BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Lúc này Giang Khương cũng cực kỳ tức giận. Mặc dù hắn không biết tình huống cụ thể, nhưng đến tận bây giờ còn không đoán được nguyên nhân sao?

Mặc dù thực lực của Thiên Y Viện rất kinh người ở Hoa Hạ, nhưng giới luật của Thiên Y Viện rất nghiêm. Bởi vậy, khi các thành viên đi ra ngoài đều rất khiêm tốn. Đặc biệt trước người của thế tục, viện đã có quy định là không được tùy tiện bại lộ thân phận và thực lực. Cho nên, ở phương diện này, các thành viên Thiên Y Viện rất cẩn thận. Cho dù Kim Lăng là địa bàn của Thiên Y Viện, nhưng không có mấy ai biết được Thiên Y Viện tồn tại ở đây.

Giới điều đặt ra như vậy, đối với y sĩ thực tập mà nói, tuyệt không dám cãi lại.

Trong tình huống trước mắt, vị y sĩ thực tập đi cùng một cô gái, lại càng không dám chủ động khiêu khích đối phương chứ đừng nói chỉ là xuất thủ đả thương người.

Giang Khương cũng đã nhìn cô gái đi cùng với y sĩ thực tập, biết cô là người bình thường, hẳn là vị y sĩ thực tập này quen bên ngoài. Nhìn biểu hiện khẩn trương của cô gái, hắn đoán được hai người là tình nhân. Hơn nữa diện mạo của. cô gái khá đẹp, còn đám tiểu tử kia thì đây mùi rượu, nguyên nhân là gì thì có thể đoán được.

Nếu không phải đám tiểu tử kia quá đáng, cũng không đến nỗi phải khiến cho y sĩ thực tập tức giận mà ra tay. Nếu đổi lại là hắn, nhất định cũng sẽ đánh chết đám khốn kiếp này.

Đặc biệt nhìn vị y sĩ thực tập bị bắn thành như vậy, nếu không nhờ có hắn ở đây, tuyệt không thể nào lưu lại được tính mạng. Lửa giận trong lòng Giang Khương đột nhiên bay thẳng lên.

- Đứng lại, không được lộn xộn.

Nhìn thấy sắc mặt Giang Khương bất thiện, dường như muốn đi đến chỗ đám đại thiếu, gã cảnh sát bên cạnh vội vàng ngăn lại.

Thấy gã cảnh sát ngăn trước mặt mình, Giang Khương cũng không quá đáng, ngừng lại nhìn đám tiểu tử cách đó hai thước, lạnh giọng nói:

- Các người cố ý vây công thành viên của nội viện, lại còn cầm súng bắn bị thương người khác. Bất kể các người có lai lịch như thế nào, chuyện này phải giao phó cho xong.

Đám người bên kia nghe xong đều sửng sốt, ngay cả mấy tên cảnh sát cũng như vậy.

Gã thanh niên dẫn đầu bên kia, nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Giang Khương, sửng sốt một chút, rốt cuộc không nhịn được liền bật cười.

Người này rốt cuộc là ở đâu ra vậy? Nhấn lực không có sao? Tình thế trước mắt còn chưa thấy rõ? Bất kể nói như thế nào, bên này của bọn họ đã bị đả thương mấy người, hơn nữa thương thế còn không nhẹ. Bên phía của hắn cũng chỉ bị thương có một người. Không nói đến chuyện nổ súng, bọn họ cũng chiếm lý hơn.

Hơn nữa, người bên phía bọn họ đều có bối cảnh cứng rắn. Đám đại thiếu bị đánh trọng thương như vậy, đối phương tuyệt đối chạy không thoát. Thế mà đối phương lại dám ăn nói như vậy?

Ngay cả đám cảnh sát có mặt tại hiện trường, sắc mặt cũng trắng bệch. Bọn họ đều biết rõ đám đại thiếu ở đây. Không nói đến vị đại thiếu đến từ Bắc Kinh kia, chỉ nói mấy vị đại thiếu ở tỉnh, nếu không phải là quân khu nhị đại thì cũng là thái tử gia ở Kim Lăng.

Hơn nữa, là đối phương động thủ trước, đả thương mấy vị đại thiếu, bên này. mới nổ súng, đối phương lại còn nói muốn truy cứu trách nhiệm, một người cũng không chạy thoát. Hắn thật sự coi mình là ai? Thủ trưởng số một sao?

Gã thanh niên dân đầu liền cười gắn, nhìn chằm chằm Giang Khương.

Sau đó gật đầu, hất cằm chỉ ba người đang nằm dưới đất:

- Tiểu tử, mày có biết tao là ai không? Và mày có biết bọn họ là ai không? Các người đánh bị thương bọn họ, lại còn dám ăn nói như vậy? Chẳng lẽ mày không có não?

Nhìn tiểu tử kia ăn nói hùng hồn, khóe miệng Giang Khương nhếch lên, cũng không nói nhiều, lãnh đạm nói:

- Tôi bất kể các người là ai, nhưng các người nổ súng bắn bị thương người của tôi, các người nhất định phải tiếp nhận điều tra của chúng tôi. Nếu là trách nhiệm của bên tôi, các người sẽ bình yên vô sự.

Nói đến đây, sắc lạnh trong mắt Giang Khương càng lúc càng nhiều, lạnh giọng nói

- Nếu là trách nhiệm của các người, bất kể các người là ai, cũng chẳng quan tâm lão tử của các người là ai, cho dù có là lão gia tử ở Tứ Cửu thành, ông ấy cũng phải giao phó đầy đủ với tôi.

Nghe Giang Khương nói như vậy, đám người bên kia liền sửng sốt, sau đó cười phá lên, chỉ vào Giang Khương, thở hổn hển nói:

- Mày...mày cho rằng mày là ai chứ? Haha, còn vị kia trong Tứ Cửu thành nữa chứ? Mày có biết ba tao là ai không? Mày từ trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn bước ra à?

Vất vả lắm mới thở lại bình thường, sau đó mới chỉ vào Giang Khương, lạnh giọng nói:

- Bất kể mày là thứ gì, nhưng đại thiếu tao bình sinh rất ghét người nào giả bộ trước mặt tao. Lão tử nói cho mày biết, mày đừng có mà dùng đại đao đùa giỡn trước mặt Quan Công. Đụng vào thiết bản rồi đấy con. Trước mặt lão tử mà còn giả bộ, mày không nhìn một chút tao là ai sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi