BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Một đường bước đi, Giang Khương thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này khi trong mắt hắn xẹt qua một khóm cây mây thì đột nhiên hắn cảm thấy trong tầm mắt chỗ khóm cây đó hơi sáng lên, mấy lá mây hình trái tim hiện ra rõ ràng. Sau đó trong đầu Giang Khương lướt qua một đoạn thông tin: “Củ mài, cách khoảng 36m…”   

- Hả?   

Giang Khương đang đi nhanh về phía trước nhận được tin này không khỏi đột ngột dừng chân lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía khóm cây mây đó.   

Mà Tuyên Tử Nguyệt đi theo phía sau lúc này đang tò mò nhìn đông nhìn tây xem cảnh vật hai bên, không ngờ Giang Khương bỗng dừng bước chân, suýt nữa thì va vào gùi thuốc của Giang Khương.   

- Anh làm gì thế?   

Tuyên Tử Nguyệt giơ tay đỡ gùi thuốc của Giang Khương, buồn bực nói:   

- Sao đột nhiên lại ngừng lại?   

- Không có gì… Tôi nhìn thấy một loại dược liệu thôi…   

Giang Khương cười cười, sau đó đi về phía khóm cây mây kia.   

Sau khi đến gần khóm cây mây đó, Giang Khương mới nhìn thấy trong khóm cây mây này quả nhiên có hai lá mây như lá cây củ mài, lập tức trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ:   

“Chuyện gì vậy, không chỉ mũi mình có thể ngửi được thuốc, ngay cả mắt mình bây giờ cũng có thể phát hiện được thuốc rồi?”   

Giang Khương cũng không do dự, tiện tay lấy một thanh trúc từ trong gùi ra, đào rễ cây bên dưới lá mây.   

Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh lúc này cũng tò mò bước đến, nhìn Giang Khương đào ra hai cái rễ cây rất dài từ dưới đất lên, không khỏi tò mò nói:   

- Đây là cái gì?   

Giang Khương cười cười, sau đó giơ tay vặt hai lá cây to ở bên cạnh bọc rễ cây này lại, sau đó đặt vào trong gùi nói:   

- Thứ ăn được… Lát nữa nếu cô leo mệt thì có thể ăn thứ này, cũng không tệ!   

- Thứ này ăn được sao?   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn lá cây to đó mấy lần, quả thật không nghĩ ra đây là gì. Nếu nói là khoai lang thì cũng không giống khoai lang, nói là khoai môn thì đầu to quá.   

- Đi thôi… Chúng ta đi về phía trước xem sao…   

Lúc này phát hiện ra chức năng mới nên Giang Khương cũng không nhịn được có chút hưng phấn, không thể chờ đợi được muốn thử thêm một lần, thúc giục Tuyên Tử Nguyệt đi về phía trước.   

Hết cách, dù lúc này Tuyên đại tiểu thư cảm thấy hai chân hơi mỏi nhưng trước giờ cô nàng đều tự nhận không yếu hơn Giang Khương nên cũng đành cắn răng đi theo phía sau.   

Lúc này mặc dù Giang Khương hưng phấn nhưng cũng nhìn ra một tia uể oải trên khuôn mặt kiều diễm của Tuyên Tử Nguyệt, bèn cười nói:   

- Kiên trì thêm chút nữa, phía trước có một dòng suối nhỏ, chúng ta đến đó nghỉ một lát!   

- A… Được!   

Nghe thấy có thể nghỉ ngơi, Tuyên Tử Nguyệt trở nên hưng phấn, sau đó tinh thần phấn chấn, lại đi theo phía sau Giang Khương tiến về phía trước.   

Lúc này Giang Khương vẫn không ngừng nhìn xung quanh, cùng với việc hai người càng đi vào sâu trong núi, dần dần Giang Khương cũng phát hiện càng nhiều thuốc hơn.   

- Dạ giao đằng… cách khoảng 28m…   

Tầm mắt Giang Khương xẹt qua mấy khóm cây cách đó không xa, bỗng phát hiện trong đó cũng có lá mầm hơi sáng lên, mấy cành lá đặc biệt sáng rõ trong tầm mắt hắn, sau đó trong đầu hắn liền lướt qua thông tin này…   

Đôi mắt Giang Khương sáng lên, vội sải bước qua đó, nhìn một nhánh cây mây trong đó, hắn giơ tay khẽ cầm lá cây nhìn nhìn, sau đó trong đầu xuất hiện thông tin có liên quan: “Dạ giao đằng, tên gọi khác: Thủ ô đằng, hà thủ ô đằng, dạ giao truân... Công hiệu: dưỡng tâm, an thần, thông mạch, điều dưỡng. Chủ trị: Trị chứng mất ngủ, lao lực quá độ, nhiều mồ hôi, hư huyết người đau nhức, ung thư, tràng nhạc, ghẻ.   

“Phù..”   

Giang Khương khẽ thở hắt ra, cuối cùng cũng chắc chắn hình như mắt mình sau khi được cái gì đó cường hóa cũng có chức năng như mũi, cho dù không ngửi thấy mùi, chỉ cần quét mắt qua đó là có thể tự động phân biệt ra thuốc.   

Buông lá cây trong tay ra, Giang Khương đứng dậy lại đi về phía trước.   

- Sao thế? Đây không phải dược liệu à?   

Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh nhìn hồi lâu, thấy Giang Khương không hái nên đi phía sau tò mò hỏi.   

Giang Khương cười lắc đầu nói:   

- Tôi lên núi để tìm Lão sơn sâm, dược liệu bình thường này không cần lãng phí thời gian…   

- Oh…  

Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, lại vội đi sát phía sau.   

Lúc này phía trước đã mơ hồ truyền đến tiếng nước suối chảy tí tách, khiến Tuyên Tử Nguyệt đi phía sau tinh thần phấn chấn, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát rồi.   

Nhưng một trận gió núi rất nhẹ thổi tới, bước chân Giang Khương bỗng ngừng lại, ngẩng đầu khẽ hít một hơi, ngửi thấy mùi thơm ngát mà hơi đắng nhàn nhạt theo gió bay tới. Mắt hắn sáng lên, sau đó trong đầu xuất hiện một đoạn thông tin: “Nhân sâm, cách khoảng 39m hướng 11h…”   

Cảm nhận được thông tin này xong, Giang Khương sắc mặt vui vẻ, kinh ngạc vui mừng sải bước về phía hướng 11h ở phía trước.   

Thấy Giang Khương đột nhiên bước nhanh về phía trước, Tuyên Tử Nguyệt đi theo phía sau cũng vội đi theo, không biết tên này lại nhìn thấy cái gì nữa.   

Giang Khương bước nhanh về phía trước, nhắm chuẩn hướng 11h, nhẩm tính mình đi được khoảng ba mươi bước thì cẩn thận nhìn xung quanh.   

Quả nhiên, sau khi ánh mắt hắn quét xung quanh thì thấy trong tầm nhìn bên trên một mầm xanh chợt lóe sáng, sau đó trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên một đoạn thông tin: “Nhân sâm, cách khoảng 3.5m…”   

Mang theo một tia hưng phấn, Giang Khương bước qua đó, vén mấy khóm cây lên, nhìn mầm nhỏ bên trong, trong mắt lướt qua vẻ vui mừng, dù cây sơn sâm này không đủ ba mươi năm nhưng chắc cũng phải được hai mươi năm…   

Hắn lập tức giơ tay lấy thanh trúc trên gùi thuốc trên lưng xuống, bắt đầu cẩn thận đào.   

Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh thấy dáng vẻ thận trọng của Giang Khương, lúc này cũng vội tiến sát lại, nhìn mầm nhỏ đó, tò mò hỏi:   

- Đây là cái gì vậy?   

Ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt đột nhiên đến bên cạnh mình, Giang Khương không nỡ hít sâu một hơi, sau đó cười nói:   

- Đây là Lão sơn sâm!   

- Hả… Đây chính là Lão sơn sâm? Bé thế này à… Tiểu sơn sâm à? Mới thế này đã đào thì tiếc quá…   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn nhìn lá mầm cao chưa đến một thước nói.   

Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói vậy, Giang Khương cười rồi lắc đầu nói:   

- Lão sơn sâm sao có thể đánh giá bằng lá mầm được, nếu nó có thể mọc được lá mầm cao hơn hai thước thì còn được gọi là Lão sơn sâm sao?   

Nói tới đây, Giang Khương đã rửa sạch hết bùn đất bên dưới Lão sơn sâm, sau đó cẩn thận rửa sạch cả cây Lão sơn sâm, sợ tổn thương đến rễ sâm trong đó.   

Vừa có được Lão sâm này, trong đầu Giang Khương lại lướt qua thông tin: “Phán đoán: Sơn sâm hai tư năm, chủ thể hoàn chỉnh, rễ bị thương tổn ít, là trung thượng phẩm…”   

- Hì hì… không tồi…   

Giang Khương nhìn nhìn xung quanh, sau đó lại vặt hai chiếc lá to ở cây bên cạnh, đang định gói Lão sơn sâm lại, ai ngờ lại bị Tuyên Tử Nguyệt vươn tay lấy đi, để sát lại gần xem.   

- Này này… Cẩn thận chút, đừng để tổn thương đến rễ…   

Thấy dáng vẻ động tay động chân của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương vội dặn dò.   

- Nhìn không ra lá cây này nhỏ thế mà sâm cũng to thật đấy…   

Tuyên Tử Nguyệt ngạc nhiên nói.   

Giang Khương cẩn thận lấy sâm từ trong tay Tuyên Tử Nguyệt về, sau đó lấy lá bọc lại, đặt vào trong gùi thuốc, cười hì hì nói:   

- Đương nhiên, đây là sơn sâm đã hai tư năm rồi, cũng được coi là Lão sơn sâm rồi…   

- Anh có thể nhìn ra chính xác vậy sao? Có thể nhìn ra được là sâm hai tư năm à?   

Lúc này sự tò mò trong mắt Tuyên Tử Nguyệt càng tăng thêm vài phần.   

Giang Khương nhún vai, sau đó cười nói:   

- Đương nhiên… Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở đây…   

Dứt lời, Giang Khương chỉ chỉ vào dòng suối nhỏ phía trước, cười nói:   

- Đi… chúng ta qua bên đó nghỉ một lát!   

Tuyên Tử Nguyệt leo lâu như vậy rồi, dù thể lực cô ta tốt hơn nhiều người bình thường nhưng đúng là cũng hơi mệt rồi, lập tức đi theo Giang Khương tìm một hòn đá bên cạnh suối ngồi xuống.   

Dù nói đây là dòng suối nhỏ nhưng cũng không nhỏ, rộng hai mét, uốn lượn từ trên núi xuống, nước rất trong.   

Lúc này cả người Tuyên Tử Nguyệt đã đầy mồ hôi, không nhịn được cúi người xuống vốc một vốc nước khẽ vỗ vào mặt, để nước suối mát lạnh cuốn trôi mồ hôi trên mặt.   

Mà lúc này Giang Khương sớm đã lấy hai củ mài từ trong gùi thuốc ra, sau khi rửa sạch dưới suối, hắn lại lấy dao gọt bỏ vỏ rồi đưa cho Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh.   

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt đang cúi người vốc nước dưới suối, Giang Khương ở bên cạnh đưa củ mài qua, thuận mắt nhìn lại liền thấy đôi gò bồng đảo trắng ngần cao ngất của cô nàng lộ ra ngoài cổ áo.   

Giang Khương nhìn mà miệng khô lưỡi khô, vội cười nói:   

- Này… Cô ăn thử xem…   

Tuyên Tử Nguyệt ngẩng đầu, nhìn củ mài Giang Khương đưa cho, sau đó lộ ra ý cười ngọt ngào, nhận lấy củ mài nhìn nhìn nhưng hơi nhíu mày, trên củ mài này toàn là dịch trong suốt, dù không khó coi nhưng quả thật có chút cổ quái.   

Nhìn dáng vẻ này của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương không khỏi cười cười nói:   

- Cô ăn đi… Ngon lắm…   

Nói xong hắn cũng cầm củ của mình đưa đến bên miệng cắn một cái.   

Vừa vào miệng liền thấy giòn ngọt, khiến Giang Khương cảm thấy mình không nhịn được sảng khoái thở một hơi.   

Nhìn dáng vẻ này của Giang Khương, lúc này cuối cùng Tuyên Tử Nguyệt cũng không nhịn được khẽ cắn một miếng, cảm giác một miếng này nuốt vào đúng là rất giòn ngọt, dù có chút dịch hơi cổ quái nhưng khá ngon.   

Cô ta cũng không kiêng kị gì nữa, lại cắn một miếng nữa.   

- Thế nào… ăn ngon đúng không…   

Giang Khương lại cắn một miếng to, cười ha ha nói.   

Nhìn Giang Khương ở bên cạnh miệng cắn một miếng to, vừa nhai vừa nói, lộ ra nụ cười sang sảng, trên mặt Tuyên Tử Nguyệt cuối cùng cũng lộ ra ý cười thật sự tùy ý, sau đó cũng bắt đầu cắn miếng to ăn.   

Thấy cuối cùng Tuyên Tử Nguyệt cũng thật sự buông xuống một số thứ, hiện ra ý cười đơn thuần, Giang Khương cũng mỉm cười, sau đó gặm hết củ mài trong tay mình, vươn tay xuống suối, rửa sạch dịch dính dính trong tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi