BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Không khí trong phòng rất căng thẳng, đều đang chờ đợi ba người La y sư tỉnh lại. Chỉ có La Dương Sinh và một số người của ban Giám sát thì ủ rũ cúi đầu đứng một bên, gương mặt có chút lúng túng.   

Thấy biểu hiện của mọi người, Giang Khương mỉm cười, đưa tay vỗ vai La Dương Sinh:   

- Chuyện này không trách các người được đâu. Sư phụ bị dùng Quy Tức Tán, vốn rất khó phát hiện. Hơn nữa cơ quan cũng bị phá hư, không tìm được cũng là chuyện bình thường.   

Nghe Giang Khương nói xong, gương mặt La Dương Sinh hiện lên nụ cười cảm kích, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.   

- Được rồi, nhịp tim của La y sư đã khôi phục 65 lần/phút.   

Một y sư phụ trách chăm sóc vui mừng kêu lên.   

- Được, hãy dùng thêm Nạp Lạc Đồng bổ não.   

Chu y sư hài lòng nói.   

- Vâng.   

- Nhịp tim của Luyện đan sư Lý Thiên Phú cũng đã đạt đến 66 lần/phút.   

- Được, bắt đầu dùng Nạp Lạc Đồng.   

Nửa tiếng sau, ba vị y sư rốt cuộc từ trong cơn mê tỉnh lại. Mặc dù đầu óc có chút choáng váng, nhưng trên căn bản đã khôi phục ý thức.   

Người tỉnh lại đầu tiên là La Thiên Minh, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn chung quanh, sau đó rốt cuộc dừng lại trên mặt Giang Khương.   

- Giang Khương, con trở lại rồi sao?   

La Thiên Minh yếu ớt chuẩn bị ngồi dậy, Giang Khương vội vàng đưa tay đỡ vai của ông, giúp ông ngồi yên. Nằm suốt hai ngày không động đậy, kinh mạch, máu huyết còn chưa lập tức khôi phục được.   

- Vâng, sư phụ, con đã về.   

Cẩn thận giúp cho La Thiên Minh ngồi ngay ngắn, Giang Khương đưa tay bắt mạch cho ông lần nữa, cười nói.   

- Vậy con có sao không? Không sao chứ?   

La Thiên Minh khẩn trương nhìn Giang Khương.   

Nhìn biểu hiện khẩn trương của ông, Giang Khương vội vàng trấn an:   

- Không sao. Sư phụ, không phải con rất tốt sao? Người nhìn thấy không, các y sư đều đang ở đây. Tình huống bây giờ rất tốt.   

- Ừ, đám người lão Chu đều ở đây.   

La lão quay đầu nhìn chung quanh, nhìn đám người y sư Chu bên cạnh, hơn nữa chỗ ông đang nằm là phòng họp của Hội Đồng Viện, gương mặt thoáng hiện lên sự vui mừng:   

- Có phải nghịch tặc Chu Thế Dương đã bị bắt rồi không?   

- Đã bắt rồi, sư phụ cứ an tâm.   

Nghe được lời này, Giang Khương vội vàng cười nói.   

Đám người y sư Chu nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi. Y sư Chu tiến nhanh lên mấy bước, nhìn La lão:   

- Lão La, ông, lão Vu, lão Lý đều bị Chu Thế Dương hạ thủ sao?   

- Lão Vu và lão Lý cũng xảy ra chuyện?   

La Thiên Minh cả kinh:   

- Chu Thế Dương đáng chết, dám làm như vậy?   

Nghe La lão nói, mọi người còn không hiểu ra sao? Một lát sau, lại từ miệng của Vu Phượng Minh và La Thiên Phúc chứng thực, cả ba người đều bị Chu Thế Dương dẫn người hạ thủ.   

Y sư Chu cố nén sự khẩn trương, hỏi La Thiên Minh:   

- Lão La, ông có biết vì sao Chu Thế Dương lại làm như vậy không?   

La Thiên Minh thoáng ngẩn ra, sau đó lắc đầu, sắc mặt âm trầm nói:   

- Tôi không biết vì sao Chu Thế Dương lại như vậy. Ông ta không để ý viện quy, hạ thủ mưu hại bọn ta. Chỉ sợ đã xảy ra vấn đề gì rất lớn. Nếu không, ông ta tuyệt đối không dám làm như vậy.   

Nghe La Thiên Minh nói, sắc mặt y sư Chu một lần nữa biến đổi. La Thiên Minh không biết vì sao Chu Thế Dương lại hạ thủ mình, như vậy đám người Viện trưởng Từ lại càng không biết.   

Y sư Chu không dám thờ ơ, lập tức chuyển sang Vu Phượng Minh và Lý Thiên Phúc, phát hiện hai người cũng không biết gì, chỉ biết là Chu Thế Dương hạ thủ bọn họ, còn lại thì không có manh mối.   

Sau khi dặn dò chăm sóc ba vị y sư cẩn thận, y sư Chu lập tức kéo Giang Khương sang một bên.   

- Giang Khương, tiếp theo phải làm như thế nào đây?   

- Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, lập tức yêu cầu ban Giám sát tiến hành thẩm vấn nghiêm khắc đám người Chu Thế Dương, còn như thế nào nữa?   

Sắc mặt Giang Khương vô cùng khó coi. Lúc này đã trôi qua hơn hai tiếng, nhưng hai Đại vu sư hẳn cũng đã đi hết một nửa thành Kim Lăng, nhưng một chút tin tức báo về cũng không có.   

Cứ tiếp tục như vậy, rốt cuộc có thể dựa vào bọn họ tìm được Viện trưởng hay không, Giang Khương một chút nắm chắc cũng không có. Tâm trạng dĩ nhiên là không được tốt.   

Nghe Giang Khương nói, cộng với biểu hiện rất tức giận, tâm trạng của y sư Chu cũng không khá hơn, biết được công việc tìm kiếm bên ngoài cũng không được thuận lợi.   

Thoáng chút trầm ngâm, sau đó nói:   

- Được, bây giờ tôi triệu tập cuộc họp Hội Đồng Viện tạm thời, chuẩn bị biểu quyết tiến hành tra hỏi nghiêm khắc Thiên y sư Chu Thế Dương.   

- Căn cứ theo tình huống cùng với chứng cứ đã có được, ai đồng ý phê chuẩn dẫn độ Thiên y sư Chu Thế Dương, đồng thời bắt giữ tạm thời hai vị y sư nhất phẩm Hồ Chí Bưu, Dương Cường Quốc, xin giơ tay.   

Y sư Chu lên tiếng, trong toàn bộ phòng họp chậm rãi giơ lên vài cánh tay. Chu Thế Dương không có tư cách tham gia biểu quyết. Cho nên có tư cách cũng chỉ có hai vị y sư nhất phẩm luôn đi theo ông là Hồ Chí Bưu và Dương Cường Quốc.   

Nhưng bởi vì có ba người La Thiên Minh tỉnh lại tham gia biểu quyết, nghị án tất nhiên là được nhanh chóng thông qua.   

Hồ Chí Bưu và Dương Cường Quốc nhìn tám phiếu so với hai phiếu, đã sớm có dự liệu, cũng không nói gì hơn, đàng hoàng đón nhận sự bắt giữ của ban Giám sát. Vốn đây cũng chỉ là vấn đề thủ tục. Chẳng qua do quy định nội viện nghiêm khắc, cho nên khi Chu Thế Dương bị bắt giữ, bọn họ cũng không bị bắt theo.   

Ban đầu bọn họ còn hy vọng, nhưng sau khi biết được ba người La Thiên Minh đã được cứu, liền hoàn toàn từ bỏ. Đối mặt với xử lý như thế, hai người không có ý kiến.   

Nhìn hai người bị thành viên ban Giám sát dẫn đi, sắc mặt đám y sư Chu liền buồn bã. Nhắc đến, hai người cũng là cộng sự lâu năm của mọi người, nhưng không nghĩ đến trong thời điểm mấu chốt lại đi nhầm bước, sau đó rơi vào tình huống này.   

- Được rồi, bây giờ nội bộ đã được thanh trừ. Công việc cứu viện Viện trưởng và Trưởng ban Lưu vẫn đang được tiến hành. Ở đây, Hội Đồng Viện tạm thời thành lập một chỉ huy nòng cốt, bảo đảm cho công tác tìm kiếm người và chỉnh đốn lại bổn viện được triển khai có thứ tự.   

Là người có tư cách thâm niên nhất trong tám vị Ủy viên Hội Đồng Viện còn lại, ánh mắt La Thiên Minh nghiêm nghị nhìn mọi người, trầm giọng nói:   

- Tôi đã xem qua ghi chép tình huống mấy ngày nay. Thật sự có nhiều chỗ khiến cho chúng ta rất thất vọng.   

Nghe La Thiên Minh nói, sắc mặt của đám y sư Chu có chút khó coi. Nhưng đối mặt với đề nghị của La Thiên Minh, mọi người không cách nào phản đối. Mặc dù La Thiên Minh không nói rõ là thất vọng với tình huống nào, nhưng bốn người xử lý chuyện lần này không khỏi có chút thiếu sót. Nếu không phải Giang Khương thoát khỏi phục kích của ngoại viện, chỉ sợ Hội Đồng Viện đã rơi vào tay đối phương rồi.   

- Đúng, Thiên Y Viện chúng ta đang gặp nguy cơ. Viện trưởng và Trưởng ban Giám sát đều đã mất liên lạc. Căn cứ theo tình huống trước mắt, bây giờ Hội Đồng Viện đã không còn được hoàn mỹ như xưa, không còn giữ được trạng thái lãnh đạo làm việc.   

Lúc này, Vu Phượng Minh cũng âm trầm nói:   

- Cho nên, căn cứ theo điều 2 mục 8 Thiên Y Viện quy định, trong lúc Thiên Y Viện nguy cấp, chúng ta nên thành lập Hội đồng xử lý nguy cơ, do Ủy viên xử lý nguy cơ phụ trách công tác lãnh đạo.   

- Tôi đồng ý.   

Lý Thiên Phúc cũng không do dự. Dù sao tình huống bây giờ cũng không cần làm dáng nữa, trực tiếp nói:   

- Đối với biểu hiện của ủy viên Giang Khương thời gian vừa qua, tôi và lão Vu đều cảm thấy ý thức xử lý nguy cơ của ủy viên Giang đều rất hoàn thiện, ứng đối với nguy cơ lần này hết sức chu toàn và khéo léo. Cho nên, tôi đề nghị ủy viên Giang đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, phụ trách công tác lãnh đạo và chỉ huy của bổn viện, cho đến khi nguy cơ được giải trừ.  

Nghe ba người nói, sắc mặt đám y sư Chu đều thay đổi. Mặc dù bọn họ đồng ý thành lập Hội đồng xử lý nguy cơ, nhưng không nghĩ đến đám người La Thiên Minh lại đẩy Giang Khương lên chức.   

Mặc dù chỉ là tạm thời, sau khi nguy cơ được giải trừ, hội đồng sẽ bị giải tán, nhưng mọi người cũng không cách nào tiếp nhận một ủy viên có lý lịch cạn nhất như Giang Khương lại có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch. Dù sao, một khi hội đồng được thành lập, cũng là thay thế cho cơ cấu lãnh đạo tối cao của Thiên Y Viện.   

Hơn nữa, quyền lực của cơ cấu này vượt xa Hội Đồng Viện. Quyền lực của Chủ tịch tương đương với quyền lực chấp chưởng toàn viện, có thể nhúng tay vào tất cả chuyện của Thiên Y Viện. Thậm chí còn có quyền không thương nghị mà hạ bất cứ mệnh lệnh nào. Quyền lực còn hơn cả Viện trưởng Thiên Y Viện.   

Đám người y sư Chu nhìn nhau một cái, thấy ánh mắt của những người còn lại, sau đó hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:   

- Theo tình huống trước mắt, chúng tôi đồng ý thành lập Hội đồng xử lý nguy cơ, nhưng chức Chủ tịch rất quan trọng, mà tuổi tác và lý lịch Giang Khương lại cạn nhất. Cho nên, tôi đề nghị do thành viên Hội Đồng Viện có kinh nghiệm đảm nhiệm việc này.   

- Tôi nghĩ rằng, Giang Khương nên bổ nhiệm vị trí Phó chủ tịch thì thích hợp hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi