Đối với việc Tê Lãng có mang Tê Nhạc Minh đi nhận tội với Giang Khương hay không, Tề nhị gia cũng không lo lắng. Bất kể đi hay không đi, uy tín của Tề Lãng cũng đã giảm xuống trong gia tộc. Cho dù Tê Lãng đi, nhiều nhất là Giang Khương sau này không gây phiên phức cho Tê gia, nhưng cục diện trước mắt của Tề gia thì không cách nào giải trừ. Trừ phi Giang Khương bày tỏ sự ủng hộ với Tề gia.
Dĩ nhiên, chuyện đó là không thể nào. Bất kể sự việc phát triển ra sao, tiếp tục như vậy, nhiều nhất một hai năm nữa, y sẽ có hy vọng đoạt lấy chức gia chủ Tê gia.
Nhìn các vị trưởng lão gia tộc bước ra ngoài, Tê Nhạc Minh hít sâu hai cái mới chậm rãi tiêu tán sự tức giận trong lòng.
- Ba, chẳng lẽ chúng ta phải đi xin lỗi Giang Khương thật sao? 'Tê Nhạc Minh căm hận nói:
- Đám người cười trên sự đau khổ của người khác đúng là đáng chết. Bọn họ biết cho dù chúng ta có đi xin lỗi, tên tiểu tử kia cũng sẽ không bỏ qua.
Tê Lãng cũng hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc Minh, lạnh giọng nói:
- Chúng ta không thể đi xin lỗi rồi. Nếu đi, Nhị thúc của con chỉ sợ sế nhảy loạn lên nữa.
Nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của cha mình, Tê Nhạc Minh ngẩn người. Tại sao nhìn cha của y giống như là đã có biện pháp ứng đối vậy?
- Ba, ý của ba là?
- Chúng ta dĩ nhiên là sẽ không cúi đầu với Giang Khương. Một khi cúi đầu, cho dù hắn đồng ý bỏ qua cho Tề gia, nhưng sau này chúng ta cũng sẽ bị rắc rối vì Nhị thúc của con.
Ánh mắt Tề Lãng có chút âm lãnh, nhưng vẫn cười lạnh nói:
- Cho dù Giang Khương thật sự dùng Thiên Y Viện để áp chế chúng ta thì sao? Ở Hoa Hạ, cũng không phải một tay Thiên Y Viện có thể che trời.
Nghe Tề Lãng nói, sắc mặt Tê Nhạc Minh kinh nghỉ nhìn cha của mình, chần chừ một chút rồi ngạc nhiên hỏi:
- Ba, không phải là ba muốn...
- Thế con cho là thế nào?
'Tề Lãng cười hắc hắc:
~ Trước khi Giang Khương đến Thiên Y Viện, Tê gia chúng ta hàng năm bất quá cũng chỉ đổi lại được một ít đan dược từ Thiên Y Viện mà thôi. Nhưng nếu chúng ta quay sang Cổ môn, hừ, ba nghĩ Cổ môn sẽ rất tình nguyện nâng đỡ Tê
gia và cha con chúng ta.
Trong lòng Tề Nhạc Minh tràn đầy kinh nghi. Cho đến bây giờ y không hề nghĩ đến điều này, liền hỏi:
- Làm sao có thể? Thiên Y Viện là...
- Không có gì là không thể. Cho dù chúng ta đầu nhập Cổ môn, chẳng lẽ Thiên Y Viện có thể làm gì chúng ta sao? Đám thế gia khác dám nói gì Tề gia chúng ta à?
'Tề Lãng nói:
- Yên tâm đi, chúng ta đầu nhập Cổ môn, địa vị của Tề gia sẽ là nước lên thuyền lên. Ba ngược lại muốn nhìn xem, sau khi có Cổ môn ủng hộ, sau này còn ai dám châm chọc Tê gia nữa không?
Nhìn bộ dạng tự tin của Tề Lãng, Tê Nhạc Minh do dự một chút rồi nói:
- Nhưng mấy lão già kia, còn có nhị thúc nữa...
- Không cần lo lắng. Đám lão già kia chỉ cần có tài nguyên phong phú là bịt miệng họ được rồi. Còn Nhị thúc của con...
'Tề Lãng cười lạnh:
- Chỉ cần mấy lão già kia không nghe theo y, cho dù y có ồn ào thì thế nào?
Khi nhận được tin tức, môn chủ Cổ môn Lưu Phong đang họp với thuộc hạ, nội dung cuộc họp là thảo luận sự phát triển của Cổ môn và phân tích tình huống của Thiên Y Viện.
- Theo tình huống của Thiên Y Viện, mặc dù Thiên Y Viện đã chọn Giang Khương làm Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, thanh thế tương đối lớn, nhưng dù sao Giang Khương vẫn còn trẻ, vẫn cần những người đi trước ủng hộ và hướng dẫn nhiều hơn. Như vậy mới có thể phát huy tác dụng chân chính của một Ủy viên thường vụ. Cho nên, Thiên Y Viện trước mắt sẽ không có bất kỳ dị động, sẽ hết sức duy trì ổn định.
Một người lên tiếng nói.
Lưu Phong gật đầu, đang định lên tiếng thì có thuộc hạ gõ cửa bước vào, nói thầm vào tai Lưu Phong:
- Vâng.
Thuộc hạ cung kính gật đầu.
Thấy thuộc hạ gật đầu xác nhận, Lưu Phonog cười khẽ, sau đó gật đầu:
- Không nghĩ đến Tề Lãng đúng là có chút quyết đoán. Được, vậy gặp mặt ông ta một chút đi.