BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Khu! Nghe Tôn Diệu Nguyệt nói, Diêu Nhất Minh đang hớp ngụm trà liền suýt nữa phun ra ngoài, cũng may mà không bị sặc nhưng lại ho không nhẹ.

- Sư phụ.

Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ nghe Tôn Diệu Nguyệt nói, gương mặt đỏ bừng. Từ Thanh Linh thì trầm tĩnh hơn Lý Tiểu Vũ, chỉ thoáng đỏ mặt một chút rồi cau mày nhìn Tôn Diệu Nguyệt, khẽ hừ một tiếng.

- Được rồi, sư phụ chỉ chọc Giang thiếu đường chủ một chút mà thôi. Ai mà không biết hai con chỉ thích anh trai của cậu ấy.

Nghe đệ tử của mình trừng mắt, Tôn Diệu Nguyệt không khỏi cười khan một tiếng.

Giang Nguyệt Minh vất vả lắm mới bình tĩnh lại, cười khổ nhìn vị Sơn Trường Đại Nhân đối diện. Bây giờ y mới biết được tại sao đại mỹ nữ này lại bị người ta gọi là nữ ma đầu.

Giang Văn Ba và Giang phu nhân ngồi nhìn mấy thanh niên trẻ tuổi cùng bàn, cũng không nhịn được mà phá lên cười. Chẳng qua khi nhìn lướt qua Sơn Trường Đại Nhân, cũng cảm thấy vị Sơn Trường Đại Nhân này dường như không đáng sợ như người khác đã nói.

Lúc này, bốn vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện cũng chậm rãi bước vào bên trong nhà ăn. Một đám tân khách rối rít đứng dậy. Nên biết rằng, đám gia chủ chưởng môn này ngày thường đều ngạo mạn, hò hét trên giang hồ, nhưng so với Thiên Y Viện thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Ngày xưa, có thể có được một mối quan hệ với một thành viên Hội Đồng Viện đã là giỏi lắm rồi. Muốn gặp mặt ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện trên căn

bản là điều không thể.

Cơ hội hiếm có như vậy, tất nhiên là phải tranh thủ lộ mặt rồi.

Bốn vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện tất nhiên là phải nể mặt mọi người, bắt tay vui vẻ, khiến cho các chưởng môn, gia chủ đều vui ra mặt.


Đặc biệt, những gia chủ chưởng môn lúc trước đã từng gặp Giang Khương thì cũng cố ý bắt tay Giang Khương một cái, thân cận lấy lòng. Tất cả mọi người đều biết được, nếu con đường làm quan của Giang Khương không xảy ra vấn đề gì, bốn năm chục năm kế tiếp của Thiên Y Viện sẽ do hắn làm chủ.

Bốn vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện phân biệt ngồi bốn bàn, cùng với một số khách quan trọng. Ví dụ như Đường chủ Tuyệt Y Đường, Sơn Trường Đại Nhân, Đại vu sư bộ lạc Vu sư, Hầu tước Huyết tộc...

Nhưng trước mắt, Sơn Trường Đại Nhân đã ngồi cùng bàn với Đường chủ Tuyệt Y Đường, kế tiếp chỗ ngồi cũng chỉ có thể tùy ý.

Giang Khương tất nhiên là ngồi chung bàn với đám người Giang Văn Ba, nhưng hai đại vụ sư thấy Giang Khương không ngồi cùng bàn với mình, liền vội vàng đứng dậy, bước đến gia nhập vào bàn của Giang Văn Ba luôn.

Cộng thêm Giang Khương nữa là vừa đủ chín người.

Nhìn hai đại vu sư kéo đến, Giang Khương nhún vai, cười khổ gật đầu với đám người Từ Khải Liễu.


Nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn bên kia, bàn của Eve ngồi chỉ có hai y sư nhất phẩm, không khí lạnh lẽo, hơn nữa ánh mắt xinh đẹp thỉnh thoảng lại liếc sang bàn của hắn, liền vẫy tay gọi cô lại. Dù sao thêm cô nữa cũng chẳng chật bao nhiêu.

Thấy Giang Khương ngoắc tay gọi mình, Hầu tước Eve vốn đang buồn bã, gương mặt liền nở nụ cười, vội vàng đứng dậy, bước đến ngồi xuống bên cạnh Giang Khương, vừa vặn mười người một bàn.

- Tiểu tử này đúng là...

Đám người Từ Khải Liễu nhìn một chút, khế cười khổ, sau đó ngồi xuống. Các y sư cao cấp khác của Thiên Y Viện cũng chỉ nháy mắt một cái, làm như không thấy chuyện gì, tiếp tục nói chuyện với các khách khác.

Chỉ có rất nhiều gia chủ, chưởng môn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mày liền cau lại. Đám khách nhân này làm sao thế? Thiên Y Viện đã sắp xếp vị trí, ai ngồi chỗ nấy, nhưng cảnh tượng trước mắt là như thế nào? Khách quan trọng tập trung hết một bàn, đều là bàn của Giang Khương cả.

Cứ như vậy, bàn của mấy người Viện trưởng Từ đều không có một vị khách nào qua trọng cả.


người nói gì, chỉ cắm đầu ăn cơm.

Thiên Y Viện chiêu đãi đều là những món ăn nổi tiếng ở Hoa Hạ. Trước kia hai đại vu sư ở Châu Phi, thức ăn làm sao có thể so sánh được. Trong thời gian đi cùng với thiên y ngoại viện, bọn họ ăn lúc nào cũng sạch sẽ. Điều này khiến cho nhà ăn của Thiên Y Viện vô cùng hài lòng. Ở Hoa Hạ ăn cơm được ăn không ít thịt, còn ngon hơn không biết bao nhiêu lần so với thời gian ở Châu Phi.

Giang Khương ngồi đó, thấy cha mẹ và em trai thỉnh thoảng đều cố tình nhìn lướt qua Eve bên cạnh hắn. Còn Tôn Diệu Nguyệt, Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ thì không chút kiêng ky, nhìn chằm chằm Eve hai lần, sau đó quay sang nhìn hắn, ánh mắt có chút cổ quái, trong lòng liền cười khổ không thôi.

- Khu, Hầu tước Eve, tôi xin giới thiệu với cô một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi