BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Trong tình huống như vậy, Giang Khương lại càng tin tưởng vào bản thân hơn, càng cảm thấy mỗi đêm bị người ta giày vò trong giấc mộng cũng có chút ý nghĩa.   

Giang Khương biết rõ, nếu không phải đêm nào cũng phải tiếp nhận kiến thức rót vào trong đầu như vậy, chỉ dựa vào chút kiến thức đã học khi còn bé, tuyệt đối không có khả năng làm cho Hồ lão tán thành như thế. Cho nên, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được chỗ tốt mà hình xăm trên vai trái mang đến cho hắn.   

Tâm trạng của Hồ lão rất tốt. Vì lời nhờ cậy của bạn bè, ông còn tưởng rằng phải hao phí chút tâm lực, khổ cực dạy cho Giang Khương, nhưng bây giờ đã không cần lo lắng nữa. Chỉ cần mang theo tiểu tử này đi xem bệnh nhiều một chút, để cho hắn tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Từ đó bồi dưỡng một y sư Trung y ưu tú chỉ là chuyện nước chảy thành sông mà thôi.   

Hơn nữa, có Giang Khương ở đây, sau này xem ra ông cũng được nhàn tản hơn.   

Cho nên, để tiến thêm một bước kiểm tra năng lực của Giang Khương, cũng để tìm một lý do ổn thỏa, Hồ lão y sư bắt đầu đưa người bệnh cho Giang Khương kê đơn thuốc.   

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai mắt Trương Nhạc bắn ra ngọn lửa đố kỵ. Dù sao thì y cũng cố gắng lâu như vậy, nhưng cũng không được đãi ngộ như thế. Nhưng tên tiểu tử kia, ngày đầu tiên đã có được đãi ngộ như vậy, bảo y không buồn bực là không thể nào.   

Rất nhanh, một ngày đã trôi qua. Hồ lão vô cùng hài lòng, còn Giang Khương, mặc dù có chút khổ cực nhưng vẫn rất cao hứng.   

Chỉ có Trương Nhạc là tâm trạng không được tốt lắm. Vốn y theo Hồ lão học trung y, nhưng cả ngày trên cơ bản cũng không đến phiên y. Hồ lão chỉ lo mang theo Giang Khương đi xem bệnh mà không ngó ngàng đến y.   

Ăn cơm xong, các thầy thuốc trong phòng khám cũng tan tầm, chỉ còn lại Hồ lão, Giang Khương và một y tá trực ban.   

Buổi tối người bệnh ít, Giang Khương ăn cơm xong, cùng với Hồ lão xem bệnh cho hai người, trên cơ bản cũng chẳng có việc gì lớn, sau đó xuống lầu tham quan một chút, thuận tiện hàn huyên với y tá Tiểu Mỹ đang trực bên dưới.   

Tiểu Mỹ tốt nghiệp trường đại học Y Vân Giang. Sau khi tốt nghiệp đến phòng khám này làm việc cũng đã hơn một năm. Tuổi tác tương đương với Giang Khương, nên trò chuyện cũng có chút hợp ý.   

Từ trong miệng Tiểu Mỹ, Giang Khương hiểu thêm chút thông tin về phòng khám. Nhân viên của phòng khám ngoại trừ ba y tá trẻ tuổi như Tiểu Mỹ thì còn có Trương Nhạc, trên cơ bản cũng chỉ là những bác sĩ lớn tuổi. Ba y tá đều làm ở phòng khám này một đến hai năm, còn Trương Nhạc thì vào sau Tiểu Mỹ.   

Trương Nhạc nghe nói là tốt nghiệp đại học Đông Khương, vốn học Tây y, cũng đã có được giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ, nhưng không hiểu tại sao lại chạy đến đây học trung y với Hồ lão.   

Về phần các thầy thuốc khoa Ngoại, bọn họ làm việc ở đây cũng đã ba bốn năm. Đãi ngộ của phòng khám lại không thua kém bệnh viện, cho nên mọi người cũng cực kỳ dụng tâm, làm cho việc kinh doanh của phòng khám cứ như mặt trời ban trưa.   

- Bác sĩ Giang, tôi thấy ngoại khoa của anh cũng thật lợi hại, nhưng tại sao lại chạy đến Hồ lão học trung y vậy?   

Tiểu Mỹ chớp mắt, tò mò hỏi Giang Khương.   

Giang Khương mỉm cười, cũng không giấu diếm:   

- Tôi không có học y chính thức nên không có giấy chứng nhận. Đi theo Hồ lão học thì có tư cách khảo chứng.   

- Ồ, như vậy sao? Vậy tại sao anh lại không đi học? Bây giờ thi vào đại học y cũng không khó mà. Có một số trường y chuyên nghiệp thậm chí còn không thu tiền học phí. Tôi thấy anh không lớn hơn tôi bao nhiêu, hoàn toàn có thể đi học mà.   

Tiểu Mỹ tò mò hỏi.   

- Tôi ở bên ngoài lăn lộn mấy năm, sớm đã không còn tâm tư đi học nữa.  

Giang Khương bất đắc dĩ nhún vai, cười nói. Nói đến đây, ánh mắt Giang Khương vô tình chạm phải cánh cổng đại học Đông Khương phía đối diện, hiện lên chút ngơ ngẩn.   

Lúc này, trường đại học Đông Khương đã chìm vào bóng tối, chỉ có hai ngọn đèn ngoài cổng phát sáng mà thôi, khiến cho người ta mơ hồ có thể nhìn thấy một con đường nối thẳng vào sâu bên trong với hai hàng đèn đường hai bên.   

Ở sâu bên trong là căn tin thứ hai của trường đại học. Lúc này vẫn còn đang rất náo nhiệt. Không ít sinh viên đang vùi đầu vào đống thức ăn, vừa ăn vừa tán dóc.   

Tại một vị trí cạnh cửa sổ, một cô gái tóc dài đang chậm rãi ăn một phần cơm, thỉnh thoảng dùng ngón tay gạt đi những sợi tóc không nghe lời quấn quanh gương mặt.   

Đối diện là một chàng thanh niên, mỉm cười nhìn cô gái phía đối diện, ánh mắt hiện lên sự say mê.   

- Thanh Linh, hôm nay dường như em có tâm sự? Chẳng lẽ gặp phải chuyện không vui sao?   

Chàng trai quan tâm hỏi.   

Cô gái dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu, nhìn thoáng qua chàng trai đối diện, lắc đầu mỉm cười nói:   

- Không có gì. Chắc tại tối qua ngủ không ngon.   

Nhìn ánh mắt cô gái quả thật có chút mệt mỏi, chàng thanh niên gật đầu nói:   

- Ừm, hôm nay chuyện trong khoa hơi nhiều, em về nghỉ ngơi sớm một chút đi, chuyện còn lại để mai anh làm cho.   

- Không sao đâu. Em về ngủ sớm một chút, ngày mai cứ sắp xếp cho em tham gia. Nếu không sẽ gây phiền phức cho những người khác.   

Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó buông cái muỗng xuống, nhìn chàng trai nói:   

- Em ăn no rồi, đi thôi.   

- Được rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.   

Chàng thanh niên đứng dậy.   

Hai người sóng vai nhau bước ra khỏi căn tin, đi dạo trên con đường đến ký túc xá. Lơ đãng, chàng thanh niên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô gái. Thân hình cô gái có chút cứng lại, sau đó nhẹ nhàng rút khỏi tay chàng trai.   

Cảm giác cô gái có chút xa cách, sắc mặt chàng trai hơi thay đổi, ánh mắt hiện lên chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở ra một cái, cũng không nói gì thêm.   

Đến trước ký túc xá, chàng trai cười nói:   

- Được rồi, Thanh Linh, em về nghỉ ngơi sớm. Ngày mai còn nhiều việc để làm.   

- Vâng, Du Chánh, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.   

Cô gái gật đầu mỉm cười với chàng trai, sau đó xoay người bước vào ký túc xá. Khi thân ảnh cô gái biến mất khỏi cánh cửa, ánh mắt chàng thanh niên tên Du Chánh tối sầm lại, sau đó xoay người rời đi.   

Cô gái trở lại phòng ngủ, vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi ngồi xuống trước máy vi tính. Vừa mới mở máy lên, liền nhìn thấy tấm ảnh mà hôm qua cô tiện tay lưu lại trên màn hình.   

Chần chừ một chút, cô mở tấm ảnh lên, nhìn chăm chú một chút rồi lấy ra điện thoại di động, gọi một dãy số.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi