BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Tút tút tút...   

Giang Khương vừa chạy xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Từ Thanh Linh, nhưng điện thoại chỉ vang lên vài tiếng liền bị người ta cắt đứt, chỉ còn lại tiếng tút tút dồn dập.   

Nghe được thanh âm này, sắc mặt Giang Khương phát lạnh, quả nhiên là đã xảy ra vấn đề.   

Điều chỉnh lại suy nghĩ, rất nhanh phân tích tình huống, sau đó Giang Khương gọi điện thoại cho Trương Du Chánh.   

- Không có điện thoại của đối phương? Chỉ có của anh Ba?   

Giang Khương cau mày, trầm giọng nói:   

- Cũng được, có gì báo lại cho tôi.   

Rất nhanh nhớ kỹ số điện thoại Trương Du Chánh báo đến, Giang Khương một lần nữa gọi đến.   

Reng reng reng   

Bên kia vang lên mấy tiếng reo, rốt cuộc truyền đến một giọng nói không được kiên nhẫn cho lắm:   

- Là ai vậy?   

Giang Khương hít vào một hơi, nói:   

- Là anh Ba phải không?   

- Anh là ai?   

Anh Ba bên kia lớn tiếng hỏi.   

- Tôi là bạn trai của Thanh Linh. Mặc kệ các người đang ở đâu, hy vọng các người đưa Thanh Linh trở lại trường học.   

Giang Khương lãnh đạm nói.   

Nghe được lời này, bên kia sửng sốt một chút, sau đó truyền đến tiếng cười nhạo, rồi điện thoại bị cắt đứt.   

Hai mắt Giang Khương có chút nheo lại. Vừa rồi hắn nói chuyện với đối phương, đại khái có thể phán định đối phương đang ở trên xe.   

Về phần mục đích là có thể nghĩ. Giang Khương hít một hơi thật sâu. Hắn có thể biết được tình huống xung quanh vài km gần KTV, chỉ có vài khách sạn ba bốn sao. Với thân phận của đối phương, tất nhiên là khinh thường vào khách sạn cấp thấp như thế này, nhưng đến đâu thì hắn không xác định.   

Hơn nữa đối phương có đến khách sạn hay không, hay là đi hướng khác thì hắn không thể xác định.   

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?   

Nghĩ đến đây, Giang Khương đứng trước cổng bệnh viện, hai mắt dần dần lạnh lại, yên lặng nhìn dòng xe ngược xuôi trước mặt, đột nhiên cắn chặt môi.   

Chần chừ hơn mười giây, hắn thở hắt ra, ánh mắt hiện lên chút dứt khoát, kiên định rút điện thoại gọi cho một người.   

- Hải Bác, tôi là Giang đây.   

Nghe được đầu dây bên kia thông, Giang Khương xổ ra một tràng tiếng Anh.   

- Giang? Cậu là Giang sao? Cậu không chết? Thật tốt quá, thật tốt quá. Giang, cậu có biết không, chúng tôi đều nghĩ rằng cậu đã chết.   

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hưng phấn.   

Nhưng Giang Khương một chút tâm trạng ôn chuyện với người đó cũng không có, ngắt lời nói:   

- Giúp tôi điều tra một người, là người Hoa Hạ, số điện thoại là....Tra ra vị trí của người đó cho tôi biết. Hơn nữa còn có ảnh chụp của anh ta.   

- Người Hoa Hạ?   

Hải Bác bên kia có chút sửng sốt, cảm giác được Giang Khương rất gấp, liền nói:   

- Ba phút, tôi sẽ lấy được vị trí cho cậu.   

Giang Khương dùng tay vẫy một chiếc xe taxi:   

- Bắt đầu.   

- Ba phút.   

Giang Khương yên lặng đánh giá tình huống. Đi hết con đường này, phía trước sẽ là một ngã tư. Hy vọng Hải Bác sẽ không khiến cho hắn thất vọng.   

Khi Giang Khương thấy phía trước là đèn xanh đèn đỏ, điện thoại của hắn liền rung lên, sau đó nhận được một tin tức.   

Giang Khương mở ra, trên màn hình hiện lên một bản đồ, vừa lúc có hai chấm đỏ tồn tại trên bản đồ. Đây chính là vị trí hắn trò chuyện với đối phương vài phút vừa nãy. Hơn nữa còn có một tấm ảnh.   

Nhìn gương mặt mang mắt kính trên màn hình, hai mắt Giang Khương nhẹ nhàng nheo lại.   

Lúc này, tài xế quay đầu nhìn lại, hỏi Giang Khương đi hướng nào.  

- Quẹo trái.   

Giang Khương trầm giọng nói. Đi được vài trăm thước sẽ là khách sạn Tử Uyển, một khách sạn năm sao, rất xứng với thân phận của Cát thiếu.   

Sau bốn phút, Giang Khương đã đứng trước cửa khách sạn Tử Uyển. Lúc này hắn nhận được tin nhắn thứ hai Hải Bác truyền đến, chứng thực đối phương đang ở trong khách sạn này.   

Đứng ở đại sảnh, Giang Khương hít một hơi thật sâu rồi bước đến quầy tiếp tân, mỉm cười hỏi nhân viên lễ tân.   

- Xin chào tiên sinh, xin hỏi có thể giúp được gì cho anh không?   

Nhìn gương mặt cực kỳ có cảm tình đằng trước, nhân viên lễ tân mỉm cười hỏi.   

- Chào cô, bạn của tôi Lưu Ba vừa mới đến đây, nhưng tôi gọi điện thoại cho anh ấy, cũng không có ai bắt máy. Không biết là anh ấy ở phòng nào?   

Giang Khương hỏi.   

- Xin lỗi, dựa theo quy định, chúng tôi không được tiết lộ tin tức của khách hàng.   

Nghe Giang Khương hỏi, gương mặt nhân viên lễ tân hiện lên chút tiếc nuối, xin lỗi nói:   

- Nếu không anh gọi lại lần nữa thử xem.   

- Tôi gọi cho anh ấy ba lần rồi, cũng không có ai bắt máy.   

Giang Khương vẫn mỉm cười, sau đó nhìn cô nhân viên lễ tân, nói:   

- Hôm nay anh ấy uống không ít rượu, tôi sợ anh ấy xảy ra vấn đề.   

- Xin lỗi, tiên sinh, đây là quy định của khách sạn chúng tôi, tôi thật sự không thể tiết lộ cho anh được.   

Mặc dù cô nhân viên lễ tân rất có cảm tình với chàng thanh niên trước mặt, nhưng vẫn kiên trì giữ vững quy tắc của khách sạn, mỉm cười xin lỗi.   

Nhìn cô nhân viên lễ tân vẫn không chịu thay đổi ý định, Giang Khương rốt cuộc cảm giác có chút đau đầu. Hắn quyết định thử lại một lần nữa.   

- Như vậy đi, nếu không nhờ cô giúp tôi gọi điện thoại đến phòng anh ấy được không?   

Trong đầu Giang Khương đột nhiên hiện lên tin tức:   

- Năng lực thiên phú thứ nhất, Mê hoặc khởi động.   

Nhìn thấy tin tức này, trong lòng Giang Khương lập tức vui vẻ.   

Quả nhiên, cô nhân viên lễ tân nhìn ý cười trong mắt Giang Khương, có chút cau mày:   

- Được rồi, để tôi giúp anh kiểm tra.   

Nhẹ nhàng gõ trên máy tính, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Khương, nói:   

- Xin lỗi, tiên sinh, không có tên của bạn anh trong danh sách khách đăng ký.   

- Ồ?   

Giang Khương sửng sốt. Chẳng lẽ là vị Cát thiếu kia đứng tên?   

Liền nói:   

- Vậy có thể là một người bạn khác của tôi. Anh ấy tên Dương Thiếu Cát.   

Nghe Giang Khương nói xong, cô nhân viên lễ tân sửng sốt:   

- Cát thiếu?   

- Vâng, chính là Cát thiếu.   

Giang Khương linh hoạt cười nói.   

Nghe xong, gương mặt cô nhân viên lễ tân hiện lên sự cảnh giác, nhìn Giang Khương nói:   

- Xin lỗi, tin tức của khách hàng, tôi không thể cung cấp.   

- Người đẹp, tôi năn nỉ cô đấy. Bây giờ tôi thật sự muốn tìm anh ấy.   

Nghe xong, trong lòng Giang Khương trầm xuống, nhưng vẫn thử một lần nữa, hy vọng có thể thành công.   

Nhưng lần này dường như cô nhân viên không bị ảnh hưởng, mỉm cười lắc đầu:   

- Xin lỗi.   

Nghe giọng điệu của nhân viên lễ tân, trong đầu Giang Khương hiện lên một tin tức:   

- Mục tiêu mê hoặc thất bại. Phải cần cấp hai mới có thể thành công.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi