BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Rót cho tôi một chén Thanh Tâm Trà...   

Kéo ghế, tùy ý ngồi xuống cạnh bàn, Giang Khương cười ngẩng đầu nhìn nhân viên công tác phòng số 2 một chút, nói.   

- bộ trưởng Giang... Nơi này chúng ta không có Thanh Tâm Trà...   

Một cô bé đen kính đen, vẻ mặt nghiêm túc chần chừ một chút, bất đắc dĩ nói.   

- Không có?   

Giang Khương đưa tay gãi gãi mũi, nhìn La Dương Sinh mặt cười khổ bên cạnh, sau đó nhìn cô em kia, nói:   

- Vậy thì đi tới phòng trưởng ban, chuẩn bị cho tôi một chút...   

- À... Vâng...   

Cô em kia ngẩn ra, nhìn Giang Khương đang mỉm cười nhìn mình, giống như có vẻ không nói đùa, lúc này lại nhìn thoáng qua La Dương Sinh, vội vàng gật đầu không ngừng, đáp.   

Giang Khương cười cười, lúc này mới nhìn về phía Lâm Nhất Dương mặt đã hơi xanh đi kia, nói:   

- Lâm y sư... Ông có uống không?   

- Hả...   

Nhìn Giang Khương đối diện mỉm cười với mình, Lâm Nhất Dương chợt giật mình, bối rối lắc đầu, nói:   

- Không... Không cần...   

Giang Khương nhún vai, nghiêng đầu cười nói:   

- Vậy thì được... Rót cho Lâm y sư một chén trà bình thường đi!   

Nhìn chén trà nóng hổi vừa được đưa lên, cố nén lo lắng trong lòng, Lâm y sư cẩn thận nhìn một chút, âm thầm nuốt nước miếng, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.   

Là y sư cấp hai, tất nhiên ông có thể nhận ra dễ dàng trong chén trà trước mắt có phải là Hoặc Tâm Trà hay thành phần như thế không. Hơn nữa căn cứ vào viện quy, đối phương không có khả năng sử dụng thủ đoạn thẩm vấn đặc thù với ông. Chẳng qua ông ta cũng không dám uống. Ông hiểu rất rõ thủ đoạn của Ban giám sát tuyệt đối không thể khinh thường. Dù sao chuyện này cũng rất quan trọng.   

Âm thầm để chén trà sang một bên, Lâm Nhất Dương thoáng lấy lại bình tĩnh, nhìn Giang Khương bên cạnh dường như đang uống Thanh Tâm Trà rất thích ý, ho khan một tiếng, nói:   

- bộ trưởng Giang... Hội ủy viên điều tra các người gọi tôi tới đây nhiều lần như vậy không phải là chỉ để mời tôi uống trà chứ?   

- Đương nhiên là không phải rồi...   

Dường như Giang Khương hơi kinh ngạc với sự chủ động của ông, tiện tay buông chén trà xuống, thoáng ngồi thẳng dậy, bình thản nói:   

- Về chuyện năm đó tại Long Sơn, lúc đó Lâm y sư đang làm gì, xin mời kể lại chi tiết một lần cho tôi nghe!   

- bộ trưởng Giang... Các người gọi tôi tới bao nhiêu lần như vậy, chẳng lẽ chỉ hỏi mãi chuyện này sao?   

Sắc mặt Lâm Nhất Dương sầm xuống, cau mày trầm giọng nói:   

- Tôi đã nói với La Dương Sinh hai lần rồi... Các người đang lãng phí thời gian của tôi đấy...   

Thấy lúc này khóe miệng Giang Khương vẫn mang ý cười lờ mờ, ánh mắt Lâm Nhất Dương lạnh lẽo, lạnh lùng nói:   

- Mặc dù cậu có quyền từ Viện ủy hội nhưng tôi cũng là phó chủ quản một ban, bận rất nhiều việc, không có thời gian tới chơi đùa với các người... Các người còn tiếp tục làm mất thời gian của tôi như vậy, tôi sẽ tới Viện ủy hội tố cáo các người!   

- Tố cáo chúng tôi?   

Giang Khương bình tĩnh cười cười, nhìn Lâm Nhất Dương, lạnh nhạt nói:   

- Chẳng sao cả... Nếu sau khi đi ra ngoài, ông còn có ý nghĩ này thì cứ việc đi... Tôi không ngăn cản ông!   

Nhìn ánh mắt trong suốt của đối phương, đột nhiên Lâm Nhất Dương cảm thấy trái tim mình sợ hãi. Hai ánh mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy trong lời nói đối phương như có một chút ý tứ khiến người khác cảm thấy không ổn lắm.   

- Đừng lo lắng... Đừng lo lắng... Nơi này là Giám sát bộ. Thằng ranh này không có khả năng làm bậy, càng không thể làm gì được mình!   

Lâm Nhất Dương tự an ủi mình như vậy.   

Sắc mặt La Dương Sinh bên cạnh cũng hơi quái dị, quay đầu nhìn Giang Khương một chút, muốn nói lại thôi, trong lòng đã âm thầm suy nghĩ, đây là hẹn làm việc, tất cả lời nói và cử động đều có giám sát. Nếu bộ trưởng Giang muốn dùng thủ đoạn gì đặc thù thì cũng không được.   

Vậy nếu bộ trưởng Giang có ý nghĩ gì đặc thù thì có nên nhắc nhở một chút hay không. Chẳng may phạm phải chuyện kiêng kỵ thì sẽ xảy ra vấn đề lớn rồi.   

Dường như không thấy vẻ mặt quái lạ của La Dương Sinh, Giang Khương vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ nâng chén trà lên nhấp một ngụm Thanh Tâm Trà, lúc này mới nhìn về phía Lâm Nhất Dương vẻ mặt đang âm trầm, dường như lơ đãng nói:   

- Lâm y sư... Tâm sự đi... Năm đó sao ông có thể xác nhận được vị trí của y sư Nguyên Bân, sau đó truyền tin tức tới?   

- Cậu nói cái gì?   

Dường như Lâm Nhất Dương nghe được một tin rất khó tin vậy, miệng há hốc, nhìn Giang Khương, vẻ mặt tràn đầy căm phẫn và kích động, tức giận kêu lên:   

- bộ trưởng Giang... Tôi kính trọng cậu là thành viên Viện ủy hội, cho nên không so đo với cậu. Nhưng đây là cậu định vu vạ cho tôi! Tôi sẽ đi tố cáo với Viện ủy hội!   

- Ồ... Không phải là ông sao?   

Đối với vẻ mặt kích động và căm phẫn của Lâm Nhất Dương, Giang Khương lại bình tĩnh khiến La Dương Sinh nhìn cũng cảm thấy hơi đáng sợ. Thậm chí gã phát hiện ra thậm chí trong mắt Giang Khương còn mang theo một chút ý cười lờ mờ quái dị.   

- Vậy thì ai bảo ông đi điều tra vị trí của y sư Nguyên Bân?   

Lúc này, ý cười trong mắt Giang Khương càng phát ra nồng đậm, thậm chí vẻ bình tĩnh trên mặt cũng biến mất, lộ ra nụ cười khiến người ta thân cận tới cực điểm.   

Long Sơn trừng lớn con mắt nhìn Giang Khương, lại nhìn phản ứng của Lâm Nhất Dương phía đối diện, trong mắt lúc này lộ vẻ khó hiểu. Trạng thái của Lâm Nhất Dương hình như có chút bất thường...   

- Ai? Không... Tôi không... Không ai bảo tôi điều tra y sư Nguyên Bân... Không có, không có...   

Thái độ Lâm Nhất Dương đã không còn căm phẫn như lúc đầu, hình như ánh mắt cũng hơi hỗn loạn.   

- Mau nói đi... Đã biết rồi còn không nói... Giả vờ gì chứ...   

Giọng nói của Giang Khương càng phát ra vẻ thân cận tùy ý, giống như tán dóc với một người bạn tốt vậy.   

La Dương Sinh và cô bé ghi hồ sơ bên cạnh giờ đều lộ vẻ choáng váng. La Dương Sinh ngẩn ra nhìn chén trà trước mặt Lâm Nhất Dương, mặt lộ vẻ nghi ngờ, nhìn về phía cô gái kia, ngạc nhiên nói:   

- Cô dùng Hoặc Tâm Trà sao?   

Nhìn vẻ mặt lo lắng của La Dương Sinh, cô gái ghi hồ sơ cũng bị dọa, ngẩn người ra, sau đó vội vàng lắc đầu nói:   

- Hả... Không có mà... Tôi chỉ pha một bình trà thường... Làm sao tôi dám dùng Hoặc Tâm trà... bộ trưởng đừng nói lung tung chứ... Tôi không dám làm xằng làm bậy, vi phạm quy định như vậy đâu!   

- Không dùng Hoặc tâm trà, sao ông ta lại như thế kia?   

La Dương Sinh hạ giọng, trừng mắt nhìn cô gái.   

- Tôi... Tôi cũng không biết mà...   

Rõ ràng cô gái đã bị La Dương Sinh dọa, sắc mặt trắng bệch, cuống quít lắc đầu, nhưng sau đó liền bỗng khôi phục tinh thần, vội vàng hưng phấn giải thích:   

- Chủ nhiệm... Ông ta còn chưa từng uống trà... Thật sự không phải là Hoặc Tâm Trà!   

- Không phải Hoặc Tâm Trà?   

Lúc này La Dương Sinh cũng kịp phản ứng. Lâm Nhất Dương rất cẩn thận, mỗi lần đến đây đều không uống trà, lần này dường như cũng không uống.   

- Vậy thì có chuyện gì xảy ra?   

La Dương Sinh đầy nghi hoặc, sau đó liền nhìn thấy Giang Khương cười tủm tỉm nói:   

- Lão Lâm... Mau nói đi... Rốt cục lúc ấy ông đã nói tin tức của y sư Nguyên Bân cho ai...   

Lúc này Lâm Nhất Dương nhìn chằm chằm vào hai mắt Giang Khương, trên mặt cũng lộ một tia tươi cười cổ quái, lắc đầu nói:   

- Chuyện này... Không thể nói... Nói rồi, coi như xong đời....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi