BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Diêu Nhất Minh là người cuối cùng xuống trưc thăng, sau khi nhìn chiếc trực thăng rời đi thì mới sải bước đi về đại gia đình đang đứng bên bờ hồ, nhìn cảnh sắc xinh đẹp xung quanh hưng phấn kêu “Wao wao”.   

Diêu Nhất Minh đi sau nhìn bộ dạng của mấy người thì ý cười trong mắt càng lúc càng đậm. Anh ta không hề hối hận khi làm thư ký của Giang Khương, cho dù là đợt trước khi Giang Khương ở trong tình huống không ổn nhất anh ta cũng chưa từng hối hận.   

Giờ nhìn mấy nam nữ còn nhỏ hơn anh vài tuổi, trong lòng anh càng cảm thấy ấm áp.   

- Chú Diêu... Chú Diêu mau tới đây... Chỗ này đẹp quá...   

Nhìn Tiểu Bảo ở trong tay Giang Khương đang vẫy bàn tay nhỏ bé mập mạp với mình, bảo mình qua, Diêu Nhất Minh đáp lớn một tiếng rồi mỉm cười sải bước đi sang.   

Cho dù là cảnh gì, đứng nhìn từ mỗi góc độ đều sẽ khác nhau. Diêu Nhất Minh đi tới bờ hồ, nhìn hồ nước màu ngọc bích giống như một viên đá quý cực lớn trước mặt mà trong lòng không nén được thán phục. Phong cảnh Cửu Trại quả nhiên không tầm thường.   

Đoàn người chậm rãi men theo con đường của khu thắng cảnh, chậm rãi ngắm nhìn. Sau khi họ đi dạo nửa ngày thì mới tới một khách sạn trong khu thắng cảnh, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau sẽ bắt đầu lộ trình ngắm cảnh mới.   

Lúc này, các Ủy viên Hội đồng viện cũng đã trở về Thiên Y viện. Không ít các thành viên Thiên Y viện chú ý đến chuyện này hơi kinh ngạc phát hiện, các Ủy viên Hội đồng viện đi cùng căn bản đã trở về, chỉ có gia đình Giang Khương là không thấy bóng một ai...   

- Chẳng lẽ gia đình Giang Khương đã thật sự bị Hội đồng viện giam lỏng? Giang Khương thật sự xảy ra chuyện rồi?   

Lần này trong lòng tất cả mọi người bắt đầu âm thầm nghi ngờ. Cho dù là những người ủng hộ hay không ủng hộ Giang Khương thì lúc này trong lòng đều toát lên suy nghĩ như vậy.   

Cho nên, trong lòng không ít người buồn bã, đồng thời cũng không ít người âm thầm vỗ tay ăn mừng. Có điều tin này không duy trì được bao lâu thì đã có một tin tức khác truyền ra, phá nát ảo tưởng của không ít người.   

- Thằng nhãi Giang Khương kia ban đầu còn đắc ý... Cho dù là chúng ta cũng chẳng xem ra gì, còn cái ban Giám sát cũng chẳng thèm nể mặt tôi. Trước mặt nhiều người như vậy mà khiển trách tôi... Cái tên không biết che giấu tài năng là gì đó cho dù nhất thời được thế nhưng chắc chắn không được bao lâu đâu...   

Trong mắt một Y sư nhị phẩm hơi có chút vui mừng. Kể ra ban đầu chỉ có mình y là thiếu kiên nhẫn phối hợp điều tra với ban Giám sát, bị Giang Khương trấn áp, nhưng giờ nhắc đến chuyện này trong lòng y vô cùng bực bội. Giờ coi như y đã được trút giận nên cảm thấy vô cùng sảng khoái.   

Các đồng liêu bên cạnh cũng rất thông cảm gật đầu một cái với y sư nhị phẩm này. Có thể leo lên vị trí Y sư nhị phẩm, có ai mà không đứng đầu phòng ban nào đó trong Thiên Y viện.   

Trên căn bản tuổi tá đều khá cao, hơn nữa quyền cao chức trọng; bị Giang Khương trẻ tuổi như vậy rầy la, nếu đổi lại là ai thì trong lòng cũng không thể thoải mái được.   

Mấy người còn đang châu đầu vào nhau bàn luận chuyện này thì đột nhiên cửa vang lên tiếng gõ. Y sư nhị phẩm này hơi nhíu mày một cái nói:   

- Vào đi...   

Bên ngoài đẩy cửa ra, một người trung niên tầm hơn ba mươi tuổi bước nhanh vào. Sau khi anh ta nhìn thấy người trong phòng làm việc thì hơi chần chừ một chút, sau đó cung kính gật đầu nói với vị y sư nhị phẩm này:   

- Sư phụ, ban Giám sát vừa công bố tin tức mới...   

- Ồ? Tin tức gì? Là liên quan tới Giang Khương sao?   

Chân mày đang nhăn lại của y sư nhị phẩm này nhanh chóng giãn ra, cười nói:   

- Mau, nói cho mọi người nghe thử nào!   

Nghe sư phụ nói vậy, rồi lại nhìn vẻ mặt rõ ràng đang rất vui của sư phụ, người trung niên này trong lòng ngầm cười khổ một tiếng. Sau đó bất đắc dĩ nói:   

- Sư phụ, lệnh điều tra Giang Khương bị hủy rồi... Bắt đầu từ bây giờ, khôi phục tất cả công việc của Giang Khương...   

- Các gì? Con nói gì?   

Nghe vậy, vẻ vui mừng trên mặt y sư nhị phẩm này trong nháy mắt biến đổi, kinh ngạc nói:   

- Tin này chắc chắn chứ?   

- Đúng... Ban nãy trên bản thông báo đã dán thông báo này...   

Người trung niên rất hiểu tâm tình sư phụ mình, chỉ có thể bất đắc dĩ chứng thực lần nữa.   

Y sư nhị phẩm này nhìn vẻ mặt của đệ tử mình thì sắc mặt hơi cứng đờ, có điều y lập tức hồi phục tinh thần quay đầu nhìn hai đồng liêu thân thiết với mình, cười khổ nói:   

- Được rồi... Xem ra tôi đoán sai rồi...   

- Haha...   

Mấy vị đồng liêu lúc này đều cười khổ, một người lắc đầu trấn an, cười nói:   

- Được rồi, được rồi... Đừng suy nghĩ nhiều quá. Tuy người này đúng là hơi tuổi trẻ ngông cuồng, nhưng thực sự là có bản lĩnh... Nếu nói công tâm thì đây cũng là một chuyện tốt cho Thiên Y viện ta...   

- Đúng... Chỉ cần chờ thời gian mài giũa bớt nhuệ khí của hắn, để hắn hơi trầm ổn lại, tương lai chắc chắn sẽ là trụ cột của viện ta...   

Người khác cũng cười nói:   

- Mấy ông già chúng ta có chịu oan ức một chút cũng không sao.   

- Ừm... nói cũng đúng...   

Tình cảnh như thế này không hiếm thấy trong Thiên Y viện...   

Giang Khương thì không hề biết mình đã nhanh chóng được ban Giám sát hủy bỏ điều tra nhanh như vậy. Sau khi họ nghỉ ngơi ở khách sạn một đêm, ăn sáng xong cả đại gia đình bắt đầu tiếp tục đi loanh quanh du ngoạn.   

Đoàn người đi dọc theo con đường nhỏ của khu thắng cảnh, đi sâu vào trong núi. Bên cạnh thỉnh thoảng có không ít khách du lịch đi ngang qua, nhóm bọn họ nam thanh nữ tú, cho dù là Tiểu Bảo cũng được gói chặt như túi vải bông nhỏ, cực kỳ đáng yêu nên đã hấp dẫn không ít ánh mắt ngưỡng mộ.   

- Nhìn kìa... Phía trước hình như là thác nước...   

Giang Khương kéo tay Tiểu Bảo, tươi cười chạy về phía có tiếng nước chảy truyền đến.   

- A... thật sa? Chúng ta mau đi xem, mau đi xem...   

Tiểu Bảo nghe Giang Khương nói vậy lập tức hưng phấn kéo tay Giang Khương chạy về phía trước.   

Đằng sau đám Tuyên Tử Nguyệt thấy hai cha con phía trước chạy cũng đều mỉm cười bước nhanh hơn đuổi theo.   

Sau khi đi về phía trước hai ba trăm thước, trước mắt có một thác nước lớn từ trên vách núi đổ xuống, phản chiếu cây xanh và tuyết trắng bên cạnh, trông vô cùng đẹp.   

- Đẹp quá... lớn quá...   

Tiểu Bảo đứng trước thác nước, vỗ mạnh hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo tràn đầy hưng phấn.   

Nhìn bộ dạng hưng phấn của Tiểu Bảo, Giang Khương cười một tiếng, đưa tay sờ đầu Tiểu Bảo một cái, đang định nói gì đó thì đột nhiên có một âm thanh bên cạnh truyền tới.   

- Haha... Tiểu Bảo... đây không phải lúc thác nước Lạc Nhật Lãng lớn nhất đâu. Giờ đang là mùa đông cạn nước, con có thể bảo ba con dắt con đến đây vào mùa hè, đến lúc đó thác nước còn lớn hơn rất nhiều...   

Nghe thấy âm thanh xa lạ đột nhiên xuất hiện cùng với chút cảm giác cổ quái trong âm thanh đó, Giang Khương nhẹ nhàng vuốt ve tay Tiểu Bảo, trong lúc lơ đãng hai hàng lông mày nhíu chặt, giống như cũng có chút kích động. Sau đó hắn chậm rãi xoay người lại nhìn về phía chủ nhân của giọng nói đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi