BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Rất nhanh, xe cảnh sát đã đến đầu phố Hoa Mai. Mấy cảnh sát sắc mặt không được tốt cho lắm bước vào trong, vừa nhìn thấy hai người bị cột, còn cả Lý thiếu đang bò trên mặt đất, ba người trong số đó lập tức móc còng tay ra, còng ba người lại, sau đó họ nhanh chóng dẫn lên xe cảnh sát.   

Một cảnh sát rõ ràng là dẫn đầu đội sau khi nhìn thấy Giang Khương liền bước đến, cẩn thận nhìn ba sinh viên bị thương, mắt giật giật. Lúc này anh ta mới bước đến bên cạnh Giang Khương, mỉm cười đưa tay bắt tay Giang Khương, nói:   

- Chào anh, bác sĩ Giang. Tôi là Trương Dư Minh, là Phó đồn trưởng của đồn công an đường Văn Các. Lát nữa chúng tôi vẫn cần bác sĩ Giang phối hợp điều tra với chúng tôi một chút!   

Sau khi nói xong, anh ta lại thấp giọng nói:   

- Cục trưởng Lý đã gọi điện thoại, tôi sẽ sắp xếp!   

Giang Khương gật đầu, sau đó nói:   

- Khi nào xe cứu thương sẽ tới?   

- Lúc chúng tôi xuất phát bên đó cũng xuất phát, có lẽ sắp rồi...   

Trương Dư Minh vội vàng nói:   

- Yên tâm, các sinh viên bị thương, chúng tôi sẽ dặn dò bệnh viện cố gắng chữa trị!   

- Được...   

Lúc này Giang Khương đã lờ mờ nghe thấy tiếng xe cứu thương, liền gật đầu, nói:   

- Tôi đi dặn dò mấy sinh viên kia xong sẽ đến!   

Dứt lời, Giang Khương liền đi đến trước đám Lý Tiểu Vũ đang lo lắng, đưa mấy trăm tệ cho một nam sinh viên đi tính tiền. Sau đó hắn cười nói với đám Lý Tiểu Vũ đang lo lắng:   

- Không sao... Mọi người về trước đi. Tôi còn phải sắp xếp cho đám Triệu Vân Cường...   

- Được...   

Lý Tiểu Vũ thấy viên cảnh sát kia rất khách sáo với Giang Khương trong lòng cũng đỡ lo, sau đó cô cùng đám sinh viên rời đi trước.   

- Đến đây... cẩn thận một chút. Trên bụng cậu ta bị đánh mạnh, có thể bị thương đến nội tạng...   

Lúc này xe cứu thương cũng đến, Giang Khương cẩn thận chỉ huy các bác sĩ và y tá nâng cáng.   

Vốn bác sĩ kia nghe thấy có người ở bên cạnh hoa chân múa tay thì rất không vui. Nhưng khi gã ngẩng đầu lên nhìn thì cảm thấy người đeo kính này hình như rất quen. Gã cau mày vài lần, sau đó cười, gật đầu nói:   

- A... là bác sĩ Giang à? Sao cậu lại ở đây?   

Giang Khương vừa nhìn cũng cười. Hóa ra là người quen. Lần đầu tiên mình đến Phòng khám Khánh Nguyên đã gặp vị bác sĩ này ra khỏi phòng khám. Hắn lập tức cười nói:   

- Là bác sĩ La à... Đây là sinh viên của tôi, tôi vừa vặn gặp họ!   

- Sinh viên của cậu?   

Bác sĩ La lập tức tò mò hỏi.   

Giang Khương cười cười nói:   

- Hồ lão không có thời gian đứng lớp ở Đại học Đông Nguyên cho nên thường để tôi dạy thay thầy ấy!   

Bác sĩ La nghe Giang Khương nói vậy mới hiểu ra rồi gật đầu, trong mắt cũng lộ tia khâm phục. Tên này có thể khiến Hồ lão yên tâm để cho hắn lên lớp thì cũng không đơn giản đâu.   

- Được... Vậy chúng tôi đi trước. Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng sắp xếp kiểm tra. Số điện thoại của tôi là 139 xxxxxxx... Cậu nhá máy cho tôi đi, lát nữa tôi sẽ báo lại tình hình cho cậu!   

Sau khi bác sĩ La chào hỏi Giang Khương vài câu liền cẩn thận cáng sinh viên bị thương ở bụng kia lên xe cứu thương. Còn Triệu Vân Cường bị thương nhẹ và nam sinh bị dao chém cũng được dìu lên xe, đi như bay về Đại học Đông Nguyên.   

Lúc này cảnh sát đã chạy tới, xe cứu thương cũng đã tới, người vây xem cũng bắt đầu từ từ tản đi.   

Lúc này Giang Khương mới đi về phía Đồn trưởng Trương kia.   

Lúc này ba người Lý thiếu đã được một chiếc xe cảnh sát khác đưa đi, còn một mình Đồn trưởng Trương lái một chiếc xe chở Giang Khương.   

Sau khi lên xe, Đồn trưởng Trương gọi một cuộc điện thoại, sau khi nói hai câu, anh ta lại cẩn thận đưa di động cho Giang Khương.   

- Bác sĩ Giang... Cảm ơn cậu. Đồn trưởng Trương là người nhà, nhờ cậu giao đồ cho cậu ấy!   

Trong điện thoại Cục trưởng Lý biết cuối cùng tình hình cũng đã tạm thời được khống chế, giọng nói rõ ràng đã bình tĩnh hơn nhiều.   

- Được...   

Giang Khương gật đầu nói:   

- Ba người bị tương kia đều là sinh viên của tôi, trong đó có thể có một người bị thương khá nặng, xin nhờ Cục trưởng Lý thông báo với phía nhà trường một chút...   

- Bác sĩ Giang yên tâm. Vừa rồi tôi đã liên lạc với Hiệu phó Ngô. Anh ấy sẽ nhanh chóng sắp xếp người đến bệnh viện. Lát nữa vợ tôi cũng sẽ đến...  

Lúc này trong giọng nói của Cục trưởng Lý hơi uể oải. Dĩ nhiên anh ta cũng đã cân nhắc rồi. Anh ta biết chắc nhiều sinh viên Đại học Đông Nguyên vây xem như vậy, chắc chắn có người nhận ra con trai mình, muốn giấu tiệt chuyện này đi chắc chắn là không được. Nhưng lúc đó Giang Khương đã giúp anh ta xử lý khá tốt, cho nên giờ chỉ cần trấn an bên phía nhà trường và người bị thương. Phía người bị thương không xảy ra chuyện gì lớn thì có lẽ chuyện này cũng không lớn lắm.   

- Được...   

Giang Khương tương đối hài lòng vì chỉ trong mười phút ngắn ngủi mà Cục trưởng Lý có thể sắp xếp lý trí như vậy. Có điều hắn vẫn trầm giọng cảnh cáo nói:   

- Nhưng Cục trưởng Lý, chuyện lần này chắc chắn phải có một câu trả lời... Nếu không, rất dễ xảy ra vấn đề!   

Nghe thấy Giang Khương nói vậy, đầu bên kia điện thoại trầm mặc.   

Đồn trưởng Trương ngồi bên lúc này cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn Giang Khương, trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên... Lá gan của bác sĩ Giang này cũng lớn thật, chẳng biết là có lai lịch gì mà dám nói chuyện với Cục trưởng với giọng điệu như vậy.   

Dĩ nhiên Giang Khương biết Cục trưởng Lý đang suy nghĩ gì, sau đó hắn lại nhắc nhở:   

- Chuyện gì cũng không thể mười phân vẹn mười, phòng ngự nào cũng có thể xuyên thủng, đặc biệt là một trường học có mấy chục ngàn sinh viên như Đại học Đông Nguyên, chỉ cần trên mạng nói vu vơ vài câu... Gần đây hướng gió cũng không tốt, có vài người chỉ vì một chút vấn đề nhỏ đã xảy ra chuyện. Cục trưởng Lý nên biết điều này... đôi lúc, để núi xanh còn...   

Nói tới đây, Giang Khương không nói thêm nữa. Hắn biết Cục trưởng Lý chỉ vì tình thân che mắt. Mình nhắc nhở anh ta nhiều như vậy, có lẽ anh ta sẽ suy nghĩ cẩn thận. Nếu anh ta còn không thể hiểu ra, vậy thì coi như mình đã tận tình tận nghĩa rồi.   

Dù sao đã làm sai thì phải bị trừng phạt. Vị Lý thiếu kia, dĩ nhiên Giang Khương không định giúp gã qua được ải này để rồi sau đó có thể sẽ lại kéo cha gã xuống nước.   

Bên kia trầm mặc một lúc, một hồi sau, giọng nói của Cục trưởng Lý dường như già đi chục tuổi, trầm thấp thở dài nói:   

- Bác sĩ Giang, cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi... Suy nghĩ của tôi ban nãy thiển cận quá...   

- Được rồi, tôi cũng chỉ nhắc nhở một chút... Cụ thể vẫn mong Cục trưởng Lý tự mình cân nhắc...   

Sau khi gác máy, Giang Khương rút khẩu súng trong áo khoác mình ra đưa cho Đồn trưởng Trương, nói:   

- Đồn trưởng Trương, chút nữa kiếm giúp tôi một khẩu súng đồ chơi...   

- A...   

Đồn trưởng Trương nghe Giang Khương nói vậy thì sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Giang Khương. Anh ta nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Giang Khương, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu, nói:   

- Được, tôi biết rồi...   

Sau khi đến Đồn công an đường Văn Các, Giang Khương theo lệ tốn nửa tiếng đồng hồ để lấy khẩu cung. Ký tên xong, Đồn trưởng Trương này lại khách khí cho người tiễn hắn về phòng khám.   

Có điều đi được nửa đường, điện thoại Giang Khương đột nhiên đổ chuông.   

Giang Khương còn tưởng là Cục trưởng Lý, nhưng thấy ra nhìn lại thấy số của bác sĩ La vừa mới lưu.   

- Alo... bác sĩ La, tình hình như thế nào?   

Giang Khương cười hỏi bác sĩ La. Hắn cũng không lo lắng lắm. Họ đã tới bệnh viện rồi, cho dù xảy ra tình huống xấu có lẽ cũng không phải vấn đề lớn lắm.   

Nhưng, rất nhanh, sắc mặt Giang Khương trầm đi...   

- Lá lách bị rách, số lượng tiểu cầu không đủ, chức năng đông máu cực kém...   

Giang Khương thấp giọng lặp lại hai lần, cuối cùng hít sâu một hơi, chấp nhận sự thật này. Sau đó hắn trầm giọng hỏi:   

- Vậy giờ phải làm sao?   

- Tôi nghe nói ý kiến của bên trên là tạm thời chỉ có thể truyền tiểu cầu, dùng thuốc cầm máu liều lớn, truyền thêm máu... Sau đó phải xem số cậu ta thế nào...   

Đầu bên kia giọng bác sĩ La trầm thấp bất đắc dĩ nói.   

- Vậy chẳng phải chờ chết sao?   

Sắc mặt Giang Khương lập tức thay đổi, trầm giọng nói:   

- Sao không mổ bụng, may hoặc cắt lá lách trước...   

- Bác sĩ Giang... Anh cũng hiểu, làm thế rất nguy hiểm. Cấp trên không muốn làm những ca phẫu thuật vô ích. Người nhà cũng không ở đây, bên phía nhà trường cũng không thể đưa ra lựa chọn mạo hiểm như vậy...   

Bác sĩ La bất đắc dĩ nói:   

- Tôi cũng cho rằng lựa chọn trước mắt của cấp trên là chính xác. Nếu lại phẫu thuật lần nữa dẫn đến mất máu chi bằng xem tình hình hồi phục đông máu của cậu ta, nếu không không nên mạo hiểm như vậy!   

Nghe được lời này, Giang Khương trầm mặc. Trước kia hắn tiếp xúc với ngoại khoa nhiều nhất. Mặc dù hắn chưa từng đụng đến ca nào thế này, nhưng dĩ nhiến hắn biết rõ mạo hiểm bên trong. Lựa chọn của bệnh viện chính xác, nhưng cứ thế này, cho dù truyền một lượng lớn máu và tiểu cầu, chờ hồi phục chức năng đông máu, nhưng vì đủ các nhân tốt, tỷ lệ sống của sinh viên kia không quá 40%...   

- Được, bác sĩ La, cảm ơn anh!   

Sau khi gác máy, Giang Khương thoáng trầm ngâm, sau đó nói với cảnh sát lái xe:   

- Anh cảnh sát, nhờ anh đưa tôi đến bệnh viện số 1!   

- Được!   

Dĩ nhiên cảnh sát lái xe sẽ không từ chối bác sĩ Giang khách quý của Đồn trưởng này. Anh ta lập tức lái xe quay về phía bệnh viện số 1.   

Giang Khương đến khoa cấp cứu, nhanh chóng tìm được bác sĩ La ở phòng làm việc.   

Bác sĩ La thấy Giang Khương đến vô cùng sửng sốt, sau đó cười nói:   

- Bác sĩ Giang, sao cậu lại đến đây?   

- Tôi muốn xem thử tình hình sinh viên kia của tôi...   

Giang Khương trực tiếp nói.   

- Ừ... được...   

Bác sĩ La cũng không khách khí, lấy một bản bệnh án trên bàn làm việc đưa cho Giang Khương nói:   

- Những kiểm tra liên quan đều ở đây, hiện tại bệnh nhân đang được năm trong phòng hồi sức cấp cứu để quan sát...   

- Còn nữa, Viện trưởng Vương của viện y học và vợ của Cục trưởng Lý đều ở phòng làm việc của chúng tôi...  

Bác sĩ La   

nhắc nhở nói.   

Giang Khương gật đầu, sau đó đứng một bên xem bệnh án...   

- Trương Đồng...   

Giang Khương nhìn cái tên trên bệnh án khẽ thở dài, sau đó hắn nhanh chóng lật bệnh án ra, xem kết quả những kiểm tra liên quan xong, sắc mặt Giang Khương càng thêm âm trầm.   

Theo tình hình trên đó, Giang Khương đã thoáng tính toán được, với tình hình này, trừ phi trong sáu giờ đồng hồ công năng đông máu của Trương Đồng phục hồi đến mức thấp nhất để làm phẫu thuật, nếu không cho dù bây giờ có truyền máu và tiểu cầu để chống đỡ, tỷ lệ sống của Trương Đồng cũng không quá 30%...   

Sao có thể như vậy? Căn cứ theo những tư liệu phân tích Giang Khương thấy, khả năng này tương đối thấp.   

Nhìn những tư liệu này, Giang Khương trầm mặc. Mặc dù hắn không quen thân Trương Đồng, thậm chí trong giờ học Trương Đồng cũng không tích cực lắm, nhưng lúc này Giang Khương vẫn cảm thấy khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi