BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Quân thiếu gia... Tra ra rồi... Thằng ranh kia tên là Giang Khương, là người Sở Nam, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn Sở Nam, trong nhà chỉ có một người ông già hiện làm thầy thuốc, cũng không có quan hệ gì với nhà họ Dương cả. Lần này lên thủ đô nghe nói là nhờ một phó chủ tịch tỉnh giới thiệu. Dường như vị phó chủ tịch tỉnh này có chút quan hệ với chủ nhiệm Dương Vân Dương, nhưng cũng không có quan hệ gì đặc thù cả.   

Trương Nghĩa Quân chậm rãi gật đầu, nói:   

- Giang Khương này thật sự không có quan hệ gì với Dương Vân Dương sao?   

- Không có chút quan hệ nào hết. Hơn nữa theo kết quả điều tra thì hắn tuyệt đối cũng không thể là con tư sinh của chủ nhiệm Dương...   

Lý Cương trầm giọng báo.   

Nghe thấy những lời này, trên mặt Trương Nghĩa Quân mới lộ ý cười tàn nhẫn, lạnh giọng đắc ý nói:   

- Được... Được... Được... Nếu thằng ranh này đã dám để tôi mất mặt mũi thì hiển nhiên cũng không sợ tự đánh mất mạng mình rồi...   

- Lý Cương... Anh tìm vài người, giết chết thằng ranh đó đi... Hành động bí mật một chút là được...   

Lý Cương đứng một bên nghe những lời này, trên mặt lại lộ vẻ khổ sở, lắc đầu nói:   

- Quân thiếu gia... Tên Giang Khương này không đụng nổi đây. Tôi và Triệu Cường cộng lại cũng không đối phó nổi với hắn...   

- Cái gì? Anh và Triệu cường cũng không đối phó nổi sao?   

Ánh mắt Trương Nghĩa Quân lạnh lẽo. Chẳng qua nhớ lại tình huống đêm qua, gã cau mày, thoáng trầm ngâm một lúc rồi nói lạnh lùng:   

- Vậy thì tìm thêm vài người đi...   

- Nhiều người cũng không đối phó được với cao thủ như vậy. Nhất định phải là cao thủ mới được!   

Triệu Cường chậm rãi lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Trương Nghĩa Quân, trầm giọng nói:   

- Quân thiếu gia, nếu cậu nhất định phải đối phó với người này, như vậy nhất định phải mời cao thủ... Cao thủ chân chính!   

- Cao thủ? Cao tới đâu?   

Trương Nghĩa Quân nhíu mày, nói.   

- Rất cao... Cao tới hai ba tầng lầu đi...   

Giang Khương cũng rất tò mò Trương Nghĩa Quân sẽ đối phó với mình thế nào. Nếu người của gã đã tìm tới nơi này, chắc cũng hiểu rõ thân phận Dương Vân Dương. Nếu đối phương không rõ quan hệ giữa mình và Dương Vân Dương, chắc cũng khó khiến đối phương e dè.   

Cho nên hiện tại Giang Khương cũng hơi chờ mong, xem Trương Nghĩa Quân định làm gì. Ít nhất hắn có thể khẳng định, ở Yên Kinh, Thượng Quan Ngân tuyệt đối không có khả năng vận dụng loại vũ khí súng ống hạng nặng...   

Nghĩ tới đây, Giang Khương không khỏi nhún vai, đột nhiên lại hơi hoài niệm...   

Chẳng qua rõ ràng chuyện này không cần Giang Khương suy nghĩ, cho nên hắn rất nhàn nhãn xem sách. Thậm chí hắn còn bảo quản gia chuẩn bị một chút điểm tâm, vừa uống trà vừa xem sách, thật là thoải mái.   

Giữa trưa, Giang Khương lại nhận được điện thoại ta ơn của Miêu Miêu, nói là qua vài ngày tới, sau khi việc này kết thúc, còn muốn mời hắn ăn cơm.   

Giang Khương cười tỏ vẻ đồng ý. Hắn cũng khá thích Miêu Miêu. Một cô gái có khí phách, có trách nhiệm, có thể nơi là bậc cân quắc không thua đấng mày râu. Một cô gái như vậy, làm bạn đúng là không tồi.   

Ăn cơm trưa xong, lại ngủ trưa hai giờ, Giang Khương rời giường đi tới vườn hoa nhỏ trước cửa, duỗi lưng, tùy ý nhìn hai cái, liền phát hiện ra cách đó không xa vẫn có người đang theo dõi mình, chẳng qua là đổi một người khác mà thôi.   

Giang Khương cười cười, sau đó quay đầu nhìn mặt trời xế chiều chói chang rạng rỡ, trở về phòng đổi một bộ đồ thể thao, đi qua vườn hoa, hướng về phía ngọn núi sau khu nhà.   

Nhìn hướng Giang Khương đi, tin tức liền truyền ra ngoài rất nhanh...   

Giang Khương chậm rãi chạy trên con đường nhỏ lên núi. Ngọn núi này cũng không quá cao, coi như là khu vực hoạt động phối hợp của khu nhà này. Trừ một ít được nhỏ và sân xi măng, trên cơ bản nơi này vẫn giữ được nét nguyên sơ nên có.   

Giang Khương chạy một hồi lên đỉnh núi, cũng tốn không ít thời gian. Chẳng qua hắn chạy một mạch lên đỉnh núi mà chẳng toát một tia mồ hôi nhỏ, hô hấp chỉ hơi nặng nề hơn mà thôi. Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ giật mình kinh hãi mất.   

Nhìn bốn phía một chút, Giang Khương liền nằm nhẹ lên một tảng đá trên đỉnh núi, vừa phơi nắng vừa chờ đợi.   

Ánh nắng mặt trời rực rỡ ấm áp xế chiều chiếu xuống một thân người lười biếng. Không biết bao lâu sau, Giang Khương đang híp mắt ngủ gật, đột nhiên có một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên bên tai hắn.   

Đôi lông mày dài của hắn hơi rung lên, nhíu lại nhìn sang thì tiếng xé gió kia đã rõ ràng hơn vài phần. Ở cách đó không xa có một loạt tiếng bước chân cực kỳ nhỏ đang chậm rãi tiến tới.   

- Cao thủ...   

Nghe tiếng bước chân nhỏ kia, Giang Khương thở hắt ra, sau đó nhíu mày. Hắn không ngờ Trương Nghĩa Quân lại có thể tìm được một cao thủ thật.   

Chẳng qua Giang Khương cũng vẫn không có động tĩnh, chỉ lẳng lặng nằm chờ. Chờ tới lúc tiếng chân chân kia còn cách mình hơn mười mét, lúc này hắn mới chậm rãi ngồi dậy, quay đầu nhìn về phương hướng tiếng bước chân truyền đến.   

Đó là một người thanh niên thân hình cao lớn, đầu húi cua, hai hàng lông mày đậm, bên dưới là đôi mắt mang theo vẻ sắc bén như chim ưng.   

Người thanh niên kia thấy Giang Khương ngồi dậy, quay đầu nhìn mình, trong mắt đầy vẻ lạnh nhạt thì sắc mặt cũng không nén nổi hơi đổi.   

Chẳng qua phản ứng của gã cực nhanh. Nếu đối phương đã phát hiện mình đến, hơn nữa biểu hiện trong mắt lộ rõ ràng rằng đối phương cũng không hề bất ngờ khi mình xuất hiện.   

Như vậy hiển nhiên không cần nghĩ nhiều, nếu đã muốn lấy mạng người thì không thể để đối phương có cơ hội được.   

Chân đạp mạnh một cái, người thanh niên kia giống như mũi tên rời dây cung, vọt mạnh về phía Giang Khương. Mà tay phải gã đã nắm chặt, vận sức chờ phát.   

Nhìn động tác của đối phương, trái tim Giang Khương hơi căng thẳng. Đối phương không nói hai lời, lập tức đã muốn dồn mình vào chỗ chết.   

Chân hắn cũng đạp khẽ, bật người nhảy về phía sau, lùi lại vài bước, duy trì khoảng cách hai thước với đối phương. Lúc này nhìn nắm đấm đánh tới, Giang Khương cũng hơi nheo mắt lại, chân hạ xuống, hít khẽ một hơi, ngực chấn động, sau đó cũng đánh ra một quyền.   

Nếu kẻ tới là một cao thủ, như vậy tâm tình của Giang Khương cũng không dám thả lỏng nữa. Trước mắt một người còn hoàn hảo, nếu tiếp lại có thêm người nữa tới, như vậy thì chắc hắn chỉ còn nước chạy trối chết rồi.   

Mà hiện tại đối phương chỉ có một người, hơn nữa Giang Khương cũng chưa có tâm tư chạy trốn, như vậy nhất định suy nghĩ giống đối phương, tốc chiến tốc thắng.   

Nhìn Giang Khương không ngờ cũng vung quyền đánh tới, trên mặt người nọ vốn lộ một tia cười lạnh, nhưng thấy quyền chưa tới, tiếng gió rít đã vang lên, hai mắt kẻ nọ lập tức co rụt lại, lộ vẻ kinh hãi. Chẳng qua tất nhiên gã cũng không lùi bước, cắn răng một cái, hai quyền liền va chạm mạnh với nhau.   

- Bịch...   

Một tiếng trầm trầm vang lên. Hai người đồng thời lui lại mấy bước. Chẳng qua Giang Khương nhíu mày, chỉ lui hai bước mà trán người kia thì nổi gân xanh, lùi lại tới ba bốn bước...   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi