BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Tôi hy vọng chỉ có một mình cô biết chuyện này.   

Giang Khương nói.   

Nhìn ánh mắt của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt khẽ thở dài. Cô tất nhiên hiểu được tại sao Giang Khương lại nói như vậy, liền gật đầu:   

- Ngoại trừ tôi thì sẽ không có ai biết.   

Thấy Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, Giang Khương mỉm cười, nhìn đồng hồ rồi nói:   

- Được, để cảm ơn cô, tôi mời cô ăn sáng.   

- Keo kiệt.   

Tuyên Tử Nguyệt bĩu môi, hừ một tiếng nhưng vẫn đi theo Giang Khương đến căng tin.   

Không lần nào Giang Khương thấy Tuyên Tử Nguyệt đi giày cao gót, lần này, nhìn Tuyên Tử Nguyệt không mang giày cao gót đi bên cạnh hắn, thế mà chỉ thấp hơn hắn có bốn, năm cm.   

- Hôm nay mới phát hiện thật ra cô khá cao đấy.   

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt đứng đến tai của mình, nếu cô mang giày cao gót, hẳn còn cao hơn cả hắn.   

Tuyên Tử Nguyệt liếc nhìn gương mặt tràn đầy cảm thán của Giang Khương, khẽ cười một tiếng:   

- Cho nên tôi ít khi đi giày cao gót, tránh cho người nào đó tự ti.   

- Ơ?   

Nhìn gương mặt trêu chọc của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương không khỏi mỉm cười lắc đầu nói:   

- Đàn ông chưa bao giờ chỉ vì chiều cao mà cảm thấy tự ti.   

Hừ! Tuyên Tử Nguyệt khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.   

Tuy nói đã là 7h30 sáng, nhưng quả thật vẫn còn chút sớm. Tuy nhiên, vì đã gần đến cuối học kỳ, cho nên người thức dậy sớm cũng không ít.   

Ở cửa căng tin, Giang Khương rửa tay, còn Tuyên Tử Nguyệt thì đứng bên cạnh.   

Mặc kệ Phó hội trưởng Tuyên đứng ở đâu thì đều là tiêu điểm ở đó. Hơn nữa, đại đa số thời gian cô đều đi một mình, rất ít khi xảy ra tình huống đi cùng với ai.   

Rất nhiều người theo ánh mắt lơ đãng của cô mà nhìn về phía người thanh niên đang rửa tay.   

- Là nam?   

Tất cả mọi người đều cả kinh. Tuyên Tử Nguyệt đang chờ một người nam?   

Sau khi vốc nước rửa mặt xong, Giang Khương lắc đầu cho nước khô bớt, lúc này mới quay sang nói với Tuyên Tử Nguyệt:   

- Đi thôi.   

Sau khi hắn nói xong, mới phát hiện mình vì người nào đó mà trở thành tiêu điểm của rất nhiều người.   

Lập tức cười nói:   

- Khí chất của Hội trưởng Tuyên quả thật không đùa được. Người bình thường đi cùng với cô, quả thật áp lực rất lớn. Nghe được câu nói có tính châm biếm này, Tuyên Tử Nguyệt lại không tức giận, khóe miệng có chút vểnh lên:   

- Anh là người bình thường?   

- Không phải.   

Giang Khương im lặng một chút rồi lắc đầu. Đúng vậy, Tuyên Tử Nguyệt không phải người bình thường, mà hắn cũng không tính là người bình thường.   

Bữa sáng của căng tin cũng khá phong phú. Nhưng Hội trưởng Tuyên ăn không nhiều lắm, chỉ có một phần đậu tương.   

Còn Giang Khương chính là điển hình của một tên tham ăn.   

Hắn ăn bốn cái bánh bao hấp, bốn cục xíu mại, một chén cháo và một phần đậu tương.   

Thấy Giang Khương ăn, Tuyên Tử Nguyệt có chút sửng sốt, nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái. Người luyện võ bình thường ăn rất nhiều. Mặc dù Giang Khương ăn nhiều lắm, nhưng dường như cũng chưa là gì.   

Lúc này, có hai người vừa cười vừa nói bước vào, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm chung quanh.   

- Kìa, ở đó còn chỗ.   

Ánh mắt Tiểu Linh sáng lên, thấy phía trước có một cái bàn trống, lập tức kéo tay Lý Tiểu Vũ bước nhanh đi.   

Giang Khương cầm đũa lua vài cọng bún cuối cùng trong bát bún gạo vào miệng, sau đó ngẩng đầu định lấy xíu mại, đột nhiên nhìn thấy hai người đang vui vẻ bước về phía này, vừa lúc chạm phải ánh mắt của hai người này, liền sửng sốt một chút.   

Tiểu Linh thật ra không quan tâm, đặt dĩa thức ăn lên bàn, sau đó kéo Lý Tiểu Vũ ngồi xuống.   

- Tiểu Vũ, chào buổi sáng.   

- Chào Nguyên ca ca.   

Lý Tiểu Vũ khôi phục lại tinh thần, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng rất nhanh nhìn thấy gương mặt lạnh lùng bên cạnh, đỏ mặt lắp bắp:   

- Xin chào Hội trưởng Tuyên.   

- Ồ, là Tiểu Vũ à? Đã lâu không gặp.   

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười gật đầu.   

Tiểu Linh bên cạnh cũng sững người. Bây giờ cô mới hiểu được tại sao nhiều người như vậy, nhưng cái bàn này vẫn để không. Người bình thường, ai dám ngồi chung bàn với Hội trưởng Tuyên chứ?   

Lý Tiểu Vũ nhìn Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt, ánh mắt hiện lên sự ảm đạm, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười, ngồi xuống đối diện với Tiểu Linh, nói với Tuyên Tử Nguyệt:   

- Hội trưởng Tuyên, chúng tôi sẽ không quấy rầy hai người.   

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia, còn có chút ảm đạm chợt lóe lên trong ánh mắt rồi biến mất, sau đó nhìn Giang Khương vẫn không có biểu hiện gì, Tuyên Tử Nguyệt lắc đầu cười nói:   

- Không sao đâu. Tôi cũng vừa mới gặp Giang Khương, chỉ cùng nhau ăn một bữa sáng mà thôi, em không nên hiểu lầm.   

- Vậy à?   

Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, nụ cười trên gương mặt Lý Tiểu Vũ cũng tươi hơn vài phần, khiến cho Tuyên Tử Nguyệt không khỏi mỉm cười, sau đó quay sang nhìn gương mặt đẹp trai phía đối diện, liền mỉm cười cầm nửa cái bánh bao lên cắn nhẹ, rồi nhìn lại nhìn Lý Tiểu Vũ bên cạnh, không thèm quan tâm đến người nào đó.   

Giang Khương ngồi đối diện với Tuyên Tử Nguyệt, lúc này có chút không được tự nhiên, đột nhiên đưa dĩa xíu mại của mình cho Tiểu Linh đang mải ăn bún gạo:   

- Tiểu Linh, có muốn ăn xíu mại hay không?   

- Hả, không cần, không cần. Em ăn một tô bún gạo như vầy là đủ rồi.   

Tiểu Linh sửng sốt, vội vàng nói. Nhưng nhìn ánh mắt ôn nhuận của Giang Khương, gương mặt cũng tự nhiên hơn vài phần.   

- Tiểu Vũ, ở đây vẫn còn bánh bao này.   

- Không cần đâu, Nguyên ca ca, anh ăn đi. Em cũng ăn một bát bún gạo là được.   

Nhìn bữa sáng phong phú trước mặt Giang Khương, Lý Tiểu Vũ cũng có chút giật mình, vội vàng lắc đầu.   

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, bên cạnh có không ít người len lén nhìn sang, thấp giọng nghị luận.   

- Giang Khương này thật đúng là có bản lĩnh. Không những Hội trưởng Tuyên bị anh ta thu hút, ngay cả quan hệ với bạn gái cũ cũng vẫn có thể duy trì tốt.   

- Đúng vậy, thật hâm mộ quá đi. Tại sao người ta lại có bản lãnh như vậy? Phải biết rằng Tuyên Tử Nguyệt chưa bao giờ nể mặt ai cả. Tại sao ông trời lại bất công như thế?   

Ăn xong bữa sáng, nhìn thời gian, thấy chỉ còn mười phút nữa là đến 8h, Giang Khương liền nói lời tạm biệt mọi người rồi trở về phòng khám.   

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng đã ăn xong, trực tiếp chào tạm biệt Lý Tiểu Vũ và Tiểu Linh rồi rời đi.   

Nhìn theo bóng lưng của hai người, Tiểu Linh mới nhỏ giọng nói:   

- Tiểu Vũ, anh Giang Khương dường như rất thân với Tuyên Tử Nguyệt đấy.   

- Ừm.   

Lý Tiểu Vũ gật đầu, cặp mày xinh đẹp cau lại, sau đó nói:   

- Tiểu Linh, cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy. Bọn họ chỉ là bạn bình thường.   

- Ừ.   

Tiểu Linh gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng:   

- Nhưng chung quy tớ vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Trước giờ Tuyên Tử Nguyệt chưa từng để ý người nào, chứ đừng nói chi đến nam sinh. Nhưng tại sao lại đi theo anh Giang Khương?   

- Hơ?   

Bị Tiểu Linh hỏi như vậy, sắc mặt Lý Tiểu Vũ cũng tối sầm lại một chút.   

Giang Khương tắm rửa, sau đó lại cùng với Hồ lão đến trường đại học Y Dược.   

Nhìn vẻ mặt tùy ý của Giang Khương, Hồ lão cảm thấy vui mừng, nhưng vẫn hỏi:   

- Như thế nào? Xem ra rất tự tin với bài làm hôm qua nhỉ?   

Giang Khương nhún vai, sau đó nói:   

- Có gì phải sợ đâu sư phụ. Dù sao tiến vào top 10 là không thành vấn đề. Hơn nữa, vị trí thứ nhất cũng không phải chỉ dựa vào cuộc thi ngày hôm qua, chủ yếu là dựa vào cuộc thi ngày hôm nay.   

- Cái gì?  

Nghe Giang Khương nói, Hồ lão cũng có chút kinh ngạc. Hắn đang nói gì vậy? Chẳng lẽ hôm qua hắn ghi bừa? Lập tức hỏi:   

- Không phải chứ? Mặc dù cuộc thi viết không quyết định tất cả, nhưng khi đưa ra kết quả cuối cùng, nó cũng góp một phần quan trọng. Nếu thành tích thi viết của con kém, con sẽ không lấy được vị trí thứ nhất.   

- Không phải chứ?   

Giang Khương giật mình, không nghĩ đến bài thi viết lại quan trọng như vậy.   

- Đương nhiên. Mặc dù thông qua thi lý thuyết này chỉ để xét tư cách vào vòng trong. Nhưng nếu thành tích thi viết không cao, cho dù thành tích hôm nay của con đứng nhất, tổng hợp lại cũng không được.   

Hồ lão nhìn chằm chằm Giang Khương.   

- Dạ.   

Lúc này Giang Khương mới bừng tỉnh gật đầu, nhưng một chút cũng không để ý.   

- Rốt cuộc thì thế nào?   

Hồ lão lại không được bình tĩnh như Giang Khương. Danh tiếng của đồ đệ ông không nhỏ. Nếu hôm nay Giang Khương không lấy được thành tích đứng đầu, vậy mặt mũi của ông để đâu chứ?   

Giang Khương gãi đầu, nói thật mặc dù hắn không có bao nhiêu chắc chắn về hai câu hỏi kia, nhưng cho dù không được mười thì cũng được bảy tám.   

Nhìn biểu hiện của Giang Khương, Hồ lão cũng cảm thấy rối bời. Cho đến khi thi đấu, gương mặt mới miễn cưỡng nở nụ cười.   

- Haha, lão Hồ, xem ra hôm nay Tiểu Giang nhất định phải lấy vị trí thứ nhất rồi.   

- Đúng vậy, lão Hồ, nghĩ không ra ông lại nhận được một đồ đệ giỏi như vậy.   

- Haha, nào có, nào có. Chỉ cần có thể lọt vào top 3 là không mất mặt rồi.   

Nghe mọi người nói, Hồ lão mỉm cười đáp lời. Mặc dù có thể Giang Khương không lọt vào top 5 cuộc thi viết, nhưng nếu hôm nay đạt được giải nhất, tổng hợp lại, lọt vào top 3 hẳn là không thành vấn đề.   

- Haha, lão Hồ, ông khiêm tốn quá rồi đấy.   

Ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng Hồ lão thì rối bời.   

Cách ông không xa, Trương Nguyệt Chánh nhìn Trương Dương bên cạnh, trầm giọng nói:   

- Hôm nay, con nhất định phải lấy cho được giải nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi