BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Từ kho hạ phẩm đi ra, mặc cho Giang Khương đã luyện tập Ngũ Cầm Hí rất nhiều, cũng chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau.   

Có hơn một ngàn loại dược, hắn đều phải thử qua một lần. Nhưng mặc cho hắn ném Thần Thú Bát vào trong ngăn kéo hay là cho dược vật vào bát, Thần Thú Bát một chút mặt mũi cũng không cho, chẳng chút phản ứng nào cả.   

Chỉ có thể buồn rầu bước ra khỏi kho thuốc hạ phẩm.   

Bước ra khỏi kho thuốc, thấy người phụ trách và Tiểu Ngô đang đứng chờ, Giang Khương hơi sửng sốt một chút.   

Sắc mặt của hai người này có chút quái dị, khi thấy Giang Khương bước ra, nụ cười trên mặt lại càng đậm, đầu cúi xuống thấp hai phần. Chủ nhiệm La chắp tay nói:   

- Trưởng phòng Giang, chúc mừng, chúc mừng. Tôi cũng vừa mới biết chuyện vui này. Xin đừng trách, đừng trách.   

- Chuyện vui?   

Giang Khương ngẩn người, ngạc nhiên hỏi:   

- Chuyện vui gì?   

- A, cậu còn chưa biết sao? Vừa nãy hội Viện ủy đã ra thông báo, chính thức bổ nhiệm cậu làm Ủy viên chính thức hội Viện ủy.   

Chủ nhiệm La vội vàng trả lời.   

- Sao?   

Giang Khương mở to mắt, sau đó cười khổ. Hắn không nghĩ đến động tác của hội Viện ủy lại nhanh đến như vậy. Kế tiếp phải làm chuyện gì, xem ra Viện ủy đã an bài rất rõ ràng.   

Nhìn nụ cười khổ của Giang Khương, trong lòng hai người kia đều kinh ngạc. Trở thành ủy viên hội Viện ủy, có thể nói là một bước lên mây, tại sao nhìn Giang Khương lại không cao hứng như vậy?   

Giang Khương cũng chỉ cười khổ:   

- Nhân tiện có Chủ nhiệm La ở đây, tôi muốn đến kho trung phẩm xem qua một chút.   

- Được, cậu đi theo tôi.   

Chủ nhiệm La mỉm cười gật đầu.   

Tại một hòn đảo phía nam cách xa ngàn dặm, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, nhiệt độ so với ở Kim Lăng thì tốt hơn nhiều.   

Trên một ngọn núi nhỏ gần biển, một căn biệt thự lịch sự, tao nhã nửa ẩn nửa hiện trong khu rừng. Chỉ có từ biển nhìn lại thì mới nhìn thấy được hơn phân nửa hình dáng của căn biệt thự.   

Lúc này, tại một hồ bơi bên cạnh biệt thự, một người đàn ông trung niên đang ngồi uống trà với một thanh niên.   

Ngón tay thon dài của người thanh niên nhẹ nhàng nhấc bình trà, rót nước trà có màu đỏ tím vào trong một cái ly nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đưa đến trước mặt người đàn ông trung niên. Còn mình thì bưng ly còn lại đưa lên chóp mũi, nhẹ hít hai cái, hài lòng gật đầu rồi từ tốn nhấp một ngụm.   

Người đàn ông trung niên thì lại không được tao nhã như thế, bưng tách trà lên uống một hơi, lúc này mới thở ra, đặt tách trà trong tay xuống.   

Người thanh niên lại châm tiếp nước trà cho ông, sau đó quay đầu nhìn biển cả mênh mông, đột nhiên cười nói:   

- Anh ấy đúng là lợi hại.   

Người đàn ông trung niên thở dài, ánh mắt lóe lên sự áy náy:   

- Đúng vậy, nhưng nó cũng chịu không ít cực khổ.   

Nghe được lời này của người đàn ông trung niên, người thanh niên tò mò hỏi:   

- Ba, năm đó rốt cuộc các người nghĩ như thế nào mà đem anh ấy và ông nội ném ở chỗ đó, không nghe không hỏi chứ?   

Gương mặt người đàn ông trung niên hiện lên sự phiền muộn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở dài nói:   

- Năm đó, ba, mẹ con, còn có lão sư, ba người dựa vào vận may mới chạy ra khỏi nơi đó, chẳng khác nào chó nhà có tang, nào còn nhớ được những chuyện khác.   

- Hơn nữa, chỉ cần chúng ta không lộ diện, nội viện cuối cùng sẽ chiếu cố tốt anh và ông nội của con. Nhưng nào biết được, ông nội của con lại cố chấp, mang anh con về nông thôn chứ.   

Người thanh niên cau mày:   

- Sau đó, mọi người chưa từng nghĩ đến sẽ đi tìm anh ấy sao?   

- Tổ sư gia của con nói, chúng ta không thể tùy tiện lộ mặt cũng như tiết lộ sự tồn tại của chúng ta. Nếu không, với thực lực của Thiên Y Viện, bọn họ sẽ dễ dàng bóp vỡ chúng ta.   

Nói đến đây, người đàn ông trung niên cười khổ, dường như nhớ đến điều gì, thở dài nói:   

- Chẳng qua, lúc đó cha và mẹ của con không nghĩ đến lão sư lại giấu diếm nhiều chuyện như vậy.   

- Đặc biệt sau khi Giang Khương tiến vào Thiên Y Viện, lại đem tin tức của anh con giữ bí mật. Nếu không phải bất ngờ phát hiện, đến bây giờ chúng ta cũng không biết được anh con chính là đỉnh chủ mới của Tế Thế Đỉnh, cũng không biết tổ sư gia lại cố ý giấu lâu đến như vậy.   

Nói đến đây, Giang Văn Ba nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn bầu trời phía xa, ánh mắt tràn đầy cảm khái:   

- Chẳng qua, cha thật không nghĩ đến năng lực của anh con lại mạnh đến như vậy. Thậm chí còn khiến cho hội Viện ủy không thể không bổ nhiệm nó làm Ủy viên hội Viện ủy.   

- Tổ sư gia gạt cha mẹ để làm gì?   

Giang Nguyệt Minh cau mày hỏi.   

Đối với vấn đề này, ánh mắt Giang Văn Ba lóe lên sự nghi hoặc, sau đó lắc đầu:   

- Cha cũng không biết. Lần trước có hỏi, lão sư cũng không giải thích, chỉ nói bây giờ tốt vô cùng. Nếu không gạt, bây giờ cũng chẳng có tình huống tốt như vậy xuất hiện.   

- Cho nên, con cũng đừng hỏi. Cha và mẹ con là hai đệ tử mà tổ sư gia yêu thương nhất. Hơn nữa người cũng rất thương con, cũng không đến nỗi làm ra những chuyện không tốt cho chúng ta.   

Giang Nguyệt Minh gật đầu đồng ý, chẳng qua chỉ mím môi một cái, nâng tách trà lên uống, sau đó khẽ hừ, gương mặt tuấn mỹ hiện lên sự căm tức và không cam lòng.   

- Nhưng bây giờ anh ta xuất sắc như vậy, sau này mình phải làm như thế nào?   

- Trước kia, đám thanh niên trong thiên hạ này đều không thể so với mình.   

- Bây giờ, anh ta lại xuất hiện, mình còn mặt mũi nào mà ra ngoài lăn lộn?   

Gương mặt tuấn mỹ tràn ngập vẻ tức giận, ngẩng đầu nhìn trời cao:   

- Vừa mới gặp mặt, con cảm thấy anh ta cũng không tệ lắm, còn tưởng rằng gặp phải một nhân vật miễn cưỡng có thể so sánh với mình. Ai ngờ, anh ta lại trở thành anh của con, lại còn đoạt hết phong quang của con. Mới hai sáu hai bảy tuổi đã là Ủy viên hội Viện ủy Thiên Y Viện, đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, cao thủ Thiên giai nhị phẩm, bây giờ còn nắm cả một bộ lạc vu sư trong tay, sau này con làm sao mà so với anh ta?   

Nhìn vẻ mặt đầy bức bối của con trai, Giang Văn Ba cười khổ, lắc đầu nói:   

- Nó là anh trai con, không phải người ngoài. Có cái gì phải lo lắng chứ? Dù sao anh trai mạnh hơn em của mình cũng là chuyện bình thường.   

- Nói sau, không phải lúc nào con cũng nói muốn thư giãn sống qua ngày sao? Còn ngại chúng ta ném quá nhiều chuyện cho con à?   

- Bây giờ con đã có một người anh như vậy, có nó, sau này phiền toái của con không phải sẽ ít hơn sao?   

Nghe xong, ánh mắt Giang Nguyệt Minh sáng lên, gật đầu nói:   

- Cũng đúng. Anh ấy là anh trai của con, sau này chuyện của con cũng là chuyện của anh ấy. Phiền toái cứ giao hết cho anh ấy đi.   

Nhìn con trai bảo bối dường như đã thông suốt, Giang Văn Ba lại thở dài. Đứa con trai này từ nhỏ đã thông minh hơn người, nhưng mỗi tội quá lười.   

- Được rồi, lần này Thiên Y Viện hẳn rất nhanh sẽ liên lạc với chúng ta. Đến lúc đó con hãy đi một chút.   

Giang Văn Ba nói:   

- Từ Khải Liễu rất thông minh, đẩy anh trai của con vào vị trí Ủy viên hội Viện ủy, nhất định sẽ để cho anh trai của con phụ trách chuyện năm đó. Con đại diện cho cha đến đó, thuận tiện gặp mặt anh trai của con, bồi dưỡng tình cảm.   

- Tại sao lại là con chứ? Chuyện này không phải cha luôn phụ trách sao?   

Giang Nguyệt Minh bất mãn nhìn Giang Văn Ba, sau đó nói:   

- Nếu con muốn gặp anh ấy, lúc nào cũng có thể đi. Chuyện phiền phức như vậy, con không muốn nhúng tay vào.   

- Ai bảo con nhúng tay? Con đến đó làm dáng là được, bày tỏ chút đồng ý. Mọi chuyện sẽ do anh con xử lý, không dính đến con  

đâu.   

Giang Văn Ba cau mày, nhìn con trai bảo bối, hừ nói.   

- Vậy tại sao cha lại không đi?   

Giang Nguyệt Minh miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, nhìn cha mình đã bắt đầu tức giận.   

- Con...   

Nhìn biểu hiện khiến người ta phải tức giận của con trai, Giang Văn Ba thẹn quá hóa giận, đang định lên tiếng la rầy, nhưng lời vừa ra đến miệng lại đột nhiên nuốt vào, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó mới nói:   

- Tính khí của anh con rất quật cường, đoán rằng bây giờ vẫn còn oán giận việc cha mẹ không đi tìm nó và ông nội.   

- Cha đi gặp nó, nhất định nó sẽ chẳng nể mặt cha.   

Nói đến đây, gương mặt Giang Văn Ba tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, nhìn con trai, nói:   

- Con là em trai của nó, cho dù nó không nể mặt cha, nhưng cũng sẽ không cư xử với con như vậy. Cho nên, con đi là tốt nhất, biết chưa?   

- Con đi là tốt nhất?   

Nghe lời giải thích, Giang Nguyệt Minh chợt ngồi thẳng người, trợn mắt nhìn Giang Văn Ba:   

- Cha là cha của anh ấy, anh ấy cũng chẳng thèm để ý đến. Mặc dù con là em ruột, anh ấy lại càng không để ý đến. Dựa vào cái gì mà bắt con phải đi cầu anh ấy?   

- Cái gì mà cầu nó? Chẳng qua là bảo con đại diện cho Tuyệt Y Đường chúng ta gặp mặt nó mà thôi, cũng không bắt con phải đi cầu nó cái gì.   

Giang Văn Ba trừng Giang Nguyệt Minh một cái, nói:   

- Cha đã điều tra, anh con là người trọng tình cảm. Nó không để ý đến cha là bởi vì oán cha và mẹ con. Nó biết con là em ruột của nó, tại sao lại không để ý chứ?   

- Hơn nữa, nếu con muốn sau này bắt anh trai con giúp con làm việc, con còn không lo đi tạo quan hệ, sau này ai mà giúp con chứ?   

Thấy lão gia tử nhà mình thẹn quá hóa giận, Giang Nguyệt Minh nheo mắt suy nghĩ một chút. Đúng là như vậy, đành hừ một tiếng:   

- Được rồi, con không đi cũng không được.   

- Đúng là, con chỉ biết làm dữ với cha thôi, có bản lãnh thì đi mà làm dữ với anh mình đấy. Hừ.   

Cách đó không xa có hai thanh niên đang đứng tại một góc, len lén nhìn hai cha con nói chuyện với nhau, trong lòng bật cười không dứt nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. Nếu chọc thiếu gia phật ý, chắc chắn không có trái cây ngon để ăn.   

Thiếu gia bình thường sợ phiền phức, nhưng nếu gặp phải chính sự, lại nổi danh tàn khốc. Vạn nhất đừng khinh thường mà chọc giận y.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi