BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Có thực lực siêu quần của đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, là người duy nhất có thể luyện chế đan dược siêu phẩm, cứu vãn cho sự sa sút của Thiên Y Viện mấy năm gần đây, cộng thêm nắm bộ lạc vu sư trong tay, chỉ cần không ngu như heo, ai cũng không muốn đẩy Giang Khương ra ngoài, chứ đừng nói chi là thời điểm bây giờ.   

Cho dù có muốn xử lý Giang Khương, với thực lực quỷ dị khó lường của hắn, không ai trong Thiên Y Viện có thể nắm chắc được.   

Nhìn biểu hiện chưa nguôi giận của Giang Khương, Từ Khải Liễu vội vàng nhìn sang La Thiên Minh.   

La Thiên Minh tất nhiên là biết ý của Từ Khải Liễu, ho khan một tiếng, sau đó lên tiếng khuyên giải.   

Trong tình huống như vậy, Giang Khương ngược lại cũng không quá đáng. Mục đích của hắn đã đạt được, lập tức gật đầu, sau đó đứng dậy nói:   

- Được rồi, nếu mọi người đã hiểu, vậy tôi cũng cảm thấy yên tâm. Tôi vừa trở về, còn chênh lệch múi giờ nên có chút mệt. Tôi xin phép về trước nghỉ ngơi.   

Dứt lời, Giang Khương đẩy ghế đứng dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay người rời đi.   

Chỉ để lại các thành viên hội Viện ủy, thấy hành động không hề lễ phép của Giang Khương, mặt mũi biến ảo nhưng không ai lên tiếng.   

- Cản rỡ, quá càn rỡ.   

Nhìn Giang Khương biến mất ngoài cửa, Chu Thế Dương mới vỗ bàn run giọng nói.   

- Không phục thì ông đi đánh nó đi.   

La Thiên Minh thong thả bưng tách trà nhấp một ngụm, cười lạnh một tiếng, thiếu chút nữa khiến cho Chu Thế Dương phải phun máu.   

- Được rồi, mọi người im lặng đi.   

Từ Khải Liễu nhức đầu sờ trán, nhìn Chu Thế Dương đang run rẩy bên kia, sau đó nhìn quét qua mọi người, nói:   

- Bây giờ chúng ta nên thảo luận một chút kế hoạch để Giang Khương trở thành thành viên chính thức của Viện ủy.   

- Cái gì?   

Đang giận run người, Chu Thế Dương trợn tròn mắt, tức giận nói:   

- Tại sao tôi lại không biết kế hoạch này? Ai đệ trình?   

- Tôi, vừa mới đệ trình.   

Từ Khải Liễu dửng dưng nói.   

- Tại sao? Viện trưởng, chưa đến ba mươi tuổi đã là thành viên chính thức của hội Viện ủy? Hơn nữa Giang Khương cũng chỉ là y sĩ nhấp phẩm, sao có thể đảm nhiệm thành viên Hội viện ủy được?   

- Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh vốn dựa theo thông lệ phải là thành viên hội Viện ủy. Bây giờ nắp Tế Thế Đỉnh cũng đã được lấy về, chính thức trở thành một Tế Thế Đỉnh hoàn chỉnh. Hơn nữa, Giang Khương là người duy nhất trong viện có thể luyện chế đan dược siêu phẩm. Bây giờ cậu ấy lại nắm bộ lạc vu sư trong tay. Với thân phận và năng lực của cậu ấy, Hội Viện ủy cũng phải coi trọng và phân cho cậu ấy đãi ngộ ngang hàng mới được.   

Nói đến đây, Từ Khải Liễu dừng lại một chút mới thở dài nói:   

- Đặc biệt trong tình huống lúc này, Hội viện ủy cũng phải trấn an cậu ấy. Cho nên tôi đề nghị bổ nhiệm Giang Khương trở thành thành viên chính thức của Hội viện ủy.   

Sau khi Từ Khải Liễu nói xong, các thành viên đều im lặng. Mọi người đều biết, nếu bây giờ Giang Khương vẫn còn là thành viên dự bị, với năng lực và độ quan trọng của hắn đối với Thiên Y Viện, đặc biệt sau khi cha của hắn xuất hiện, hơn nữa Tuyệt Y Đường lại đối kháng với Thiên Y Viện, nếu muốn ổn định Giang Khương, không để hắn nảy sinh suy nghĩ khác thường, đây có lẽ là biện pháp xử lý duy nhất.   

Chu Thế Dương thở hổn hển. Ông ta không phải không nghĩ đến chuyện này, nhưng lại không nghĩ nó đến nhanh như vậy. Từ Khải Liễu đưa ra phương án, hơn nữa còn trực tiếp bổ nhiệm Giang Khương.   

Nhìn các thành viên đều im lặng, ánh mắt Chu Thế Dương lại càng tràn đầy lửa giận. Ông ta biết rất rõ, nếu là Từ Khải Liễu đề nghị, những người này sẽ không chủ động đứng ra phản đối.   

Nhưng nếu để cho Giang Khương thật sự trở thành thành viên chính thức, mặc dù không phải Thiên y sư, nhưng với thân phận đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh của hắn, hoàn toàn có quyền lực ngang bằng với các Thiên y sư. Đây chính là điều khiến ông ta không cam lòng.   

Cho nên, Chu Thế Dương hít một hơi thật sâu, sau đó nói:   

- Điều này không hợp quy củ. Căn cứ theo quy định bổ nhiệm ủy viên chính thức của Hội Viện ủy, nhất định phải đợi đến khi hết nhiệm kỳ hoặc một vị thành viên nào đó bất ngờ xảy ra chuyện, hoặc không cách nào thực hiện được chức trách của người thì mới bổ nhiệm bổ sung.   

Nói đến đây, Chu Thế Dương quét mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói:   

- Hơn nữa, điều lệ của hội Viện ủy quy định, thành viên chỉ được mười bốn người, không được tùy ý tăng giảm. Cho nên, tôi phản đối việc bổ sung Giang Khương làm thành viên chính thức hội Viện ủy.   

Từ Khải Liễu chậm rãi gật đầu, nhìn Chu Thế Dương rồi nhìn những người còn lại:   

- Tốt lắm, Thiên y sư Chu đã đưa ra ý kiến của mình. Bây giờ những ủy viên khác có thể nói một chút ý tưởng của mình.   

- Dựa theo thông lệ, vốn đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh sẽ tự động có thân phận thành viên chính thức hội Viện ủy, nhưng bởi vì tuổi của Giang Khương quá nhỏ, hơn nữa Tế Thế Đỉnh cũng không hoàn chỉnh, cho nên mới không thể trở thành thành viên chính thức. Bây giờ Tế Thế Đỉnh đã nguyên vẹn, cậu ấy cũng đã có được thực lực tương xứng với thân phận đỉnh chủ. Cho nên chúng ta đồng ý bổ nhiệm cậu ấy làm thành viên chính thức hội Viện ủy. Đây là ý kiến của tôi.   

Lưu Mộc Dương lên tiếng.   

Nghe Lưu Mộc Dương nói, sắc mặt Chu Thế Dương tái xanh. Hai người xếp hạng thứ nhất và thứ hai đã ủng hộ, như vậy ông muốn lật bàn sẽ không có hy vọng.   

Nhưng Chu Thế Dương vẫn không cam lòng, nghiêng đầu nhìn hai vị y sư nhất phẩm cách đó không xa. Hai người này trước giờ vẫn theo ông ta. Bây giờ ông ta cần người đứng ra ủng hộ, chỉ cần hai người lên tiếng phản đối, ông ta vẫn còn hy vọng ngăn cản phương án này.   

Nhưng ông ta vừa mới đưa mắt nhìn sang, đối diện đã có người lên tiếng.   

- Đúng, mặc dù điều lệ đã quy định không được tùy ý tăng giảm số lượng thành viên chính thức, nhưng trong những thời điểm mẫn cảm thì có thể cân nhắc lại. Tình huống bây giờ, chúng ta cần cho Giang Khương một thân phận thành viên chính thức của hội viện ủy. Hơn nữa, trước kia không phải là không có tình huống tương tự. Cách đây năm mươi năm cũng đã có mười lăm vị Ủy viên. Cho nên tôi đồng ý bổ nhiệm Giang Khương làm ủy viên chính thức hội Viện ủy.   

Người nói ra là Lưu Thiên Phúc của phòng Đan Dược. Một người phụ trách phòng đan dược bên cạnh Lưu Thiên Phúc cũng gật đầu lên tiếng:   

- Tôi đồng ý với ý kiến của Thiên Phúc.   

Nhìn hai người, sắc mặt Chu Thế Dương trắng bệch. Ông ta tất nhiên biết Giang Khương là Phó trưởng phòng phòng Đan dược. Hai người của phòng đó chắc chắn sẽ ủng hộ hắn, nhưng không nghĩ đến hai người lại nhanh đến như vậy.   

Lúc này, ông ta chỉ có thể một lần nữa nhìn hai vị y sư nhất phẩm, hy vọng hai người có thể đứng ra ủng hộ ông ta.   

Nhưng khi ông đảo mắt nhìn, chỉ thấy hai người cúi đầu, làm bộ như không thấy ánh mắt của ông ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi