BÌNH TĨNH, ANH CÓ THỂ

Edit by Mặc Hàm

Cố Hi dùng loại ngữ điệu đặc biệt lạnh lùng này nói chuyện, sự tương phản khiến đáy lòng Vinh Kinh có một đám lửa nhỏ, xung quanh dần bốc cháy.

Vinh Kinh càng nhanh chóng ngồi vào vị trí, dời tầm mắt, giống như là không nghe thấy, ở trong mắt những người khác, đó chính là hai người không có bất kỳ tương tác nào mà ngồi xuống, phân biệt rõ ràng.

Mắt thấy tình hình này, alpha trước đó xếp hàng chờ đợi ví trí này trò chuyện: “Tại sao Vinh Kinh lại thuận lợi như vậy? Tôi cho rằng Cố Hi sẽ khách khí để Vinh Kinh kiếm chỗ khác.” Đây mới là Cố Hi.

“Chỉ số thông minh của cậu thật đáng lo, không ngẫm lại quan hệ của hai người này là gì à. Một người đang ở đỉnh cao, một người đang trong giai đoạn thăng tiến. Cho dù vì hình tượng bản thân, bọn họ cũng phải làm cho người khác cảm thấy kỳ thật quan hệ cũng không kém như vậy. Hơn nữa cẩn thận tính toán vừa rồi cũng không có ai đi hỏi Cố Hi, sao biết hắn sẽ không đáp ứng?”

“Vinh Kinh không hổ là tấm gương gương mẫu của A, nhìn Vinh Kinh dứt khoát nhưu thế. Trong mắt căn bản không có Cố Hi, ngay cả ánh mắt cũng không liếc qua một cái.”

“Bộ dáng bình tĩnh này, nhường cho người lão làng chơi đi.”

Cố Hi vừa tháo tai nghe Bluetooth, lúc này vừa vặn nghe được những lời nói của Alpha.

Liếc nhìn bộ dáng ‘thờ ơ không động lòng’ của Vinh Kinh, Vinh Kinh còn đang suy nghĩ. Rốt cuộc bộ dáng nào của Cố Hi mới là Cố Hi chân chính. Lúc ngây thơ đáng yêu giống như là tờ giấy trăng, lúc thì yêu mị làm cho nghay cả hồn cũng muốn cho cậu.

Hai loại khí chất đặc biệt khác nhau, chuyển đổi tự nhiên, Vinh Kinh còn không có tự giác làm cấp trên.

Nói đến cấp trên a.

Vinh Kinh cảm thấy ngón tay mình đặt trên đầu gối, bị một đôi ngón tay mềm mại nâng lên, bị nhét vào một vật nhỏ nhắn, là tai nghe Bluetooth.

Cố Hi chớp chớp mắt, trao đổi ánh mắt.

Vinh Kinh đặt tai nghe vào tai phải, giai điệu du dương nhẹ nhàng khiến anh sửng sốt một chút, tiết tấu nhanh, rất êm tai. Đây cũng không phải là bài hát hoàn chỉnh, chỉ là dùng phần mềm Cubase để soạn nhạc. Vinh Kinh nhớ rõ trrong nguyên tác Cố Hi bị nhốt mấy tháng, bị Chử Dương bức bách mỗi ngày hát, hát đến cổ họng chảy máu, Chử Dương cũng không buông tha cho cậu, chờ sau khi chạy trốn Cố Hi sẽ không bao giờ sáng tác nữa.

Cố Hi nói với bên ngoài là không còn cảm hứng, coi như bị truyền thông đánh giá là hết thời, Cố Hi cũng không trả lời.

Tuy rằng trong nguyên tác chỉ nói sơ qua, nhưng trong đời thực Cố Hi đã trả qua.

Cố Hi hoàn toàn không biết Vinh Kinh đang suy nghĩ cái gì, tối hôm qua thật sự quá hưng phấn, cao hứng chạy ra ban công hò hét, đương nhiên vì không muốn Vinh Kinh cảm thấy cậu điên rồi, cậu vẫn rụt rè nhịn xuống.

Cảm hứng cậu bạo phát, suốt đêm phổ mấy khúc nhạc, vừa rồi vẫn nghe đi nghe lại, dự định sau đó sửa lại rồi viết lời.

Cố Hi dùng khẩu hình nói vài chữ, Vinh Kinh hiểu ý mở ra lòng bàn tay, ngón trỏ trắng nón kia múa múa trong lòng bàn tay anh.

Xúc cảm mềm mại. Lay động lòng người.

Từng chữ từng chữ xuất hiện: viết cho anh, dễ nghe không?

Đáy lòng Vinh Kinh đột nhiên sinh ra nhu ý vô hạn, nhịn không được gật đầu.

Hai người đều không tự chủ được mang theo ý cười, Vinh Kinh chuyên chú nghe mấy khúc nhạc chưa viết xong, Cố Hi thì thỉnh thoảng nhìn bàn tay Vinh Kinh, giống như lồng ngực Vinh Kinh, vừa rộng vừa ấm áp, làm cho người ta nhịn không được muốn chia sẻ.

Cố Hi liếc mắt nhìn một cái, lại nhịn không được liếc mắt một cái, lại nhìn chung quanh, đám Alpha nhàn rỗi không có việc gì làm rốt cục cũng không chú ý trên người bọn họ.

Ngón tay Cố Hi chậm rãi di chuyển, ngay lúc muốn bắt được, Lưu Vũ phía trước dùng loa nói chuyện với toàn bộ người trên xe, khiến Cố Hi sợ tới mức rụt tay về.

Lưu Vũ: “Vừa có người ở tai tôi nói: đạo diễn đạo diễn, dọc theo đường đi thật sự quá nhàm chán, tôi là một đạo diễn rất tiếp nhận ý kiến của người khác, cho nên chúng ta liền chơi một trò chơi đi, chơi nối thành ngữ thì sao?”

“Quá cũ, chúng tôi cũng không muốn!”

“Đổi đi, cái nào kích thích ấy!”

“Từ chối!”

Lưu Vũ trong toàn bộ tổ đạo diễn vẫn rất có quyền uy, nghe vậy gật đầu.

Nụ cười kia đặc biệt tà ác, cố ý nói: “Nếu mọi người thích nhảy như thế, vậy thì cái này đi. Trong năm giấy không tiếp được, liền lên biểu diễn một tiết mục.”

Bên trong kêu rên, trò chơi nối thành ngữ vẫn bắt đầu.

Cố Hi còn đang nhìn tay Vinh Kinh, cũng không phải bàn tay thô của alpha theo ý nghĩa truyền thống, ngược lại to lớn mạnh mẽ, mỗi một khớp xương đều gọn gàng sạch sẽ, vô cùng thoải mái.

Dến lượt Cố Hi, cậu mê mang nhìn phía trước, diễn viên phụ nhắc nhở: “Quang minh lỗi lạc.”

Cố Hi liếc mắt nhìn Vinh Kinh: “Sót? Hoa rơi hữu ý.”

Vinh Kinh vừa nghe nghe xong mấy khúc nhạc còn dang dở, đang muốn đưa ra một chút ý kiến, lại phát hiện ánh mắt ai oán của Cố Hi.

Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Quả thực là “chỉ cây dâu mà mắng cây hỏe.” Tiểu mị đản này.

Đợi đến lượt Vinh Kinh, phía trước nói là: “Trăm người chọn một.” Vinh Kinh bật thốt: “Nhất kiến chung tình.”

Cố Hi kinh ngạc quay đầu, thiếu chút nữa bởi vì xoay quá nhanh mà trẹo cổ. Rất nhanh bình tĩnh lại, cái gì mà yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh lượt quỷ à? Cho dù là lâu ngày sainh tình cũng không có phần của anh, tổng cộng mới có một lần.

Có mấy người không đáp được, đi lên biểu diễn các loại tài nghệ, cũng có người đặc biệt quái đản.

Tuy rằng ghét bỏ trò chơi quá cũ, nhưng tất cả mọi người đều chơi rất vui vẻ, không khí cũng nóng lên.

Lần này đến lượt Cố Hi, phía trước là từ “miên man bất định.” (Phù tưởng liên phiên)

Tầm mắt Cố Hi triền miên quấn lấy: “Phiên, phiên nhược kinh hồng.” (1)

Vinh Kinh thủy chung nhìn cậu, khi đến lượt anh, phía trước nói là “Công chi vu chúng.” (công khai với mọi người)

Vinh Kinh không chút do dự mà tiếp một câu: “Chúng lí tầm tha thiên bách độ.” (2)

Cố Hi: “!” Câu sau là…

Trái tim cậu, đập loạn lên.

Không ai phát hiện, hai người này không coi ai ra gì dùng phương thức này mặt mày truyền tình, thăm dò lẫn nhau.

Đây là trờ chơi chữ của bọn họ, cũng là bước tiến trong quan hệ của họ.

“Yêu cầu của chúng ta là thành ngữ, đây là thơ cổ sao?” Có người nghi ngờ.

“Vinh Kinh, cuối cùng cũng thấy cậu bị lật. Nào lền đây, biểu diễn tiết mục!”

Cố Hi vừa nghĩ đến câu đằng sau câu này, pháo hoa trong lòng bắn không ngừng.

Vinh Kinh đi lên phía trước, nói mình không có tài nghệ gì, liền bêu xấu, hát một bài hát. Tác giả nguyên tác của bài hát không ở đây, cũng hy vọng mọi người không cần tra cứu.

Bài hát Vinh Kinh hát là bản tình ca có lượt nghe rất nhiều trong kiếp trước: “Quãng đời còn lại”. Giọng hát Vinh Kinh trầm thấp, khi hát mang theo một loại hương vị động lòng người. (3)

Từ từ hát đến lời: Quãng đời còn lại, bốn mùa ấm lạnh là người, ánh mắt của tôi cũng hướng về người.

Cố Hi không biết cảm giác sau đó của mình là gì, ước chừng cảm giác quá nhiều, lại quá mãnh liệt, chỉ cả thấy cả người mình đang phiêu phiêu.

Đợi đến khi Vinh Kinh trở lại vị trí, ngón tay của cậu lại rục rịch, chuẩn bị lần nữa nắm chặt bàn tay của người đàn ông này.

Vừa mới chuẩn bị động tác, đã bị đôi bàn tay lớn cậu mơ ước đã lâu, vũng vàng bâo lấy.

Như đem cả người cậu mêm mại vây lại, không để cho bên ngoài xâm hại.

Vinh Kinh có phải đã nhìn thấy động tác của cậu không? Nhưng Vinh Kinh cái gì cũng không nói, chỉ kiên định nắm tay cậu, phảng phất như biết rõ cậu đang nghĩ gì.

Rõ ràng lúc trước đã làm chuyện thân mật hơn, nhưng hiện tại bắt tay đơn giản, đều cảm thấy đặc biệt động lòng người.

Anh biết không, sự xuất hiện của anh là điều kinh ngạc đẹp đẽ nhất cuộc đời em.

Sau khi xuống xe, mọi người nhao nhao đi lấy vali, Alpha đương nhiên là culi chịu sào đầu tiên, bọn họ muốn đem tất cả hành lý của Omega đều để ở trong phòng khách sạn gần đó.

Mọi người dồn dập đi vào thang máy, Vinh Kinh bỗng nhiên nhìn thấy phía sau váy Của Hạ Mạn Ni có dấu ấn màu đỏ, xung quanh có mấy alpha trêu ghẹo nói ra, loại trêu chọc này giữa Alpha đã quen, nhưng Omega hẳn là sẽ vô cùng không thoải mái.  

Vinh Kinh biết mình không thể thay đổi được một hệ thống xã hội, tất cả những gì anh có thể làm là làm tốt bổn phận của mình.

Anh vừa mới chuẩn bị cởi áo, đã thấy một bóng người nhanh chóng tiến lên, dùng áo mình che trên mông của Hạ Mạn Ni.

Cố Hi lạnh lùng liếc mắt nhìn vài lần, cố ý không nói. Đám alpha chuẩn bị ồn ào bị Cố Hi nhìn khiển trách như vậy, làm cho bọn họ có chút xấu hổ, áy náy cúi người.

Cố Hi trừng mắt xong, lại liếc mắt nhìn Vinh Kinh: “Anh dám đem quần áo mình đưa cho omega khác thử xem.”

Đối mặt với ánh mắt hung dữ của con thú kia, Vinh Kinh hoàn toàn bại trận.

Alpha khác thấy Cố Hi đối với Vinh Kinh càng lạnh hơn, có chút đồng tình vỗ vỗ bả vai Vinh Kinh: “Người anh em, buổi tối có muốn đi gặp mặt hay không, đoàn phim bên cạnh nghe nói có rất nhiều omega vô cùng xinh đẹp.”

Chủ yếu là trên đường vừa liên lạc, đối phương liền yêu cầu Vinh Kinh phải tham dự, chỉ có Vinh Kinh tới bọn họ mới có thể tham gia.

Nếu Vinh Kinh không đến, cái buổi gặp mặt này cũng không tổ chức được.

Vinh Kinh cười từ chối: “Không được, ngày hôm nay còn có việc.”

Những người khác khuyên vài câu, Vinh Kinh kiên định từ chối, có một Alpha tỏ vẻ đã hiểu: “Hiểu mà, Vinh tiên sinh của chúng ta chính là người không gần O sắc trong truyền thuyết.”

“Sau này ai có thể bắt được cậu, muốn nhìn quá.”

“E rằng vĩnh viễn không có, các người không nhìn thấy cậu ấy ngay cả Cố Hi cũng chặn lại sao?”

Vinh Kinh thầm nghĩ: không có.

Hạ Mạn Ni xấu hổ thấp giọng rít gào, cô tính sai ngày, hôm nay là đến mùa dâu.

Vạn phần nói cám ơn với Cố Hi, đều là omega, Cố Hi thật sự làm cho O đều sinh ra hảo cảm. Tình cảm bên trong của anh và Vinh Kinh quá tốt, còn ai có thể xứng được với anh. Hai người nên ở cùng một chỗ!

Cô đến bên cạnh Cố Hi, thấp giọng nói: “Rốt cuộc hai người có hay không?”

Cố Hi bảy phần thận trọng ba phần đắc ý nói: “Đừng nói ra.”

Hạ Mạn Ni: A!!! Là thật, bà đâu lần đầu tiên ghép cp, đến với nhau là thật.

Nước mắt đảo quanh, đây là đôi duy nhất còn sót lại, phải vững vàng nhá!

Thật muốn vào nhóm rống một câu, CP bắc cực, các người nhất định phải trăm năm hảo hợp!

Sau khi ngủ lại khách sạn, tổ đạo diễn còn phải đến địa điểm mới để lấy cảnh, xem hiệu quả quay phim, sau đó phải tiến hành thảo luận nội bộ, ngày mai sau khi buổi đọc kịch bản kết thúc, lại chính thức quay vài cảnh quan trọng, rồi bộ phim này cũng kết thúc.

Đến buổi tối các đạo diễn còn phải quay một số cảnh quan trọng, cho nên hôm nay ban ngày mấy diễn viên chính hiếm khi có ngày nghỉ.

Vinh Kinh đưa hành lý đến phòng Cố Hi, đang muốn cùng Alpha đưa vali khác đến phòng Omega, Cố Hi trong nháy mắt đóng cửa, nhét một tờ giấy vào túi của anh.

Vinh Kinh vừa quay đầu, Cố Hi nghịch ngợm le lưỡi một cái, liền đóng cửa lại.

Vinh Kinh không ngờ trước mặt khán giả lại dám gây án, nhưng loại hình yêu đương giấu giếm tất cả mọi người này, không hiểu sao lại có chút cảm xúc dâng trào.

Lúc trước Vinh Kinh đã đồng ý đến hiện trường ghi hình của ‘Thần tượng tuyệt đối’, vừa lúc sân khấu được dựng lên ngay ngoại ô thành phố, cách nơi này cũng chỉ có một giờ đi.

Chu Du lái xe ở phía trước, Vinh Kinh đè tim đang đập nhanh, mới mở tờ giấy Cố Hi nhét vào, trên đó viết: Dám đến không? Tối nay.

Yo!

Vinh Kinh che mắt đang nóng lên, khó khăn đuổi yêu tinh trong đầu ra.

Omega nay thật là vô pháp vô thiên.

Cố Hi biết những lời này cảu cậu rất dễ khiến người ta hiểu khác không, nếu như là alpha tâm địa bất chính sẽ cho đây là lời mời gọi.

Cố Hi vẫn quá mức đơn thuần, căn bản không hiểu Alpha chính là sói đói vĩnh viễn không ăn được no.

Cho dù đã bị Omega này câu được hơn phân nửa, Vinh Kinh vẫn cảm thấy Cố Hi đơn thuần ngây thơ.

Đang nghĩ như vậy, Vinh Kinh đã tới hiện trường. Địa điểm lần này là một quần thể lâu đài mô phỏng theo phong cách Bắc Âu, bãi cỏ, hồ nước, bầu trời xanh bao quanh, phong cảnh đẹp. Đây cũng là bất động sản của Tạ thị, Vinh Kinh dùng giá thấp hơn giá thị trường thuê được.

Tuy rằng Tạ Lăng vẫn nói đồ trong nhà căn bản không cần thuê, nhưng mà Vinh Kinh vẫn kiên trì. Tạ Lăng không ép buộc được tiểu đệ, thu thì nhận vậy, vì thế bảo Chu Hưởng đưa cho anh một bản hợp đồng thuê nhà. Những thứ khác đều là mẫu hợp đồng chính thức, chi có cái cột giá cả kia, học theo mạch não của Cố Hi, viết 1 tệ.

Tạ Lăng ước chùng là tin tức từ anh em nhà họ Chu, cứ như vậy mà áp dụng.

Tòa nhà này được xây dựng xa hoa, trước là định là một khu du lịch để phục vụ khách tham quan nghỉ mát. Bây giờ là vận hành thử, đã sớm bị Vinh Kinh trưng dụng.

Khi các thực tập sinh đến đây, ai nấy đều khoa trương thét chói tai trước ống kính, tuy rằng có chút phóng đại, càng nhiều là hy vọng có thể có thêm một chút ống kính, nhưng cũng chứng tỏ cảnh sắc của ngọn núi nghỉ dưỡng này rất dễ chịu. Đại bộ phận mọi người đều sẽ cảm thấy sau lưng Tà Thiên Ent này cũng quá giàu có rồi.

Sau ngày đầu tiên các thực tập sinh vào ở, ngày hôm sau bắt đầu thi đấu sơ tuyển để phân loại

Vinh Kinh ở hiện trường im lặng nhìn, anh quá khiêm tốn, thậm chí rất nhiều người còn không phát hiện vị giám khảo độc miệng này tới. Bên tai Vinh Kinh là quản lý Cao tận tình khuyên bảo: “Cậu xem, trong tin nhắn trên trang web chính thức, nói trong ống kính có hình ảnh của cậu đều trở nên rất hot, cậu thật sự không xuất hiện một chút thỏa mãn kỳ vọng của cư dân mạng sao?”

“Chương trình chủ yếu là để quay quá trình đoàn kết nỗ lực của 100 thực tập sinh, một nhân viên hậu trường như tôi làm loạn làm gì?” Anh tới thuần túy là để xem tiến độ chương tình, không phải đến để giọng khách át giọng chủ.

Cho dù ở thời hiện đại, anh cũng ít khi tham gia showbiz, không phải không thích, chủ yếu là con người anh rất nhàm chán, không có cảm giác với showbiz.

Hơn nữa một người đem tất cả tinh lực đều đặt ở một chuyện, làm được cực hạn, liền rất khó phân tâm.

“Chỉ vài lần thấy mặt, cũng là vì tăng độ hot của chương trình.” Quản lý Cao thấy Vinh Kinh hơi hơi buông lỏng, không ngừng cố gắng, vị tiểu thiếu gia này cũng quá tốt, chưa bao giờ cố chấp. “Cậu xem độ hot của cậu cũng chưa từng giảm, nếu cư dân mạng đã biết dung mạo thật của cậu, không bằng cậu xem mình là quả trứng màu đi, để mấy quay quay qua chút?”

Vinh Kinh: “…” Ông nói ai là trứng.

Quản lý Cao ngay lập tức ý thức được sai lầm của mình, sửa chữa: “Ngay cả khi là trứng, thì cũng là trứng đẹp trai nhất.”

Vinh Kinh: “… Nói trọng điểm.”

Quản lý Cao: “Tôi thấy cậu cũng rất coi trọng chương trình này, cuối cùng có thể tăng lưu lượng truy cập, để nó trở thành át chủ bài mùa đó mới là quan trọng nhất!”

Cuối cùng, quản lý Coa cũng sử dụng vấn đề thực tế nhất, để Vinh Kinh thỏa hiệp. Bất quá dưới áp lực của Vinh Kinh, chỉ là ống kính quay mấy hình ảnh, cũng không ảnh hưởng đến cảm quan tổng thể của chương trình.

Nghỉ ngơi giữa hiệp, Vinh Kinh đi đến hậu trường một chuyết, bị mấy thực tập sinh nhận ra, Vinh Kinh chào hỏi bọn họ, cổ động vài câu rồi rời đi.

Một đám thực tập sinh đều bị gió thu Vinh Kinh quét qua lá rụng, thoáng cái nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa của Vinh Kinh, đều có chút thụ sủng nhược kinh.

“Lần đầu tiên phát hiện ra khí chất của giám khảo rất ôn hòa.”

“Đây có phải loại vừa độc vừa ấm trong truyền thuyết hay không?”

“Tại sao giám khảo không đến dự thi, trước khi đến tôi thấy số lượng tìm kiếm của anh ấy đều vào top 30 rồi!” Chỉ số tìm kiếm được sử dụng để đo lường sự phổ biến của một ngôi sao và là một trong những tiêu chí đánh giá. Phải biết rằng phía trước đều là ngôi saolớn cùng một đường lưu lượng, Vinh Kinh một người mới không có tác phẩm đi lên, thật sự quá khó có được.

“Vì sao anh ấy lại tới đây, anh ấy đang cùng Cố Hi quay một bộ phim hoành tráng, tại sao đến gánh hát rong này chi?”

“Cậu quản cái chương trình tạp kĩ này đầu tư mấy chục triệu gọi là gánh hát rong? Đầu óc cậu có bình thường không đó?”

Vinh Kinh vừa mới dạo một vòng, đến một góc, bị một soái ca diện mạo cực kỳ tinh xảo đụng vào lòng, trong nháy mắt đối phương muốn ngã xuống, Vinh Kinh kéo cậu lại.

Soái ca đứng vững, liên tục nói cám ơn. Khi phát hiện là Vinh Kinh, anh chàng đẹp trai kia nháy mắt nói lắp: “Ngài…chào ngài! Vinh tiên sinh.”

“Chào cậu, vừa nãy đi lẹ quá, đụng vào cậu.”

“Là tôi không thấy đường!”

Thấy Vinh Kinh muốn rời đi, soái ca vội vàng hô: “Anh, không nhận ra tôi sao?”

Vinh Kinh mỗi ngày gặp quá nhiều người, suy nghĩ nửa ngày, phát hiện đối phương có chút quen thuộc, lại quan sát dáng người soái ca một chút: “Anh thật sự giảm xuống sao? Xin chúc mừng!”

“Là anh cổ vũ tôi, đều là công lao của anh!” Soái ca tràn đầy vui mừng, lần này Vinh tiên sinh rốt cục cũng nhớ tới cậu.

“Tôi bất quá nói mấy câu mà thôi, cũng không ôm công lao, đây là cố gắng của cậu.” Còn nhớ lúc trước phỏng vấn cậu, vị này chỉ dựa vào dung mạo, đã để cho ban giám khảo một phiếu thông qua, thậm chí không cần hắn có bao nhiêu tài năng. Điều khiến Vinh Kinh có điểm nhớ chính là, trải nghiệm ban đầu của vị này có chút giống Cố Hi, hơn nữa vốn có gần 200 cân, có thể trong thời gian ngắn giảm xuống, nghị lực kinh người.

Vinh Kinh khiến cậu cố gắng đến cùng, soái ca được cổ vũ sâu sắc.

Mắt thấy Vinh càng đi càng xa, soái ca dừng lại tại chỗ, vẫn không chịu nổi khát vọng trong lòng, đuổi theo, hỏi: “Xin hỏi, anh có người yêu không?” Còn một câu hàm ý: Nếu không anh có thể xem xét tôi không? Tôi chỉ muốn đứng ở một nơi có thể nhìn thấy anh.

Vinh Kinh kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu.

Cách đó không xa truyền đến một tiếng “Đệt” quen thuộc, Vinh Kinh nhìn sang, phát hiện Ngô Phất Dục đứng bên cạnh một chậu cây không biết từ lúc nào, tựa hồ đang xem kịch.  

Từ khi phát hiện Vinh Kinh quản lý nhiều công ty, Ngô Phất Dục đã tìm được một công ty giải trí từ cha mình là Ngô Hàm Thích. Bản thân hắn cũng vô cùng coi trọng chương trình này, nếu như không phải Vinh Kinh, hắn cũng sẽ mua.

Lần này tới đây, cũng là trước tiên quan sát học tập, hấp thu kinh nghiệm của người khác, thuận tiện gõ gõ người mới trong công ty mình. Đây không phải là vừa vặn gặp được Vinh Kinh sao, quả thực là nhân duyên ngàn dặm một đường dắt!

Ngô Phất Dục thấy mình bị phát hiện, cũng nghênh ngang đi tới, nhìn đại soái ca đẹp trái cấp S kia: “Hiện tại thật sự ngay cả theo đuổi cũng phải cạnh tranh đua top sao? Ông đây giúp hắn trả lời đi, vị này chỉ có hứng thú với omega, thuần khiết thẳng thắn.”

Ánh mắt soái ca ảm đạm, Vinh Kinh thấy thế, nghiêm túc trả lời: “Xin lỗi tôi có, ái nhân, người yêu, tình nhân rồi.”

Vinh Kinh có thể cảm giác được lòng thành tâm của đối phương, cho nên không có qua loa, vô luận trả lời hay không, anh đều tôn trọng tâm ý của bất luận người nào.

Còn không đợi soái ca nói chuyện, Ngô Phất Dục thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Đùa cái gì thế, cậu có nhiều vậy?”

Phải biết rằng Vinh Kinh bình thường muốn đóng phim, lại muốn quản lý công ty, còn có một công việc lớn cần anh xử lý. Nhìn xem hiện tại sẽ chạy tới đây xem tiến độ, Vinh Kinh quả thực là một người siêu cấp bận rộn, còn có thời gian làm ba người? Thuật phân thân à?

Vinh Kinh liếc hắn một cái, trực tiếp đi vào thang máy, Ngô Phất Dục vội vàng đi theo, thuận tiện đem đoạn video vừa rồi ghi lại gửi cho Cố Hi xem.

Hắn cũng không có ý gì khác, hắn đây là vì khảo nghiệm độ tín nhiệm của hai người này, nếu thật sự tín nhiệm Vinh Kinh, Cố Hi không có khả năng hoài nghi đi, ha ha ha ha.

Ông đây thật sự là thiên tài nhỏ ~!

Ngô Phất Dục đi theo vào thang máy, hỏi: “Cậu vì dọa lui ong bướm, sẽ nói dối à?”

Vinh Kinh nhìn bảng hiển thị thang máy thay đỏi, nói: “Không nói dối.”

Ngô Phất Dục có dự cảm không tốt: “Không phải đều là Cố Hi chứ!” Yêu tinh ngàn năm này, có tài cán gì mà bắt được thịt Đường Tăng chứ.

Vinh Kinh: “Ờ” Cố Hi nói, ba trong một, muốn cái nào thì là cái đó.

Nhắc tới Cố Hi, khóe miệng Vinh Kinh cong lên.

Ngô Phất Dục trọng trắng mắt, ông đây một chút cũng không muốn biết, mi để ông đây vui vẻ mấy ngày không được sao.

Ngô Phất Dục đi theo Vinh Kinh đến bãi đỗ xe, một chiếc xe vừa vặn đi tới bên cạnh bọn họ, một giọng nói trêu chọc truyền đến: “Quan hệ của hai đứa từ khi nào lại tốt như vậy?”

Thân thể Vinh Kinh cứng đờ, giọng nói này, là Ngô Hàm Thích.

Quả nhiên sau khi cửa kính xe, Ngô Hàm Thích hàm chứa ý cười nhàn nhạt, nhìn bọn họ.

Chú Thích:

(1) “phiên nhược kinh hồng” nghĩa đen là bay vụt qua như chim nhạn bị hoảng sợ, hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của người con gái, hoặc gói lại thành hai chữ “Kinh hồng”. Tham khảo thêm trong bài Lạc thần phú 洛神賦 của Tào Thực.

(2)

Chúng lý tầm tha thiên bách độ,

Mạch nhiên hồi thủ,

Na nhân khước tại,

Đăng hỏa lan san xứ.

________________

Dịch:

Tìm người giữa trăm vạn người.

Bỗng quay đầu lại,

Người ngay trước mắt,

Dưới lửa tàn đứng đó.

Trích: Thanh ngọc án – Tân Khí Tật.


(3)

Quãng đời còn lại của Vương Nhị Lãng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi