BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Cái gì? Giang Khương không có ở đó?   

Tỉnh trưởng La ngạc nhiên nhìn Chủ nhiệm Lý, hỏi:   

- Vừa rồi cậu nói Giang Khương đi đâu?   

Chủ nhiệm Lý có chút hưng phấn cười nói:   

- Bệnh viện số 1 gọi Giang Khương sang trợ giúp, không biết khi nào mới về.   

- Bệnh viện số 1?   

Nghe Chủ nhiệm Lý nói, Tỉnh trưởng La có chút sửng sốt, sau đó hỏi tiếp:   

- Bệnh viện số 1 mời Giang Khương sang đó làm gì?   

- Hồ lão nói bệnh viện có một ca phẫu thuật, dường như đã xảy ra vấn đề, cho nên mới mời Giang Khương sang đó hỗ trợ.   

Ý cười trên mặt Chủ nhiệm Lý càng lúc càng đậm.   

- Sao?   

Nhìn ý cười trên gương mặt Chủ nhiệm Lý, Tỉnh trưởng La hơi ngẩn ra, sau đó cười nói:   

- Bác sĩ Tiểu Giang lợi hại thật, ngay cả bệnh viện số 1 cũng mời cậu ấy đến hỗ trợ. Xem ra đúng là không tệ.   

- Đúng vậy, Tỉnh trưởng, tôi thấy kỹ thuật của bác sĩ Tiểu Giang rất tốt, ngay cả bệnh viện số 1 cũng mời cậu ấy đến. Xem ra rất được mọi người tán thành.  

Chủ nhiệm Lý cười nói.   

Nghe ngữ điệu của Chủ nhiệm Lý, ánh mắt Tỉnh trưởng La cũng hiện lên một tia quyết ý, sau đó trầm giọng nói:   

- Như vậy, Thiện Trường, cậu hẹn với Hồ lão, khi nào Giang Khương trở về thì mời ông ấy và Giang Khương đến đây.   

Nhìn nét cương quyết trên gương mặt ông chủ của mình, Chủ nhiệm Lý rất vui, biết rằng lòng tin của Tỉnh trưởng La đối với Giang Khương đã tăng thêm vài phần, chuẩn bị mời Giang Khương đến Yên Kinh một chuyến.   

Mặc kệ thành hay không thành, chỉ cần ông chủ của mình cố gắng một chút, việc này tất có hy vọng. Theo tình huống trước mắt mà xem, nếu ông chủ không có ai ủng hộ, muốn lên chức Phó tỉnh trưởng thường trực tỉnh thì rất khó.   

Lập tức, Chủ nhiệm Lý vội vàng liên lạc với Hồ lão, khi nào Giang Khương về thì báo một tiếng, y sẽ sắp xếp xe đến đón.   

Sau khi gọi điện thoại xong, Tỉnh trưởng La và Chủ nhiệm Lý đều cùng nhau chờ. Dù sao bây giờ cũng còn chưa đến giữa trưa. Giang Khương hẳn xế chiều mới về.   

Nhưng hai người cũng không biết là sẽ chờ bao lâu.   

Sau khi xe dừng lại trước cổng bệnh viện số 1, bác sĩ La và Giang Khương vội vàng hướng đến khu phẫu thuật. Chủ nhiệm Tôn giục quá gấp, làm cho bước chân của y không khỏi nhanh hơn vài phần.   

Cũng may Giang Khương làm việc cũng nhanh nhẹn, dứt khoát. Thấy bác sĩ La bước nhanh hơn, tốc độ của hắn cũng không chậm.   

Sau khi bước vào hành lang khu vực phẫu thuật, phòng làm việc bên cạnh lập tức bước ra một người. Giang Khương nhìn lại, là Chủ nhiệm Tôn, chỉ là lúc này Chủ nhiệm Tôn đang cau chặt lông mày, vẻ mặt lo lắng.   

- Xin chào Chủ nhiệm Tôn.   

Giang Khương mỉm cười nói.   

Nghe Giang Khương chào mình, Chủ nhiệm Tôn ngẩng đầu lên, sau đó vui vẻ kéo tay Giang Khương, vừa đi vừa nói:   

- Giang Khương, cuối cùng thì cậu cũng đã đến rồi. Đi mau một chút, xem có thể nghĩ ra biện pháp nào hỗ trợ hay không.   

- Chủ nhiệm Tôn, bệnh nhân bị sao vậy? Ngay cả ngài mà cũng không có biện pháp?   

Giang Khương đi theo Chủ nhiệm Tôn, hiếu kỳ hỏi.   

Hai người bước nhanh về phía phòng phẫu thuật. Từ lúc Chủ nhiệm Tôn bước ra, có mấy người tò mò nhìn theo Giang Khương lướt nhanh qua cửa. Nhìn Giang Khương tuổi còn quá trẻ, ai nấy đều có chút sửng sốt. Thật không nghĩ đến người mà Chủ nhiệm Tôn nhờ vả lại là một chàng thanh niên mới có hai hai, hai ba tuổi.   

Một người đang ngồi trên ghế salon, mái tóc hoa râm, gương mặt uy nghiêm hiện ra chút lo lắng, mang theo chút thất vọng nhìn người trung niên bên cạnh, trầm giọng nói:   

- Viện trưởng Chu, chàng thanh niên này có thể dựa vào được sao?   

Nghe câu hỏi này, viện trưởng Chu cũng cảm thấy bất đắc dĩ:   

- Tỉnh trưởng, nếu là Chủ nhiệm Tôn cố ý mời đến, hẳn là có thể giúp được.   

- Ừm, cũng chỉ có thể thử xem mà thôi. Cũng nhờ mọi người cố hết sức.   

Sự lo lắng trên gương mặt vị Tỉnh trưởng càng đậm hơn vài phần, sau đó nhẹ nhàng thở dài.   

- Xin tỉnh trưởng cứ yên tâm, chúng tôi đã điều động tất cả những giáo sư có kinh nghiệm nhất qua đó, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp cứu tính mạng của lão thái thái.   

Thoạt nhìn vị viện trưởng cũng không quá tin tưởng vào viện binh mới được mời đến, nhưng giọng nói cũng không có gì quá lo lắng.   

Giang Khương hiển nhiên là không biết vừa rồi mình bị nhiều người dòm ngó như vậy. Hắn đang nghe Chủ nhiệm Tôn nói sơ qua tình huống.   

Nghe Chủ nhiệm Tôn nói xong, Giang Khương cau mày, sau đó hỏi:   

- Điều này sao có thể? Tại sao lại xảy ra tình trạng xuất huyết trong phẫu thuật như vậy? Cho dù là tuổi có lớn, cũng không có vấn đề nghiêm trọng chứ?   

Chủ nhiệm Tôn lắc đầu cười khổ:   

- Tình huống như vậy không phải là không có, chỉ là rất ít khi thấy mà thôi. Trước kia tôi đã từng gặp qua, nhưng lúc đó không cứu được bệnh nhân.   

Giang Khương lại nói:   

- Như vậy tôi cũng đành thử một lần. Tuổi lớn như vậy, cũng không biết có chống đỡ nổi không.   

- Thử được thì cứ thử.   

Nghe Giang Khương nói, Chủ nhiệm Tôn cũng không có chút ngoài ý muốn. Vốn đã đến nước này, mời Giang Khương đến cũng chỉ là thử vận may mà thôi.   

Giang Khương khẽ cau mày, sau đó bước vào phòng khử trùng, móc ra túi ngân châm đưa cho chủ nhiệm Tôn:   

- Chủ nhiệm Tôn, ngài vào trước đi, giúp tôi khử trùng món đồ này trước. Để tôi gọi điện thoại, nhờ phòng dược bên phòng khám mang đến ít thuốc.   

- Được, được.   

Nghe xong, Chủ nhiệm Tôn có chút sửng sốt, sau đó gật đầu cười khổ. Ông đương nhiên là nghĩ đến loại nước thuốc có màu nâu đỏ lần trước của Giang Khương. Nhưng tình huống lần này lại khác. Lần trước bởi vì khả năng cầm máu của sinh viên kia quá kém, còn lần này là tìm không được điểm xuất huyết.   

Nhưng nếu Giang Khương đã nói muốn phòng thuốc của phòng khám chuẩn bị thuốc, Chủ nhiệm Tôn tất nhiên là sẽ không cự tuyệt. Dù sao cũng đã đến tình trạng này, ngựa chết cũng xem như ngựa sống. Dù sao đến đến lúc đó dùng được thì dùng, không dùng được cũng không sao. Lập tức Chủ nhiệm Tôn cầm túi ngân châm của Giang Khương bước vào phòng khử trùng.   

Giang Khương gọi điện thoại cho Hồ lão, nhờ ông chuẩn bị thuốc, sau đó gọi cho bác sĩ La, nhờ y đến phòng khám cầm thuốc về. Xong hết mọi việc, hắn vội vàng bước vào phòng khử trùng. Dù sao cũng phải làm hết sức. Còn có cứu được người bệnh hay không thì còn chưa biết.   

Đợi Giang Khương khử trùng xong, thay quần áo bước vào phòng giải phẫu, lúc này mới phát hiện trong phòng giải phẫu đang có rất nhiều người. Vây quanh bàn giải phẫu có đến ba bốn lão đồng chí năm sáu chục tuổi.   

Giang Khương thở hắt ra, bệnh viện số 1 xem ra đã kéo hết tất cả chủ lực lên đây. Nếu không, một lão đồng chí phụ trách mổ chính cũng đủ rồi, như thế nào lại cần đến hai phụ mổ, thậm chí là ba.   

Chủ nhiệm Tôn thấy Giang Khương bước vào, liền ra hiệu y tá bên cạnh bước đến mặc đồng phục phẫu thuật cho Giang Khương.   

Giang Khương mơ hồ nghe được hai y tá thấp giọng nghị luận với nhau:   

- Ồ, lại thêm một người nữa đến trợ giúp.   

- Xong rồi, xong rồi. Lần này chị Lâm Hương và chị Ngô Linh tiêu rồi.   

Nghe hai y tá nói chuyện với nhau, Giang Khương cười khổ lắc đầu, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ. Hắn thật không nghĩ đến chỉ mới đến phụ mổ một lần, lại để lại danh tiếng xấu đến như vậy.   

Nhưng Giang Khương cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn đến là để giúp người. Hỗ trợ được thì hỗ trợ, không được cũng đành chịu.   

Thấy Giang Khương mặc xong áo phẫu thuật, Chủ nhiệm Tôn liền chỉ vào bàn phẫu thuật nói:   

- Lão Dương, bác sĩ Giang đến rồi, anh đổi vị trí cho cậu ấy đi.  

Nghe Chủ nhiệm Tôn nói xong, vị lão đồng chí phụ mổ thứ ba quay sang nhìn thoáng qua Giang Khương, sau đó cẩn thận lui ra đằng sau, ánh mắt hiện lên ý cười:   

- Cậu chính là bác sĩ Tiểu Giang? Nào, cậu qua đây xem sao.   

Nhìn sự tò mò trong mắt của đối phương, Giang Khương mỉm cười, cũng không nói nhiều, giơ hai tay bước đến trước bàn phẫu thuật.   

Nhìn bệnh nhân đang nhắm mắt, hắn có chút cau mày. Khoang bụng của người bệnh tràn đầy máu, mà bác sĩ phụ mổ thứ hai đang không ngừng hút máu trong khoang bụng, nhưng hiệu quả cũng không nhiều lắm. Sau khi máu được hút xong, máu khác vẫn không ngừng trào ra từ nơi nào đó trong khoang bụng, căn bản tìm không thấy điểm xuất huyết.   

Thấy Giang Khương bước đến, những bác sĩ khác đang nỗ lực tìm kiếm điểm xuất huyết ngẩng đầu nhìn Giang Khương, cũng không nói gì, tiếp tục động tác của mình.   

Vốn bọn họ đều là những giáo sư có kinh nghiệm mấy chục năm, nổi danh toàn tỉnh, thậm chí là toàn nước. Một bác sĩ quá trẻ đến tham gia, giống như ngựa chết làm ngựa sống, thử thời vận mà thôi, cho nên bọn họ không quá để ý như Chủ nhiệm Tôn.   

Nhưng Giang Khương cũng không quan tâm. Nếu đã mời hắn đến, vậy hắn sẽ cố hết sức.   

Chủ nhiệm Tôn đứng bên cạnh, thấy Giang Khương cau mày, liền hỏi:   

- Bác sĩ Giang, cậu cảm thấy như thế nào?   

Giang Khương gật đầu, nói:   

- Trước tôi sẽ làm giảm tốc độ xuất huyết, xem có thể tìm được điểm xuất huyết hay không.   

- Được, cậu cứ thử xem.   

Chủ nhiệm Tôn mời Giang Khương đến chính là có chủ ý này. Thấy Giang Khương nói có thể thử, lập tức đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi