BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Hôm nay viện ủy họp, bây giờ Giang Khương chắc đang trong cuộc họp, không biết tình huống như thế nào?   

Mã Tiểu Duệ đang ngồi trên ghế dưới ánh mặt trời, nheo mắt nhìn bầu trời, thở dài nói.   

Lý Mạnh nhàn nhã dựa lưng vào ghế đối diện, cầm quyển sách che mặt lại, miễn cưỡng nói:   

- Đừng có mà lo lắng mù nữa. Căn cơ của Giang Khương rất mạnh, không thấy hắn mang hai đại Vu sư từ Châu Phi về sao? Đại vu sư của bộ lạc Vu sư ngang hàng với thành viên hội Viện ủy chúng ta đấy. Hai người đó rất cung kính với Giang Khương, xem hắn như chủ. Cho nên cô không cần lo lắng cho hắn.   

- Đại vu sư? Thật là đại Vu sư sao?   

Mã Tiểu Duệ ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:   

- Anh làm sao biết?   

- Cần phải hỏi sao?   

Lý Mạnh thản nhiên nói:   

- Cho nên, cô hoàn toàn đang lo nghĩ bậy bạ đó. Cô cứ yên tâm đi lo cái kế hoạch đó cho hắn đi.   

- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.   

Đối với tin tức Lý Mạnh mang đến, Mã Tiểu Duệ trước giờ vẫn rất tin tưởng, lập tức không nheo mắt nhìn trời nữa, nhưng rồi lại thở dài.   

Cách đó không xa, Liêu Dương và hai y sĩ bước qua, nhìn hai người Mã Tiểu Duệ đang ngồi phơi nắng, sắc mặt lạnh lẽo, do dự một chút, nhưng rồi không đi đến.   

Hai y sĩ bên cạnh y cũng nhìn thấy, một người trong đó cười nói:   

- Dương thiếu, làm sao vậy? Anh đối với Mã Tiểu Duệ chính là nhớ mãi không quên à?   

- Hừ.   

Liêu Dương khẽ hừ một tiếng.   

- Dương thiếu, anh đừng lo lắng. Cho dù cô ấy thích Giang Khương, nhưng Giang Khương cũng chẳng trụ được mấy ngày nữa đâu. Tôi nghe nói Giang Khương đang gặp phiền phức lớn.   

Y sĩ kia nhìn chung quanh, lạnh giọng cười nói.   

- Các người làm sao biết được?   

Liêu Dương cong miệng hỏi.   

- Dĩ nhiên là biết rồi. Chuyện Tuyệt Y Đường lớn như vậy, tất cả mọi người đều đang đồn ầm cả lên.   

Một y sĩ khác cũng cười hắc hắc nói:   

- Tôi nghe được người bên cạnh Thiên y sư Chu nói, bây giờ đang chuẩn bị cho người kia đẹp mắt.   

- Đúng đúng, anh đừng lo lắng nữa, chờ xem kịch vui đi. Mặc dù Giang Khương là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, nhưng lần này gây ra vấn đề lớn đến như vậy, nếu còn thoát được thì đúng thật là kỳ quái.   

Vị y sĩ ban đầu hừ một tiếng, nói.   

Thần sắc trên mặt Liêu Dương thoáng phấn chấn hai phần, nhưng rồi lại âm trầm nói:   

- Nhưng tôi nghe lão gia tử nói, chuyện này còn chưa nhất định. Giang Khương mang về hai người của bộ lạc vu sư, nghe nói đã cùng với Hội Viện ủy đạt thành hiệp nghị. Vai trò của Giang Khương trong đó rất lớn.   

- Dương thiếu, anh đừng lo lắng nữa. Người của Thiên y sư Chu nói rất chắc chắn, hơn nữa hai người của bộ lạc vu sư đến thì sao chứ? Dù sao chúng ta cũng cứ chờ xem.   

Nghe lời này, Liêu Dương cũng chỉ gật đầu một cái. Đối với Giang Khương, y vừa hận lại vừa sợ. Khi Giang Khương mới đến Thiên Y Viện, y còn có cảm giác cao cao tại thượng. Nhưng ai biết được lại nhiều lần thua thiệt trong tay đối phương. Ngay cả Mã Tiểu Duệ cũng qua lại với đối phương rất gần, đối với y thì cứ xa lạ. Điều này càng làm cho y oán hận Giang Khương, nhưng lại chẳng làm gì được.   

Sau đó, Giang Khương từng bước bước lên mây, cho đến khi trở thành đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, rồi là thành viên dự bị hội Viện ủy, cách lão gia tử nhà y cũng chỉ còn một bước, trở thành thần tượng của thế hệ trẻ trong Thiên Y Viện.   

Đến bây giờ, y phải ngước nhìn Giang Khương. Mặc dù không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì được. Lần này, nếu có thể nhìn thấy Giang Khương rớt từ trên rớt xuống, y vẫn rất nguyện ý.   

Dĩ nhiên, có rất nhiều người nghĩ như vậy.   

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt đang vặn nhỏ lửa trong nhà bếp. Chỉ cần một hai tiếng nữa là hoàn tất món canh.   

Thấy thời gian còn sớm, Tuyên Tử Nguyệt bước ra khỏi phòng, chuẩn bị tìm Mã Tiểu Duệ tán gẫu, nhưng vừa mới ra đến sân, điện thoại trong túi vang lên.   

Móc điện thoại ra, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt lộ vẻ nghi hoặc, sau đó bước sang một bên nghe điện thoại.   

- Alo, mẹ à, có chuyện gì không?   

Nghe bên kia nói, Tuyên Tử Nguyệt không khỏi cười khổ:   

- Mẹ, không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Giang Khương đã nói không có sao mà. Sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.   

- Haiz, không phải mẹ lo lắng, mà là cha của con cùng với chú bác trong nhà lo lắng. Dù sao chuyện này cũng trọng đại.   

Thấy mọi người thần sắc ngưng trọng nhìn mình, Tuyên phu nhân chỉ có thể thở dài nói.   

Nghe giọng nói bất đắc dĩ của mẹ, Tuyên Tử Nguyệt vội vàng trấn an:   

- Đừng lo lắng quá. Giang Khương nói không sao thì sẽ không sao. Con cũng nhìn ra được, anh ấy thật chẳng xem chuyện này ra gì. Cho nên, mẹ bảo ba cũng đừng quá lo lắng.   

- Con nói xem, làm sao mà bọn họ không lo lắng chứ? Bây giờ còn đang trố mắt nhìn mẹ này.   

Tuyên phu nhân khẽ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn những người bên cạnh, nói:   

- Nếu không cho bọn họ một tin tức xác thực, khẳng định hôm nay sẽ không ăn được cơm.   

Nghe Tuyên phu nhân nói, đám người Tuyên gia cũng lộ ra vẻ lúng túng.   

Tuyên Tử Nguyệt tất nhiên hiểu được sự lo lắng của trưởng bối trong nhà, lập tức cười nói:   

- Mẹ, mẹ bảo bọn họ yên tâm đi. Nếu như có vấn đề, con sẽ lập tức thông báo về ngay.   

Nói đến đây, Tuyên Tử Nguyệt cau mày suy nghĩ ột chút:   

- Như vậy đi, ở đây con còn có năm viên đan dược thượng phẩm Giang Khương cho con. Để con gửi về nhà, để các chú bác có thể yên tâm một chút.   

- Đan dược thượng phẩm?   

Tuyên phu nhân cả kinh:   

- Giang Khương cho con năm viên? Ở đâu mà cậu ấy có nhiều như vậy?   

- Mẹ, đừng suy nghĩ nhiều. Dù sao cũng là anh ấy cho con, còn nói rằng nếu không đủ thì cứ nói với anh ấy.   

Nói đến đây, Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên có chút kiêu ngạo. Cô biết giá trị của đan dược thượng phẩm. Trước kia, nhà cô muốn có được một viên, phải hao hết cả nửa gia tài, nhưng cũng không nhất định có được. Lần này Giang Khương cho cô những mấy viên, đừng nói chi đến những đan dược khác, nội điều này cũng mang lại vinh dự cho nhà cô không ít.   

- Được rồi, có thêm mấy viên đan dược thượng phẩm, ba con và các chú bác trong nhà cũng yên tâm hơn.   

Tuyên mẫu quay sang nhìn những người bên cạnh, khẽ hừ một tiếng:   

- Đan dược thượng phẩm rất hiếm thấy. Cho dù Giang Khương cũng chưa chắc lấy được dễ dàng. Con giữ lại hai viên đi, gửi ba viên về nhà được rồi, để bọn họ cũng an tâm hơn.   

Người bên cạnh nghe xong, liền ngượng ngùng cười khan.   

- Được rồi, mẹ, có chuyện gì con sẽ lập tức thông báo về ngay. Cứ như vậy đi nhé.   

Nghe tiếng cúp điện thoại, Tuyên mẫu cũng cúp máy, nhìn những người đàn ông bên cạnh, hừ nói:   

- Được rồi, có nghe Tuyên Tử Nguyệt nói gì không? Đã có được ba viên đan dược thượng phẩm, tổng cũng an tâm rồi chứ?   

Tuyên phụ cười ngượng:   

- Tốt lắm, tốt lắm. Mọi người cũng là vì lo lắng thôi. Dù sao chuyện này quá lớn, ai cũng không dám khinh thường.   

- Đúng, đúng. Tuyên gia bây giờ không chịu nổi dày vò đâu. Một năm qua, người bên ngoài đều nóng mắt nhìn chúng ta. Nếu cô gia bên kia xảy ra vấn đề, còn không biết sẽ có bao nhiêu người có suy nghĩ bỏ đá xuống giếng với chúng ta.   

Vân thúc thấy gia chủ lúng túng, không ngừng cười nói:   

- Nhưng Tuyên Tử Nguyệt đúng là không chịu thua kém. Có thêm năm viên đan dược thượng phẩm, nội tình của chúng ta lại càng mạnh thêm mấy phần.  

- Là ba viên, không phải năm viên.   

Tuyên mẫu hừ một tiếng:   

- Tử Nguyệt vì nhà chúng ta, cái gì cũng đều lấy ra. Chẳng lẽ không muốn nó tu luyện sao?   

- Haha, dĩ nhiên là phải tu luyện rồi.   

Vân thúc cười lên:   

- Chỉ có Tử Nguyệt tốt, Tuyên gia chúng ta mới được như ngày hôm nay, các người nói có đúng hay không?   

- Haha, dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi.   

Mọi người vội vàng phụ họa theo.   

- Hừ.   

Nhìn các trưởng bối, Tuyên mẫu nhịn không được, mím môi một cái, lạnh giọng nói.   

Tuyên Năng thấy các trưởng bối lúng túng, đành lên tiếng giảng hòa:   

- Được rồi, nếu tạm thời tình huống đã tốt, chúng ta cứ tiếp tục thương lượng.   

Tuyên Tử Nguyệt cúp điện thoại, bước về phía trước hai bước nhưng rồi dừng lại thở dài, đang định trở về phòng lấy thuốc gửi về nhà, để cả nhà yên tâm một chút, nhưng đột nhiên thấy phía trước có dán thông báo, và đang có không ít người vọt đến.   

Mơ hồ nghe có tiếng người kinh hô lên, dường như có tên của Giang Khương.   

Nghe tên của Giang Khương xuất hiện trên thông báo, hơn nữa nhìn biểu hiện kinh ngạc của những người này, trong lòng Tuyên Tử Nguyệt căng lên. Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề?   

Sắc mặt trắng nhợt, vội vàng chạy đến.   

Thấy đám đông vây quanh trước thông báo, phần lớn đều là y sĩ, thậm chí còn có y sư, ngày thường Tuyên Tử Nguyệt còn rất khách khí, nhưng hôm nay cũng bất chấp tất cả, khẩn trương nói:   

- Xin lỗi, xin nhường một chút.   

Có người bị Tuyên Tử Nguyệt đẩy, sắc mặt có chút không vui, nhưng khi quay đầu lại nhìn kỹ là ai, lập tức mỉm cười, cung kính nói:   

- Thì ra là Tử Nguyệt tiểu thư, nào đến đây, người đằng trước nhường một chút cho Tử Nguyệt tiểu thư qua.   

Người phía trước nghe xong, bất luận là y sĩ hay là y sư, lập tức tránh ra một con đường, khiến cho Tuyên Tử Nguyệt vô cùng sửng sốt.   

Bình thường chào hỏi bọn họ, bọn họ cũng có đáp lại, nhưng hoàn toàn không khách sáo như vậy, làm gì có chuyện cung kính với cô?   

Nhìn biểu hiện của Tuyên Tử Nguyệt, một y sư đứng đầu nhiệt tình nói:   

- Tử Nguyệt tiểu thư, chúc mừng, chúc mừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi