BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Đáng chết... Rốt cục Hồ trưởng lão có chuyện gì rồi? Không có khả năng chỉ một chút đã nhận tội chứ?   

Vẻ mặt Chu Thế Dương nghi hoặc nhưng cũng không thể nào tin nổi, đồng chí Hồ Quang Dương đường đường là Thứ tịch trưởng lão lại có thể bị Lưu Mộc Dương và Giang Khương bắt dễ dàng như vậy.   

Mặc dù ông ta cũng không dò xét được nhiều về tình hình điều tra của Hội ủy viên điều tra nhưng cũng hiểu rõ việc này, năm đó vốn không lưu lại nhiều chứng cứ. Lúc đó đã xóa sạch sẽ, hiện tại những người còn lại cũng chỉ có Lâm Nhất Dương và Dương Mô Hình. Cho dù hai người này đứng ra làm chứng, không có chứng cứ, Lưu Mộc Dương và Giang Khương cũng không có khả năng làm gì nổi Hồ Quang Dương mới đúng.   

Càng đừng nói Hồ Quang Dương đã có kinh nghiệm nhiều năm như vậy, lại là Thứ tịch trưởng lão của trưởng lão viện, dù sao cũng không dễ để bọn họ bắt giữ.   

Trầm ngâm một lúc lâu, rốt cục Chu Thế Dương quyết định không ngồi chịu chết, trầm giọng nói với thư ký đang vô cùng cẩn thận hầu hạ một bên:   

- Ra lệnh đi, để cho người đi thăm dò từng hành động của Giang Khương. Tất cả tình huống, kể cả nhà họ Tuyên kia, tất cả những người có quan hệ với hắn... Cẩn thận một chút, đừng để lộ ra tin tức, lúc nào cũng sẵn sàng báo cáo tình hình...   

- Vâng...   

Thư ký không dám nhiều lời. Là tâm phúc của Chu Thế Dương, hiển nhiên gã cũng biết tình huống hiện tại nghiêm trọng tới đâu, nếu không thì Chu tổng cũng không tới mức liều mạng bảo mình đi điều tra một vị thành viên Viện ủy hội.   

- Giang Khương đáng chết... Dù tôi không dám động vào Lưu Mộc Dương nhưng một thằng ranh con miệng còn hôi sữa thì chưa chắc ông đây đã sợ. Mày đã muốn chơi đùa thì chúng ta liền chơi xem. Đừng để ông nắm được nhược điểm gì, nếu không ông sẽ chơi chết mày...   

Chu Thế Dương nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm.   

Mặc dù trong thành viên thường vụ Viện ủy hội, Chu Thế Dương có thể coi là ít kinh nghiệm nhất nhưng lão cũng đã tiến vào Viện ủy hội hơn hai mươi năm, hơn nữa sau khi trở thành Thiên y sư, đảm nhiệm thành viên thường vụ Viện ủy hội đã sáu, bảy năm. Thời gian dài như vậy, lão đã sớm bố trí một lực lượng rất khổng lồ rồi.   

Luồng lực lượng này có thể hoạt động cho lão, có thể nghe theo lời mình lão. Đây cũng là nguyên nhân khiến lão dám làm chuyện này.   

Tất nhiên Giang Khương cũng không biết Chu Thế Dương đã chuẩn bị bắt đầu xuống tay với mình. Lúc này hắn đang nhìn Tuyên Tử Nguyệt chỉ huy ba, bốn cao thủ ngoại viện chuyển tất cả gia sản tới nhà mới.   

- Cái này... Tử Nguyệt, tương dấm cà muối gì đó... Cơ bản bên nhà mới cũng không dùng làm gì. Em chuẩn bị những thứ như quần áo là được...   

Lúc này rốt cục Giang Khương cũng không nhịn nổi nữa, nói với cô gái đang bề bộn không ngừng kia.   

- Hả... À...   

Nghe thấy lời này của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu lên tiếng, sau đó cuối cùng ngừng thu thập, chỉ huy những cao thủ ngoại viện mang một số hành lý ra ngoài.   

Tính ra thì đồ đạc của mọi người cũng không nhiều lắm, trong đó của Tiểu Bảo đã chiếm một nửa rồi. Mặt khác chính là hai rương dược liệu lớn kia của Giang Khương.   

Cũng còn may là tốn thời gian nửa buổi, cuối cùng cũng giải quyết xong, ba cái rương lớn giảm thành hai cái...   

- Oa... Rất không tồi đấy.   

Nhìn tòa biệt thự kiểu nhỏ này, trong mắt Phan Hiểu Hiểu hiện lên một tia hưng phấn.   

- Ừ... Cũng không tồi lắm!   

Giang Khương hài lòng gật đầu. Vốn biệt thự này chuẩn bị cho thành viên Viện ủy hội, cũng đủ để một nhà ở lại. Tòa biệt thử nhỏ này mặc dù không lớn nhưng hẳn cũng có tới năm sáu phòng, lại còn có một vườn hoa nhỏ, thoải mái hơn căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách trước đây nhiều.   

Vọt vào bên trong biệt thự, Phan Hiểu Hiểu chạy lịch bịch lên lầu, xem tất cả mọi phòng xong liền đứng trên lầu vẫy Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt, vui vẻ kêu lên:   

- Em muốn ở căn phòng giữa kia...   

Nhìn vẻ hớn hở của Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt cũng không nhịn nổi phải phì cười.   

- Thế nào, sao lại thế...   

Nhìn hai người phì cười, Phan Hiểu Hiểu đỏ mặt, dậm chân nói.   

Giang Khương cười ha hả nói:   

- Được... Em thích phòng nào thì ở phòng đó..   

Lúc này Tiểu Bảo vẫn được Tuyên Tử Nguyệt ôm trong tay, mở to đôi mắt trong trẻo, nhìn xung quanh mấy lần, tò mò quay đầu về phía Giang Khương, nói:   

- Ba... Đây là nhà mới của chúng ta sao?   

- Đúng vậy... Nhà mới của chúng ta... Thích không?   

Đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Bảo, Giang Khương mỉm cười nói.   

- Thích... Thích chứ. Con muốn đi xuống... Con muốn đi xuống xem...   

Nghe thấy Giang Khương xác nhận, mặt Tiểu Bảo lộ vẻ mừng rỡ, sau đó liền giãy dụa từ tay Tuyên Tử Nguyệt nhảy xuống, chạy lên trên lầu.   

- Ôi... Chậm thôi, chậm thôi... Đừng để ngã....   

Nhìn dáng vẻ lắc lư của Tiểu Bảo, Tuyên Tử Nguyệt vội vàng đuổi theo, sợ Tiểu Bảo ngã xuống cầu thang.   

Nhìn mấy người vui vẻ chạy lên như vậy, khóe miệng Giang Khương cũng lộ một nụ cười thỏa mãn.   

Cả nhà Giang Khương lúc này đang vui vẻ như thế, phía bên Chu Thế Dương lại âm trầm nghe báo cáo.   

Một người trung niên cung kính đứng trước mặt Chu Thế Dương, báo cáo nhỏ:   

- Hôm nay Bộ trưởng Giang mua hai mươi cân Âm Hòe Mộc và Dạ Minh Đằng ở kho thuốc, đưa đến nhà hắn... Không rõ mục đích sử dụng...   

- Cái gì? Âm Hòe Mộc và Dạ Minh Đằng? Hai mươi Kỷ gia gia?   

Chu Thế Dương ngẩn ra. Lão cũng vẫn biết Âm Hòe Mộc và Dạ Minh Đằng. Nhưng hai mươi cân... Muốn làm Trư yêu sao? Nhiều Âm Hòe Mộc và Dạ Minh Đằng như vậy... Rốt cục Giang Khương này muốn làm gì? Dù có là heo thì mười con heo ăn nhiều Âm Hòe Mộc và Dạ Minh Đằng như vậy cũng chết... Đừng nói là người.   

- Đúng... Xác định nguồn tin, đồng thời... Hôm nay Giang Khương còn đặt phòng luyện đan số một và tài liệu Thanh Vân Đan...   

- Hắn chuẩn bị luyện đan?   

Trong lòng Chu Thế Dương lại hơi kinh hãi, thật sự không biết sao lúc này Giang Khương còn có tâm tư luyện đan... Thời gian tới hẳn hắn phải bận rộn nhất mới đúng chứ...   

- Mặt khác, xế chiều hôm nay Giang Khương đã chuyển nhà rồi, tới khu biệt thự...   

- Chuyển nhà rồi? Hắn còn có tâm tư chuyển nhà?   

Nghe thuộc hạ báo cáo xong, Chu Thế Dương chỉ cảm thấy thật sự càng không hiểu nổi nữa... Lão không rõ hiện tại sao Giang Khương lại có thể nhàn nhã như vậy...   

Cau mày trầm ngâm một lúc, Chu Thế Dương giương mắt nhìn người đàn ông trung niên kia, lạnh nhạt nói:   

- Biết rồi. Theo dõi hắn chặt chẽ, có chuyện gì lập tức báo ngay. Đồng thời cũng phải điều tra và theo dõi nhanh hơn tất cả các nhân vật có liên quan!   

- Vâng, Chu tổng...   

Bảy giờ tối, trong phòng luyện đan, người phụ trách khu luyện đan Đào Cường đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ trong phòng từ sớm, ngay cả dược liệu cần để luyện Thanh Vân Đan cũng đã được chuẩn bị sẵn hai phần, đợi hai vị Bộ trưởng đến.   

Nhìn hai cái rương nhỏ đóng kín bên cạnh, ánh mắt Đào Cường lóe lên một tia hâm mộ. Trong hai cái rương nhỏ này là hai phần dược liệu Thanh Vân Đan. Gã rất muốn biết bên trong rương nhỏ này có dược liệu gì nhưng lại chẳng dám chạm vào.   

Bởi vì cách điều chế đan dược siêu phẩm phải giữ bí mật tuyệt đối, trừ mấy vị chủ nhiệm, phó Bộ trưởng Ban đan bộ ra, chỉ có thành viên Viện ủy hội mới có tư cách tiếp xúc.   

Mà cho dù là những người này, bọn họ cũng chỉ biết một hai loại, hoặc tới ba loại điều chế đan dược siêu phẩm. Bởi đại đa số bọn họ cũng chỉ biết Thiên Y viện có tồn tại một số cách điều chế đan dược siêu phẩm nhưng cách điều chế cụ thể thế nào, trong tình huống cụ thể cũng phải được Viện ủy hội phê chuẩn mới có thể tiếp xúc.   

Cho dù là trong kho thuốc cũng chỉ có ba vị lão dược sư, mỗi người chia ra nắm một phần ba số lượng cách điều chế đan dược siêu phẩm. Mỗi khi cần dược liệu điều chế đan dược siêu phẩm thì sẽ gặp một vị quản lý cách điều chế đan dược siêu phẩm đó để  

lấy dược liệu cần thiết, sau đó niêm phong kín đưa tới phòng luyện đan.   

Trong đó, trừ vị đan sư luyện đan ra, không ai có tư cách chạm vào. Cho nên Đào Cường cũng chỉ có thể nhìn mà hâm mộ và coi trọng...   

Hơn bảy giờ một chút, Giang Khương liền xuất hiện trong phòng luyện đan, sau đó lão y sư Vu Phượng Minh cũng chạy tới. Đào Cường thoáng hỏi thăm ân cần hai vị lãnh đạo một chút, sau đó liền rời khỏi phòng luyện đan. Còn không tới phiên gã ở cạnh giúp đỡ luyện chế đan dược siêu phẩm này.   

Lão luyện đan sư Vu Phượng Minh kiểm tra dược liệu trong hộp một chút, sau đó liền nhanh nhẹn lấy dược liệu bên trong ra, chuẩn bị thật tốt.   

- Vu lão... Lại khiến ngài vất vả rồi...   

Giang Khương nhìn về phía lão luyện đan sư Vu Phượng Minh, cung kính tạ ơn.   

- Ha ha... Giang Khương, cậu nói những lời này lại thành ra là người ngoài rồi. Có thể cùng luyện chế đan dược siêu phẩm với cậu, đến mấy lão ca của tôi cũng đều muốn tranh nhau tới...   

Lão luyện đan sư Vu Phượng Minh vui vẻ cười ha hả, đồng thời bắt đầu tiến hành khâu kiểm tra cuối cùng. Những chuyện này đều là việc trợ thủ nên làm. Tuy ngày thường ông luyện đan đều do người khác làm, căn bản không cần ông ra tay nhưng nếu để ông làm thì cũng không có gì là lạ lẫm.   

- Tốt lắm, có thể bắt đầu rồi...   

Sau khi kiểm tra tốt rồi, lão luyện đan sư Vu Phượng Minh liền cười nói với Giang Khương.   

- Tốt lắm... Vậy bắt đầu thôi... Nhóm lửa...   

Mấy giờ sau, một mùi hương thơm nhàn nhạt mà hơi quái dị truyền ra từ Tế Thế Đỉnh. Lông mày Giang Khương hơi cau lại, nói:   

- Thất bại rồi...   

- Ha ha... Không sao cả. Sau khi Tế Thế Đỉnh đầy đủ, có thể cậu còn chưa quá quen thuộc... Từ từ làm quen là tốt rồi!   

Lão luyện đan sư Vu Phượng Minh một bên cũng lộ vẻ hơi tiếc nuối nhưng vẫn an ủi Giang Khương, cười nói:   

- Không sao cả, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục...   

- Tốt...   

Ngồi nghỉ ngơi trên ghế, lão luyện đan sư Vu Phượng Minh nâng chén tràn lên, nhấp khẽ một hợp, sau đó cười nói:   

- Đúng rồi, Giang Khương... Sao đột nhiên cậu lại nghĩ tới chuyện luyện chế Khai Tuệ Đan? Thứ đan dược siêu phẩm này sử dụng rất rộng, nhưng nghe nói độ khó cũng tương đối cao đấy...   

Giang Khương cười cười, gật đầu cười khổ nói:   

- Tôi biết... Chẳng qua... Chẳng qua hiện tại Tiểu Bảo đã năm sáu tuổi rồi. Tôi muốn cho nó dùng một viên. Nếu đợi thêm nữa thì tôi sợ hiệu quả không tốt...   

- Hả... Ý của cậu là...   

Lão luyện đan sư Vu Phượng Minh kinh ngạc nhiên Giang Khương, một lúc rất lâu sau mới lắc đầu cảm thán:   

- Ôi chao... Một người cha như cậu thật sự là...   

- Tiểu Bảo cũng thật có phúc...   

Lão luyện đan sư Vu Phượng Minh liên tục gật đầu nói:   

- Không ngờ ngay cả thứ này cậu cũng bỏ ra được... Có Khai Tuệ Đan này, chỉ cần bồi dưỡng thật tốt thì tất nhiên tiền đồ tương lai của Tiểu Bảo sẽ không thể nào đo lường được...   

Hai người đang tán chuyện ở nơi này, lúc này bên ngoài phòng luyện đan số một, trong bóng tối lại có thêm một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nơi này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi