BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Xác thật là có chuyện như vậy?   

Tỉnh trưởng Bạch nghiêm túc nhìn Giang Khương, trong giọng nói có vài phần nghiêm khắc.   

Giang Khương gật đầu, nói:   

- Không dám giấu Tỉnh trưởng, chuyện chính là như thế.   

Thấy vẻ mặt Giang Khương rất dứt khoát, không hề có chút hối hận, Tỉnh trưởng Bạch rốt cuộc lắc đầu, cảm thán:   

- Giang Khương ơi là Giang Khương, lá gan của cậu đúng là không nhỏ. Đã biết là con trai của Tỉnh trưởng Dương và Thị trưởng Lưu mà còn dám ra tay nặng như vậy. Tuy nói hai thằng ranh đó đáng đánh, nhưng...   

Giang Khương lạnh lùng nói:   

- Chính bởi vì biết thân phận của bọn họ nên tôi mới đánh. Nếu không đánh, sau này bọn họ sẽ chẳng bao giờ rút kinh nghiệm. Nhất định phải cho bọn họ một bài học.   

- Để bọn họ nhớ kỹ bài học này, sau này khi bọn họ làm chuyện tương tự sẽ còn rụt tay lại.   

Tỉnh trưởng Bạch lẳng lặng nhìn Giang Khương một lúc lâu, rốt cuộc nói:   

- Giang Khương, cậu phải tin tưởng vào chính phủ và quốc gia. Ở bất kỳ quốc gia nào, pháp luật luôn tồn tại.   

- Tôi tin rằng có, nhưng có đôi khi pháp luật chỉ có tác dụng đối với những người công dân bình thường.   

Giang Khương mỉm cười, lãnh đạm nói.   

Chủ nhiệm Triệu đứng đằng sau Tỉnh trưởng Bạch, nghe được lời này của Giang Khương, hai mắt mở to. Những lời như vậy mà dám nói trước mặt Tỉnh trưởng Bạch?   

Tỉnh trưởng Bạch sửng sốt một chút, không khí trong phòng liền trầm xuống, sau đó mới vỗ vai Giang Khương, cười khổ:   

- Cậu là người đầu tiên dám nói như vậy trước mặt tôi. Được rồi, chuyện này cậu cũng đừng quá lo lắng. Chỉ cần đúng sự thật, cậu cũng không có qua bao nhiêu phiền toái.   

Giang Khương mỉm cười. Lúc hắn gọi cho Hồ lão, cũng chính là vì điểm này. Nếu Bạch tỉnh trưởng không nhúng tay vào, hắn thật sự sẽ gặp phiền phức không nhỏ. Cho dù là Tỉnh trưởng La, đối mặt với Tỉnh trưởng Dương cũng không có lực phản kháng. Dù sao người ta cũng là Phó tỉnh trưởng thường vụ, cũng không phải loại đèn cạn dầu.   

Bây giờ có những lời này của Tỉnh trưởng Bạch, Giang Khương cũng kiên định hơn. Bây giờ xem ra, chuyện này sẽ không có chuyện có người đổi trắng thay đen. Cuộc sống bình thường của hắn cũng sẽ không bị rối loạn.   

Về phần Cát thiếu và Ba thiếu, muốn truy cứu trách nhiệm của họ, trên cơ bản là không thể, trừ phi là tuyên chiến với Phó tỉnh trưởng Dương, nếu không thì đành phải cho qua.   

Nhưng điều này sao có thể? Giang Khương một chút cũng không nghĩ đến điều này.   

Cho dù có náo lên, hắn cũng không sợ. Trong tay hắn đang có một đoạn video, đến lúc đó muốn náo lên, ai mệt thì biết.   

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Khương âm thầm trào phúng. Đến lúc vị Cát thiếu đó phát hiện chuyện không ổn, chỉ sợ kinh hãi và thống khổ muốn chết.   

Sau khi chào tạm biệt Tỉnh trưởng Bạch tại cổng bệnh viện, lúc này Giang Khương mới quay lại phòng cấp cứu.   

- Không có chuyện gì chứ?   

Thấy Giang Khương trở về, Hồ lão vội vàng hỏi.   

Giang Khương cười lắc đầu, nói:   

- Sư phụ, không có việc gì. Vất vả cho người rồi. Người về nghỉ ngơi trước đi, để con ở lại đây trông chừng một chút.   

- Không có việc gì là tốt rồi.   

Thấy Giang Khương không giống như giả bộ, Hồ lão mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói:   

- Bây giờ cô bé kia cũng đã ổn rồi, cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần tiếp tục trị liệu vài ngày, hẳn là vấn đề không lớn, tỷ lệ lưu lại di chứng cũng không cao.   

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.   

Mặc dù Giang Khương đã sớm xác định, sau khi được dùng thuốc, tác dụng của bột K sẽ từ từ được tiêu trừ. Vấn đề của Từ Thanh Linh sẽ không lớn. Nhưng nghe Hồ lão nói xong, Giang Khương vẫn thở phào nhẹ nhõm.   

Hồ lão nhìn đồng hồ, thấy đã không còn sớm, liền quay sang nói với Giang Khương:   

- Được rồi, vậy sư phụ về trước, có chuyện gì thì cứ gọi cho ta.   

Giang Khương gật đầu, sau đó tiễn Hồ lão ra cửa phòng bệnh, rồi quay lại phòng bệnh.   

Khoa Cấp cứu của bệnh viện số 1 cũng tương đối nể mặt. Mặc dù bên ngoài hành lang cũng có rất nhiều người bệnh, nhưng vẫn sắp xếp cho Từ Thanh Linh một phòng bệnh riêng.   

Giang Khương ngồi trước giường, nhìn sắc mặt thoáng hồng nhuận của Từ Thanh Linh, rồi lại nhìn thiết bị theo dõi đầu giường. Nhịp tim và huyết áp đều ổn định, mới nhẹ nhàng thở hắt ra, tay khẽ vuốt mái tóc có chút rối tung của Từ Thanh Linh, âm thầm cảm thấy may mắn.   

Cũng may là không có chuyện gì xảy ra. Nếu không, cho dù hắn giết chết hai con rùa kia cũng không xả được mối giận trong lòng. Nếu không phải hắn không muốn để xảy ra rắc rối quá lớn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai tên đó. Nhưng thật ra hắn cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối.   

Đối với gã Lưu Ba, mặc dù bị một cước của hắn đá gãy xương, nhưng ít nhất phải mất một năm rưỡi cũng chưa khôi phục lại hoàn toàn.   

Về phần Cát thiếu, mặc dù chỉ bị đánh rớt vài cái răng, nhưng đã bị hắn bấm một huyệt vị phía dưới rốn vài tấc, đủ để cho bộ phận nào đó không có biện pháp làm ác. Đối mặt với chuyện như vậy, so với Lưu Ba còn muốn thống khổ vô số lần.   

Giang Khương nhún vai, trong lòng âm thầm mặc niệm cho Tỉnh trưởng Dương, hy vọng ông ta có hai đứa con trai.   

- Giang Khương?   

Giang Khương đang lẳng lặng suy nghĩ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng kinh hô quen thuộc.   

Giang Khương quay đầu lại, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Diệc Dương, sau đó mỉm cười. Hắn không nghĩ đến Lý Diệc Dương cũng đích thân đến.   

- Không phải chứ? Là cậu sao?   

Nhìn ý cười trên gương mặt của Giang Khương, Lý Diệc Dương trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Việc này có liên quan đến Giang Khương, hơn nữa nhìn tình huống, dường như Giang Khương là chính chủ.   

- Là tôi, như thế nào, rất ngoài ý muốn sao?   

Nhìn vẻ mặt quái dị của Lý Diệc Dương, Giang Khương cười, lắc đầu nói:   

- Lý cục, mời ngồi. Muốn hỏi cung sao?   

- Lá gan của cậu rất lớn đấy.  

Lý Diệc Dương lắc đầu cười khổ, ý bảo cấp dưới lưu lại bên ngoài, còn mình thì bước vào bên trong, tiện tay đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống một bên.   

Giang Khương nhìn Từ Thanh Linh đang hôn mê trên giường, khẽ thở dài:   

- Không còn cách nào khác. Lá gan của tôi còn chưa đủ lớn. Nếu không, hai con rùa kia chỉ sợ không bị nhiêu đó thôi đâu.   

- Đã đủ lớn rồi.   

Lý Diệc Dương cảm thán lắc đầu, sau đó nhìn Giang Khương, nhỏ giọng nói:   

- Cậu có quan hệ gì với Tỉnh trưởng Bạch? Tôi có chút hiếu kỳ đấy.   

- Không có quan hệ gì, chỉ là tôi cứu mẹ của ông ấy, còn giúp chữa bệnh cho vợ ông ấy mà thôi.   

Giang Khương cười nói.   

- Thì ra là vậy.   

Lý Diệc Dương nhìn Giang Khương, gương mặt hiện lên sự ngạc nhiên. Ông đã điều tra chi tiết về Giang Khương, ngoại trừ chuyện Giang Khương mất tích mấy năm, trên cơ bản hiểu khá rõ tình huống của hắn. Ông hoàn toàn không tin Giang Khương có quan hệ gì với Tỉnh trưởng Bạch.   

Thấy Giang Khương còn trẻ tuổi nhưng vẫn rất bình tĩnh, liền lắc đầu cười:   

- Vận khí của cậu cũng không tệ lắm. Phó tỉnh trưởng Dương sẽ chuyển đến tỉnh công tác trong vòng ba tháng nữa. Nếu không, chỉ sợ Tỉnh trưởng Bạch sẽ không nhúng tay vào. Phải biết rằng Phó tỉnh trưởng Dương bài danh chỉ thấp hơn Tỉnh trưởng Bạch mà thôi.   

- Ồ? Thật sao?   

Nghe được lời này, Giang Khương sửng sốt, không nghĩ đến lại còn một nguyên nhân như vậy. Vốn hắn kéo Tỉnh trưởng Bạch vào chuyện này, chính là muốn có được một bảo đảm cho mình. Bây giờ xem ra, vận khí của hắn xem ra không tệ lắm, không cần phải kiêng kỵ Phó tỉnh trưởng Dương.   

- Ừm.   

Lý Diệc Dương lắc đầu nói:   

- Cho nên, bây giờ cậu có thể yên tâm rồi. Mặc dù có thể chưa thỏa mãn, nhưng cũng không có khả năng truy cứu trách nhiệm của Dương Thiếu Cát và Lưu Ba. Nhưng bọn họ cũng không tìm cậu gây phiền toái đâu.   

Chỉ là Lý Diệc Dương cũng biết tính cách của Giang Khương, thấp giọng nói:   

- Đương nhiên, nếu cậu không cam lòng, đồng thời Tỉnh trưởng Bạch cũng rất nể mặt cậu, cậu có thể ra tay với Lưu Bam nhưng đừng động đến Dương Thiếu Cát. Cho dù Tỉnh trưởng Dương sắp bị điều đi, nhưng mặt mũi này, người nào cũng phải cho ông ta.   

Nói đến đây, Lý Diệc Dương ngừng một chút rồi nói tiếp:   

- Nhưng tốt nhất là vẫn không nên. Đã đến nước này rồi, không cần đắc tội với Phó thị trưởng Lưu thì đừng đắc tội. Ông ta rất có khả năng trở thành Thị trưởng của Vân Giang.   

Nhìn biểu hiện cẩn thận của Lý Diệc Dương, Giang Khương mỉm cười, quay sang nhìn Từ Thanh Linh đang nằm trên giường bệnh:   

- Thanh Linh cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Hơn nữa việc này cũng xem như chấm dứt rồi, tôi có cái gì mà không cam lòng chứ.   

Nghe Giang Khương nói, gương mặt Lý Diệc Dương hiện lên vẻ cổ quái. Đây thật sự không giống với phong cách của Giang Khương. Phải biết rằng khi Triệu Bân Quân trêu chọc Giang Khương, kết quả liền bị Giang Khương khiến cho tiền đồ bị hủy, hoàn toàn không có lực xoay người, lại còn bị bỏ tù ít nhất mười năm.   

Bây giờ Giang Khương sẽ chịu bỏ qua sao?   

Nghĩ đến đây, Lý Diệc Dương nhìn Giang Khương, thấp giọng nói:   

- Tiểu tử cậu sẽ không có ý định tiếp tục....   

Giang Khương nhún vai, sau đó nhìn Lý Diệc Dương, lãnh đạm nói:   

- Không, bây giờ tôi đã hả giận, tạm thời không có ý định này.   

- Cậu sẽ không tìm Dương Thiếu Cát gây phiền phức chứ?   

Lý Diệc Dương không tin hỏi.   

- Đương nhiên là không rồi.   

Giang Khương lắc đầu cười:   

- Chỉ cần Phó tỉnh trưởng Dương không tìm tôi, tôi tất nhiên sẽ không tìm Dương Thiếu Cát.   

- Có tỉnh trưởng Bạch ở đây, Tỉnh trưởng Dương tạm thời sẽ không gây phiền phức cho cậu.   

Đối với điều này, Lý Diệc Dương cũng rất tin tưởng.   

- Được rồi, nếu Tỉnh trưởng Dương không tìm tôi, tôi sẽ không tìm Dương Thiếu Cát.   

Nghe Giang Khương nói, Lý Diệc Dương hoài nghi nhìn Giang Khương, dường như muốn kiểm chứng xem là hắn nói thật hay không.   

Thấy Lý Diệc Dương không tin tưởng mình, Giang Khương cười hỏi:   

- Tỉnh trưởng Dương có mấy đứa con?   

- Một. Có chuyện gì không?   

Lý Diệc Dương nghi hoặc hỏi.   

Ý cười trên mặt Giang Khương càng lúc càng đậm, sau đó nhún vai nói:   

- Vậy thì tôi mong rằng ông ấy còn có thể sinh được một đứa con nữa.   

- Ơ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi