BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Giang Khương nghe thấy La lão y sư La Thiên Minh nói mấy câu vu vơ như vậy ánh mắt hơi lóe lên hai cái, sau đó cười thất thanh, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.   

- Sư phụ... Điều này sao có thể chứ? Con mới hai mươi bảy tuổi, cho dù ăn tết xong thì cũng mới hai mươi tám tuổi.   

Giang Khương lắc đầu cười nói:   

- Hơn nữa con ngồi lên vị trí Ủy viên Hội đồng viện này chưa đến nửa năm... Lần này không thể tới lượt con...   

- Haha... Không tới lượt? Chắc chắn sẽ tới lượt...   

La lão y sư La Thiên Minh mỉm cười nói:   

- Nếu không phải có chút hy vọng, sao sư phụ và Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc lại cật lực đẩy con lên ngồi vị trí Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ chứ?   

- Ồ?   

Giang Khương nghe La lão y sư La Thiên Minh nói vậy thì chân mày khẽ nhướn lên nhưng không nói gì. Hắn biết sư phụ sẽ giải thích cho hắn.   

Lúc này hai người đã ra khỏi phạm vi Hội đồng viện, bắt đầu đi về phía ban Giám sát. Xung quanh đã có không ít thành viên nội viện đi ngang qua. Họ thấy La lão y sư La Thiên Minh đẩy Giang Khương đi tới, giữa chân mày hai người đều có ý cười thoải mái thì các thành viên nội viện này dường như cũng thoải mái hơn.   

Tuy họ nghe nói nhóm Viện trưởng đã bình an trở về, nhưng Viện trưởng bọn họ vẫn chưa chính thức lộ mặt, trong lòng mọi người vẫn hơi thấp thỏm. Dẫu sao trong viện xảy ra chuyện lớn như vậy, thậm chí hình như ngay cả Thiên y sư cũng xảy ra vấn đề.   

Bây giờ trên danh nghĩa Ủy viên Giang Khương vẫn là người lãnh đạo cao nhất của Thiên Y viện. Hắn và La lão y sư La Thiên Minh trên mặt nở nụ cười thoải mái thì dĩ nhiên trong lòng mọi người cũng buông lỏng hơn. Mấy ngày nay chân mày hai người này đều nhíu chặt, giờ đã thoải mái như vậy thì mọi người còn gì phải lo lắng nữa.   

- Chào Chủ tịch Giang, chào La lão y sư...   

- Chào Chủ tịch Giang, chào La lão y sư...   

La lão y sư La Thiên Minh mỉm cười gật đầu đáp lễ các thành viên chào hỏi, đợi sau khi mọi người rời đi, lúc này mới tiếp tục nói:   

- Từ lúc một mình con đơn độc vạch trần âm mưu của đám Chu Thế Dương, lấy lại quyền khống chế Thiên Y viện trong tay đám phản nghịch, hơn nữa còn cứu được sư phụ cùng Vu Phượng Minh, Lưu Thiên Phúc, cộng thêm thân phận chủ Tề Thế Đỉnh của con, thật ra chắc chắn con có thể nhận được đủ lợi ích từ chuyện này rồi!   

- Chẳng qua tình hình lúc đó vẫn chưa rõ... Sau khi sư phụ phân tích tình hình một chút, cảm thấy con là người thích hợp với vị trí Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ này nhất trong mọi người, cộng thêm con đã lập được bao nhiêu công lao, cũng có lý do cho nên sư phụ mới quyết định đặt cược thể diện, đẩy con lên vị trí này... Chỉ cần con giữ vị trí Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ lần này, như vậy cho dù lần này con không thể lên được vị trí Ủy viên thường vụ thì những lý lịch này cũng để để con rút ngắn ít nhất một nửa thời gian để ngồi lên vị trí này.   

- Vốn lúc ấy Chu Hạo Bình là người có tư cách ngồi vào vị trí này nhất, nhưng ông ta cũng đã từng bị Chu Thế Dương lừa gạt, không có được phản ứng chính xác là kịp thời! Đây là thời cơ cực tốt cho con... Còn Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc vốn có quan hệ rất tốt với con, mà con còn cứu họ ra... Cho nên sau khi sư phụ lên tiếng đẩy con lên chức này, hai người cũng lập tức bày tỏ ủng hộ con...   

Nói tới đây, La lão y sư La Thiên Minh hơi tư đắc, nói:   

- Đợi con thật sự trở thành Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ này, lúc ấy sư phụ phát hiện, có ba người chúng ta ủng hộ, hơn nữa ban Giám sát cũng kiên định đứng về phía con, cho dù như thế nào con cũng có đầy đủ tư cách. Nếu lỡ như Viện trưởng bọn họ thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn... Với năng lực và vị trí của con, còn có chúng ta ủng hộ, cho dù Hội đồng xử lý nguy cơ bị giải tán, nhưng vị trí Ủy viên thường vụ của con là chắc chắn trăm phần trăm! Hơn nữa sư phụ cũng tin con có năng lực đảm bảo truyền thừa của Thiên Y viện ta sẽ không xảy ra vấn đề lớn!   

- Bây giờ Viện trưởng bọn họ đã thuận lợi trở về.   

Đối với Thiên Y viện mà nói đây là chuyện hết sức may mắn. Đối với con cũng không phải là chuyện gì quá tốt... Có điều, lần này vì cứu nhóm Viện trưởng, con lại lập được nhiều công lớn. Công thêm con đã đảm nhiệm vị trí Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ trong lúc nguy cấp, ngăn cơn sóng dữ. Viện trưởng bọn họ càng không thể không cân nhắc chuyện thưởng cho con như thế nào.   

Nói tới đây, ý cười trên khóe miệng La lão y sư La Thiên Minh càng đậm hơn:   

- Sư phụ nghĩ có lẽ giờ Chu Hạo Bình cũng hiểu rõ những điều này... Chắc giờ cảm xúc của ông ta không tốt lắm đâu...   

- Ồ?   

Giang Khương chớp chớp mắt, đột nhiên cười nói:   

- Sư phụ nói vì sao Viện trưởng đột nhiên muốn tự sám hối ba ngày?   

- Đúng... Con cũng không ngốc lắm nhỉ...   

La lão y sư La Thiên Minh cười ha hả nói:   

- Cái vị trí Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ này của con tuy lập được công lao không nhỏ nhưng tính ra thì cũng mới làm được hai ngày thôi... Hai ngày kể ra thì cũng không thật sự chứng tỏ được điều gì.   

- Cho nên, Viện trưởng bọn họ mới cố ý cho con thêm ba ngày?   

Lông mày Giang Khương giật giật nói.   

La Thiên Minh hài lòng gật đầu nói:   

- Không sai... Ý của họ là... Chỉ cần trong ba ngày này con có thể hoàn toàn ổn định tình hình Thiên Y viện, hơn nữa xử lý và báo cáo hoàn chỉnh chuyện phản nghịch lần này, vậy thì lý lịch Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ của con này mới thật sự hoàn thiện.   

Giang Khương nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó liền nhàn nhạt cười, nói:   

- Xem ra, những thứ con bất đắc dĩ phải bỏ ra, giờ thật sự nhận được không ít hồi báo nhỉ...   

- Haha... Dĩ nhiên rồi, cứu cả viện thoát khỏi nguy nan, đảm bảo sự hoàn mỹ của Thiên Y viện ta... Hồi báo cho công lao này dĩ nhiên không nhỏ, haha...   

- Sư phụ, vậy người cảm thấy lần này con thật sự có thể ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ?   

- Dĩ nhiên... Đầu tiên ta chỉ chắc chắn 50%, nhưng sau khi nghe Viện trưởng nói vậy, giờ ít nhất ta chắc chắn 70%...   

- Được rồi. 70% thì 70%, có điều kể ra, con thật sự không muốn làm... Giờ con đã có một Bộ lạc Vu sư. Hơn nữa với tình hình em trai con ở Tuyệt Y Đường, chỉ e rất có thể cũng không thiếu phần của con.   

- Ôi cha... Thằng nhóc con đúng là được lợi còn giả vờ... Sư phụ này vì con ngay cả thể diện cũng chẳng cần, con còn muốn từ chối? Thiên Y viện chúng ta mấy thứ lẻ tẻ khác bên ngoài sao có thể so sánh được? Tuyệt Y Đường kia dù thật sự có một phần của con, nhưng nền tảng của họ có bằng chúng ta không?   

La lão y sư La Thiên Minh càng nói càng tức, gõ mạnh lên đầu Giang Khương, nói:   

- Còn nữa, thằng nhóc con... lần này nếu thật sự lên được Ủy viên thường vụ, thêm vài năm nữa, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, đợi Viện trưởng lui xuống rồi, đến lúc đó vị trí Viện trưởng này còn không đến tay hay sao? Nếu con bỏ lỡ lần này, sau này muốn làm Viện trưởng, ít nhất cũng phải đợi sau khi con sáu mươi tuổi...   

Giang Khương nghe La lão y sư La Thiên Minh lầm bầm chỉ đành gật đầu liên tục, nói:   

- Sư phụ, sư phụ... Con biết lỗi rồi, người đừng gõ đầu con nữa mà...   

Trong Thiên Y viện lúc này đang vui vẻ, còn các lão đại Cổ Môn lúc này cảm xúc hơi kỳ lạ.   

Môn chủ Lưu Phong ngồi trước bàn, sau khi nghe thuộc hạ báo cáo xong, sắc mặt hơi phiền muộn, lãnh đạm nói:   

- Mấy ngày trước tôi đã đích thân đi gặp mặt Giang Khương, định nhân cơ hội tạo chút ấn tượng với hắn, kết quả giờ đã bị hắn tát một tát... Chuyện này mọi người làm vậy đúng là không phải...   

Lời của Lưu Phong nghe thì lãnh đạm, nhưng mấy lão giả đối diện nghe thấy cả người đều run lên, run giọng trả lời:   

- Môn chủ thứ tội, bọn thuộc hạ làm việc không tốt, xin môn chủ xử phạt...   

- Hừ... Thứ tội... Các người thả cho đám Từ Khải Liễu chạy cũng không nói làm gì. Như vậy cho dù Thiên Y viện không có mấy người Từ Khải Liễu, mấy lão già còn lại rồi cả Viện trưởng lão bọn họ không phải dễ đối phó như vậy đâu...   

Nói tới đây, Lưu Phong lạnh giọng cười nói:   

- Nếu để mấy lão kia và đám Viện trưởng lão nhúng tay giữ quyền, vậy thì càng phiền phức... Mấy lão già bất tử cố chấp kia nếu để họ chấp chưởng Thiên Y viện, vậy thì không có chuyện cũng kiếm chuyện tìm Cổ Môn chúng ta gây phiền phức, lấy danh nghĩa báo thù, dẫn dắt Thiên Y viện bọn họ đi khắp nơi gây phiền phức cho chúng ta...   

- Giờ là thời đại nào rồi? Đâu phải một hai trăm năm trước, đâu phải thời đại đánh cho ta sống ngươi chết. Giờ là thời đại tiến bộ, là thời đại toàn lực phát triển. Ai còn có tâm tư cả ngày cùng đánh nhau sống mái với họ chứ? Có được lợi ích gì không? Còn chẳng bằng dốc sức vào việc phát triển, phát huy Cổ Môn chúng ta, đưa Cổ Môn trải khắp toàn cầu...   

Nghe Lưu Phong nói vậy, cơ thể đang hơi run lên của mấy lão giả bên cạnh thoáng vững vàng hơn. Họ len lén ngẩng đầu nhìn vị Môn chủ đại nhân đối diện, nói:   

- Vậy ý của Môn chủ đại nhân ngài là?  

- Ý của tôi? Các người làm hỏng mất cơ hội của tôi rồi... Vốn có thể yên lành dụ Giang Khương kia về, giờ kết quả hay rồi. Thiên Y viện đó Chu Thế Dương không thể nắm trong tay, Giang Khương cũng không thể chạy đến chỗ của tôi...   

Nói tới đây, Lưu Phong tức giận trợn mắt nhìn lão giả này nói:   

- Ông nói đi, ông thả chạy một nhân tài như vậy, ông nói tôi có phiền lòng không...   

Bị Lưu Phong trừng mắt, lão giả vội vàng nói:   

- Là thuộc hạ vô năng, thuộc hạ biết tội...   

- Hừ...   

Lưu Phong khẽ hừ một tiếng.   

Thấy môn chủ không bực tức quá nữa, lão giả này vội vàng nói tiếp:   

- Môn chủ... Nếu ngài thích thằng nhãi đó như vậy, vậy thì... Sơn Trường đại nhân của chúng ta không phải có quan hệ khá tốt với tên nhãi đó sao? Hơn nữa tôi nghe nói hai tình nhân của thằng nhãi đó giờ đang bái làm môn hạ của Sơn Trường đại nhân. Giờ mời đại nhân ra tay, thằng nhãi đó không phải sẽ bắt được về tay sao?   

Lão giả này vừa nói xong liền len lén đắc ý ngẩng đầu nhìn sắc mặt Môn chủ mình, mình đưa ra chủ ý này có lẽ sẽ khiến môn chủ hết giận.   

Có điều, ông vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của môn chủ. Trong lòng ông không khỏi run lên. Ông còn chưa nghĩ thông đã xảy ra chuyện gì thì đã nghe môn chủ mình phẫn nộ quát lên:   

- Tên ngu này, cút ra ngoài cho ông đây! Chẳng lẽ còn muốn ông đây đá như đá banh à? Cút!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi