BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Giang Khương ở bên cạnh sớm đã nhìn rõ động tác của Tuyên Tử Nguyệt, Tuyên Tử Nguyệt vừa ném súng trúc ra, tay Giang Khương đã vung lên, đây không phải là thứ người bình thường có thể tùy ý chơi đùa. Cho dù anh có năng lực cường hãn đến đâu đi nữa nhưng nếu chưa từng luyện qua thì về cơ bản đều không ném chuẩn được.   

Vậy nên hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng vào Tuyên Tử Nguyệt, quả nhiên Tuyên Tử Nguyệt vừa ném súng trúc ra, Giang Khương liền chú ý thấy hình như điểm rơi có chút không đúng. Khi súng trúc của Tuyên Tử Nguyệt rơi xuống đất, súng trúc trong tay Giang Khương cũng bắn đi.   

“Phập, phập…” Cùng với hai tiếng cắm vào đất, Tuyên Tử Nguyệt sững người nhìn súng trúc của mình lệch hơn một mét, sau đó lại nhìn nhìn cây súng trúc căn trúng mục tiêu của Giang Khương, cuối cùng buồn bực dậm dậm chân.   

Nhìn dáng vẻ buồn bực của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương bất đắc dĩ cười cười nói:   

- Cái này phải học từ từ… Thử mấy lần nữa là được…   

- Được… Lần sau cứ để tôi ném trước…   

Tuyên Tử Nguyệt lúc này không cam lòng nói.   

Mặc kệ năng lực của Tuyên đại tiểu thư thế nào, khi hai người về nhà lúc trời tối đen, trên vai Giang Khương đã có thêm mấy con mồi, trong đó có ba con gà rừng, hai con thỏ hoang…   

- Ha ha… Xem ra hôm nay có thêm thức ăn rồi…  

Ông cụ sớm đã nấu cơm xong, đợi bọn Giang Khương quay về là chuẩn bị nấu thức ăn. Có điều ông cụ cũng biết khi Giang Khương xuống núi tất sẽ mang con mồi về nên cũng đã nấu một nồi nước sôi từ lâu, chờ hắn về.   

- Được rồi… Chúng ta đi làm gà rừng trước…   

Giang Khương đặt con mồi lên bệ giếng, sau đó nhận lấy thùng nước sôi ông cụ đưa qua, ném con gà rừng vào trong thùng.   

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh cũng thấy hứng thú. Cô nàng vừa xắn tay áo vừa nói:   

- Nào… tôi cũng giúp một tay…   

Giang Khương vội vã ngăn cản, cười nói:   

- Bỏ đi bỏ đi… Cái này cô ở bên cạnh nhìn đi, nếu không mùi đó sẽ khiến hôm nay cô không ngủ được đấy.   

Sau khi ngăn Tuyên Tử Nguyệt lại, Giang Khương liền nhanh chóng vớt con gà rừng đã nhúng nước sôi xong, vặt hết lông gà đi. Còn ông cụ ở bên cạnh cũng vui vẻ giúp đỡ, một lát sau liền vặt sạch lông của cả ba con gà rừng.   

Giang Khương thành thạo vung dao chặt một con đưa cho ông cụ, để ông cụ đi nấu chín trước, còn lại thì từ từ chặt từng con một.   

Nhìn cảnh tượng hiện tại, Tuyên đại tiểu thư mới hiểu tại sao Giang Khương không để mình giúp đỡ. Chuyện này đúng là khiến cô có chút khó có thể chấp nhận, không nói đến mùi khó ngửi sau khi con gà kia bị nhúng vào nước sôi. Hơn nữa nội tạng gì đó của gà rừng đều vừa buồn nôn vừa khó ngửi, nếu thật sự để cô nàng động vào thì e là thật sự tối không ngủ ngon được.   

Tốc độ của Giang Khương rất nhanh, đợi khi ông cụ gọi đi ăn cơm, hắn đã xử lý xong số gà rừng và thỏ hoang còn lại rồi…   

Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh nhìn bằng vẻ mặt bội phục, động tác của Giang Khương quả thật quá dứt khoát lưu loát…   

Sau khi ăn cơm xong, Giang Khương liền sắp xếp cho Tuyên Tử Nguyệt đi tắm trước. Giang gia đương nhiên không có bồn tắm nhưng ông cụ Giang rất cẩn thận, chuẩn bị hai cái thùng mới, có cả khăn lông mới. Còn Tuyên Tử Nguyệt cũng mang đầy đủ, khăn lông gì đó cũng tự mình mang đi hết.   

Sau khi thoải mái tắm xong, Giang Khương cũng cùng Tuyên Tử Nguyệt đi dạo trong thôn…   

Vì đã vào cuối thu, người trong thôn đa phần đều ở nhà xem ti vi nên trong thôn cực kỳ yên tĩnh.   

- Thật yên tĩnh…   

Bước đi ven sông, Tuyên Tử Nguyệt ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn trăng tròn trên bầu trời, còn cả ánh sáng bạc lờ mờ tỏa ra từ đó. Cô nàng lại quay đầu nhìn nhìn thôn nhỏ yên tĩnh, bỗng nhiên khẽ thở hắt ra, nói:   

- Lâu lắm rồi tôi không cảm thấy mình được thả lỏng như vậy!   

- Đúng thế…   

Giang Khương đáp lại một tiếng. Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn ánh trăng vắng lặng, trong mắt cũng lộ ra cảm giác cảm thương nhàn nhạt. Ở bên ngoài lâu như vậy rồi, nếu lúc đó hắn không quay lại đây thì e là khó mà khôi phục tâm tính của mình về lại bình thường trong thời gian ngắn.   

- Lần này tôi đột nhiên chạy đến đây với anh, tôi nghĩ bây giờ chắc anh đang thấy rất khó hiểu đúng không…   

Nhìn huôn mặt nghiêng như được đao khắc dưới ánh trăng của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên chậm rãi nói.   

Giang Khương quay đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt một cái, mỉm cười nhún vai, nói:   

- Đương nhiên… Có điều nếu cô không tiện nói thì không cần nói đâu…   

- Cha tôi và cha Tề Nhạc Minh ngày mai sẽ đến Vân Giang tham gia một hội nghị, đến lúc đó Tề Nhạc Minh cũng đến, chắc chắn cha tôi sẽ gọi tôi qua. Tôi phiền nhất là phải nhìn thấy người của nhà bọn Tề Nhạc Minh nên nhân cơ hội tránh đi. Dù sao thì ở đây điện thoại cũng không có tín hiệu, bọn họ muốn liên lạc với tôi cũng không được…   

Tuyên Tử Nguyệt giơ tay khẽ vén sợi tóc ở bên tai qua sau vai, cười nhạt nói:   

- Vậy nên tôi mới cứ cùng anh chạy đến đây nghỉ ngơi mấy ngày, liệu anh có cảm thấy tôi rất vô sỉ không?   

- Ừm… Cũng không đến nỗi, không phải rất vô sỉ… Hơn nữa tôi cũng đi nhờ được xe, không cần đổi xe qua đổi xe lại… cũng không thiệt…   

Nói đến đây, Giang Khương cười vươn tay ra nói với Tuyên Tử Nguyệt:   

- Chính thức hoan nghênh cô đến nhà tôi làm khách…   

Nhìn Giang Khương mỉm cười giơ tay ra, trên mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng lộ ra ý cười, bắt tay với Giang Khương nói:   

- Cảm ơn anh!   

- Nhưng… Ông Giang sẽ không cho rằng chúng ta là…   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Khương, xin lỗi nói:   

- Liệu có gây phiền phức gì cho anh không?   

- Đương nhiên sẽ không…   

Giang Khương cười lắc đầu, ý bảo Tuyên Tử Nguyệt yên tâm, nói:   

- Ông nội tôi là người rất tinh… tuyệt đối sẽ không nghĩ vớ vẩn gì đâu…   

- Đúng rồi… Cô không thích Tề Nhạc Minh như vậy mà sao lúc đầu còn đồng ý đính hôn với anh ta?   

Lúc này Giang Khương có chút tò mò hỏi.   

Tuyên Tử Nguyệt cười khổ, nhìn Giang Khương một cái thật sâu rồi cười lắc đầu nói:   

- Trao đổi lợi ích… Những đứa trẻ xuất thân trong gia đình như chúng tôi thì về cơ bản rất khó có lựa chọn trong hôn nhân… Có lẽ anh thấy rất khó hiểu nhưng hiện thực tôi phải đối mặt chính là vậy. Tôi gả cho Tề Nhạc Minh, sau đó quan hệ giữa hai nhà sẽ tiến thêm một bước… Điều này rất quan trọng đối với cả nhà bọn họ và nhà chúng tôi nên tôi không còn lựa chọn nào khác…   

- Thật ra tôi rất hâm mộ anh, mặc dù điều kiện nhà tôi tốt hơn nhiều nhà anh nhưng nếu có thể lựa chọn thì tôi thà sinh ra trong gia đình như nhà anh còn hơn…   

Nghe thấy lời này của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cũng cười khổ gật đầu nói:   

- Nói như vậy… tôi thật sự có chút đồng tình với cô rồi!   

- Đúng đúng không… Mặc dù rất nhiều người hâm mộ tôi nhưng có ai biết nỗi khổ của tôi đâu…   

Tuyên Tử Nguyệt khẽ thở dài nói.   

Giang Khương công nhận, gật đầu nói:   

- Đúng là… mỗi người có nỗi khổ riêng…   

Hai người chậm rãi đi dọc theo con sông nhỏ, đến gần 10h thì về nhà.   

Phòng của Giang gia không lớn, cũng chỉ có một phòng khách ở giữa và sương phòng ở hai bên, sương phòng mỗi bên đều có hai phòng…   

Ông cụ Giang ở sương phòng bên trái, còn Giang Khương ở sương phòng bên phải nên ông cụ Giang cũng sắp xếp phòng của Tuyên Tử Nguyệt ở sương phòng bên phải.  

- Được rồi… Đi ngủ sớm đi, ông nội tôi thay ga giường và chăn mới cho cô rồi, mong là cô ngủ ngon… Chúc ngủ ngon!   

Giang Khương cười vẫy vẫy tay với Tuyên Tử Nguyệt.   

- Cảm ơn anh… Ngủ ngon…   

Tuyên Tử Nguyệt cười vẫy vẫy tay với Giang Khương nói:   

- Hôm nay nói chuyện với anh tôi rất vui, tôi nghĩ là tôi sẽ ngủ ngon, xung quanh yên tĩnh thế này, hiếm có lắm!   

- Ừ…   

Giang Khương cười gật đầu.   

Sáng sớm, Tuyên Tử Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu líu ríu của những chú chim nhỏ, ánh nắng sớm nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ, chậm rãi chiếu vào phòng, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.   

Lúc này, ngoài cửa sổ cũng mơ hồ có tiếng quát vang lên, Tuyên Tử Nguyệt đành bò dậy, mặc quần áo. Cô nàng mở cửa sổ liền nhìn thấy trong sân ngoài cửa sổ có hai ông cháu đang mặc quần áo luyện công, đang thực hiện đủ loại động tác mặc dù quái dị nhưng nhìn lại cực kỳ lưu loát.   

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười, nhìn động tác của hai người nhưng dần dần trong mắt lại bắt đầu hiện ra vẻ kinh ngạc, nghi hoặc.   

Bởi vì cô đã nhìn ra động tác của Giang Khương và ông cụ Giang ở bên cạnh độc nhất vô nhị, nhưng giữa động tác của Giang Khương lại mơ hồ mang lại cảm giác đặc biệt khác thường cho cô.   

Vì trong lúc chân tay Giang Khương hoạt động, cô mơ hồ cảm giác được một hơi thở đang chậm rãi tản ra theo động tác toàn thân của hắn.   

- Nội khí?   

Tuyên Tử Nguyệt kinh ngạc thấp giọng nói một tiếng, vẻ nghi hoặc trong mắt càng nhiều thêm vài phần. Một thời gian trước cô còn chưa cảm nhận được trên người Giang Khương có nội khí gì khi luyện Ngũ Cầm Hí, nhưng giờ mới được bao lâu chứ? Trên người Giang Khương lại có nội khí rồi?   

Tuyên Tử Nguyệt thật sự khó mà tin được, lúc này cô lại cẩn thận nhìn một hồi, cuối cùn lại lần nữa xác nhận bây giờ trên người Giang Khương đúng là có nội khí…   

- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?   

Tuyên Tử Nguyệt cố áp chế sự kinh hãi trong lòng, sau đó lại nhìn về phía ông Giang ở bên cạnh. Sau khi cẩn thận quan sát một hồi, cô cuối cùng cũng chắc chắn mặc dù ông cụ này động tác thuần thục hơn Giang Khương nhưng rất rõ ràng, trên người ông ấy không có hơi thở nội khí.   

Cái đầu nhỏ của Tuyên Tử Nguyệt rất nhanh liền phân tích một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận Giang Khương không hề lừa mình, nhà bọn hắn thật sự không có truyền thừa nội khí, nếu không trên người ông cụ Giang cũng phải có nội khí rồi.   

Nhưng nghi hoặc duy nhất của Tuyên Tử Nguyệt là mấy ngày trước Giang Khương còn đang hỏi thăm cô chuyện nội khí, chứng tỏ hắn chưa bao giờ tiếp xúc với cái này. Nhưng tại sao chỉ trong mấy ngày mà Giang Khương lại đột nhiên có nội khí, chẳng lẽ chỉ trong mấy ngày hắn đã có được phương pháp tu luyện nội khí?   

Nhưng Tuyên Tử Nguyệt biết rõ phương pháp tu luyện từ bên trong rất khó có được, vô cùng quý báu, ngoài một số môn phái võ thuật từ xa xưa có thể có truyền thừa này ra, người bình thường không thể tiếp xúc được.   

Tuyên Tử Nguyệt có khó hiểu, nhưng người thông minh như cô quyết định lát nữa hỏi Giang Khương xem sao, tiểu tử này giấu kĩ quá…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi