BINH VƯƠNG THẦN BÍ

(*)Giun sán.   

Thời gian bắt mạch của thầy thuốc Hồ cũng hơi dài, mặc dù không lâu như Giang Khương nhưng sắc mặt bệnh nhân càng u ám. Nhìn dáng vẻ của thầy thuốc Hồ, hiện tại ông ta đã không còn chút lòng tin nào, thầm nghĩ chẳng lẽ giống những thầy thuốc trước kia, khám chữa một hồi chẳng có hiệu quả sao?   

Mặc dù bệnh nhân không lên tiếng thúc giục nhưng lông mày thầy thuốc Hồ vẫn nhíu chặt, lúc này bất đắc dĩ quyết định, trước tiên kê đơn thuốc tiêu khát cho người bệnh uống thử xem sao. Dù sao cũng không thể kéo dài mãi như vậy được.   

Nếu không thì chẳng những đánh mất thể diện của phòng khám, hơn nữa kéo dài thêm, nhiều bệnh nhân ngồi nhìn chằm chằm như vậy, cuối cùng ông không thể nói là không tìm ra được bệnh khác, không kê được thuốc. Hơn nữa kê thuốc này cũng không phải không có đạo lý. Bệnh tình chính là như vậy, chỉ là hiệu quả không cao mà thôi.   

Thầy thuốc Hồ ngẩng đầu nhìn Giang Khương đối diện, lộ ra một tia cười khổ xong liền định hạ bút kê đơn.   

Nhìn thầy thuốc Hồ bắt đầu kê đơn, bệnh nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ là thế nào, nếu đã kê đơn thì cuối cùng cũng có hy vọng rồi.   

Mà bệnh nhân bên cạnh đã sớm chờ tới sốt ruột, thấy rốt cục thầy thuốc Hồ đã bắt đầu kê đơn, lúc này mặt cũng đều vui vẻ. Xem từ nãy tới giờ, cuối cùng cũng kết thúc rồi.   

Lúc này Giang Khương vẫn cau mày trầm tư, thấy thầy thuốc Hồ đang muốn viết xuống, sắc mặt chợt thay đổi, đột nhiên lên tiếng:   

- Sư phụ, để con xem lại một chút...   

Lời này của Giang Khương vừa thốt lên, cả phòng khám đều sửng sốt. Sắc mặt đông đảo người bệnh cứng đờ. Lại phải đợi à? Mà thầy thuốc Hồ cũng sửng sốt, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Giang Khương. Ông không cảm thấy mất thể diện vì bị đệ tử ngăn lại mà kinh ngạc, chẳng lẽ Giang Khương lại nghĩ ra điều gì?   

- Rốt cục các người muốn làm gì đây? Bao nhiêu lâu như thế, lại khám lại... Rốt cục có biết khám bệnh không...   

Trương Văn Thanh nôn nóng hồi lâu, rốt cục bực tức, không nhịn được hừ một tiếng nói.   

Giang Khương cười nhạt, đang muốn nói nhưng thầy thuốc Hồ bên cạnh lại chẳng sợ hãi, cười khẽ nói:   

- Trương tiên sinh... Đừng có nóng nảy. Xem bệnh là muốn cầu phương pháp tốt nhất. Thầy thuốc Giang nếu có phát hiện mời thì ông cũng đừng nề hà... Dù sao bệnh ông cũng đã đi khám rất nhiều nơi rồi phải không? Đây là muốn tốt cho ông thôi.   

- Đúng đúng... Thầy thuốc Giang và thầy thuốc Giang có trách nhiệm nhất đấy... Đây là muốn tốt cho ông. Thầy thuốc Giang xem lại một chút đi.   

Bên cạnh có một ông lão đang chờ khám cũng cười khuyên nhủ.   

- Tốt... Vậy thì lại khám...   

Nghe mọi người khuyên, lúc này Trương Văn Thanh cũng chỉ có thể nín nhịn, lại ngồi xuống chờ xem Giang Khương muốn hỏi gì.   

Chẳng qua Giang Khương lại không hỏi gì nữa, chỉ ra hiệu Trương Văn Thanh đưa tay đặt lên, sau đó híp mắt, bắt đầu bắt mạch.   

Người bắt mạch cần bình tâm tĩnh khí, dùng tâm thái bình hoàn trong sáng xem xét...   

Giang Khương hơi nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng bắt lên uyển mạch của Trương Văn Thanh, bắt đầu chậm rãi khiến mình bình tĩnh lại, cẩn thận chăm chú cảm nhận mạch đập nhẹ nhàng...  

Đầu tiên khi hắn bắt mạch đã cảm thấy mạch của Trương Văn Thanh này nặng nhỏ... Nhưng trong đó dường như thoáng có chút dị thường, hơn nữa sắc mặt hơi trắng, chất lưỡi hơi lạnh, biểu hiện hơi sai biệt vời chứng thận hư. Điều này các thầy thuốc không chú ý lắm, bởi dù sao tình hình như vậy cũng không phải không có.   

Nhưng hai người lại chú ý tới trước kia đã có thầy thuốc dựa theo tình huống này dùng thuốc, hiệu quả đối với bệnh nhân không tốt, cho nên mới nghi ngờ, nhưng hắn cũng không có gì nắm chắc hơn...   

Mãi tới vừa rồi, dường như hắn nhớ ra điều gì. Nếu bệnh nhân xác thực bị tiểu đường, nhưng lại là hai tháng gần đây mới xuất hiện, hơn nữa Trung dược giảm đường máu cũng không hiệu quả, thường xuyên lặp lại, như vậy tất nhiên có nguyên nhân khác khiến xuất hiện tình trạng này...   

Mà hắn đã phát hiện ra mạch tượng và sắc mặt khác thường, vậy thì vô cùng có khả năng là vấn đề ở đó. Cho nên lúc này hắn mới ngăn thầy thuốc Hồ hạ bút kê đơn. Dù sao việc này cũng liên quan tới danh dự phòng khám, trước mắt Trương Văn Thanh này nôn nóng như vậy, Giang Khương liền biết nếu sư phụ kê vài loại thuốc không có hiệu quả, Trương Văn Thanh sẽ không bao giờ quay lại khám, nói không chừng còn đi nói những lời không hay về phòng khám.   

- Mạch nhẹ ấn không được, bấm sâu mới có, mà lại quá nhỏ...   

Giang Khương cảm nhận rõ ràng mạch của Trương Văn Thanh vừa trầm vừa nhỏ, nhưng trong đó lại có cảm giác như lúc nảy lên lại chậm và có gì đó khác thường...   

Cảm giác chậm và khác thường này, nếu không phải người tương đối nhạy cảm thì khó có thể cảm nhận ra được. Dù với cảm giác của Giang Khương cũng hơi khó phát hiện. Chuyện này đối với hắn là việc cực kỳ khó có, cho nên hắn càng cẩn thận hơn.   

Giang Khương khép hờ hai mắt, tay bắt mạch, hô hấp dần dần càng ngày càng từ tốn, thậm chí ngay cả trống ngực cũng chậm lại không ít, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào mạch tượng trên ngón tay.   

Trương Văn Thanh vốn trong lòng tràn đầy nôn nóng và thiếu kiên nhẫn, thậm chí bệnh nhân nóng lòng chờ đợi bên cạnh giờ cũng chú ý tới Giang Khương, tựa như cũng bị vẻ mặt bình tĩnh hòa bình của hắn ảnh hưởng, bắt đầu dần dần yên lặng lại. Vẻ nôn nóng trên mặt Trương Văn Thanh cũng chầm chậm biến mất, bắt đầu bình tĩnh lại...   

- Hít...thở...hít...   

Nếu có người chú ý hô hấp của Giang Khương lúc này liền có thể phát hiện ra, nhịp hô hấp bình tĩnh của hắn trong cả phút đồng hồ cũng chỉ có ba, bốn lần.   

Mà trái tim Giang Khương dần dần yên lặng, mạch nảy lên ở đầu ngón tay càng rõ ràng, càng mãnh liệt...   

- Huyết mạch thiên phú... Thông Mẫn Chi Tâm khởi động...   

Trong đầu hiện lên tiếng giới thiệu, trong đầu Giang Khương chợt rõ ràng, sau đó như cảm thấy mình nhạy cảm hơn mấy lần, nhịp của mạch bệnh nhân trong nháy mắt vô cùng rõ ràng...   

- Trầm mỏng... Cổ động?   

Theo cảm giác rõ ràng, lông mày Giang Khương chợt nhíu lại, đúng là thứ này...   

- Phù...   

Giang Khương thở hắt ra một hơi, sau đó chậm rãi mở mắt ra.   

Theo một tiếng thở phào của Giang Khương, mọi người bên cạnh và Trương Văn Thanh cũng đều hít sâu một hơi. Không gian vốn hơi lắng đọng giờ giống như được buông lỏng.   

- Sao rồi?   

Lúc này thầy thuốc Hồ quan tâm nhất, thấy Giang Khương mở mắt, trên mặt lộ một tia hiểu ra, vội vàng hỏi.   

Giang Khương cười cười, gật đầu nói:   

- Đại khái đã tìm ra nguyên nhân rồi. Tiêu khát chỉ là biểu hiện...chủ yếu là trùng chứng...   

- Trùng chứng?   

Nghe hai chữ này, thầy thuốc Hồ sửng sốt, sau đó ngạc nhìn nhìn Giang Khương nói:   

- Sao lại có thể là trung chứng? Trùng chứng không có khả năng biểu hiện như vậy mới đúng.   

- Con nhớ kỹ từng có sách cổ ghi lại... Có trùng làm hại, xưng là cổ, khiến người ăn nhiều ăn tạp, gầy gò... Mặc dù không uống nhiều tiểu nhiều, nhưng cũng có khả năng... Uống nhiều cũng được gọi là ăn nhiều...   

Giang Khương cười giải thích, nhìn thầy thuốc Hồ nghe được, giống như vẫn hơi nghi hoặc, cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn về phía Trương Văn Thanh đang nghe tới mơ mơ màng màng, nói:   

- Hai tháng này ông có xuất hiện tình trạng đau bụng không?   

- Không có...   

Trương Văn Thanh sửng sốt một chút, lắc đầu nói.   

Lông mày Giang Khương hơi nhíu lại, hỏi lại lần nữa:   

- Ông khẳng định chứ? Không hề đau chút nào?   

Thấy dáng vẻ Giang Khương chăm chú như vậy, Trương Văn Thanh vội vàng nhớ lại, sau đó chần chừ:   

- Mấy hôm trước dạ dày tôi ngẫu nhiên đau nhức, chỉ đau một chút... Ăn thứ gì vào là ổn...   

Giang Khương lại cười, sau đó nói:   

- Gần đây có phải ăn gạo sống không?   

- Hả...   

Nghe thấy Giang Khương nói vậy, mặt Trương Văn Thanh lộ vẻ cổ quái, ngạc nhiên nghi hoặc nhìn Giang Khương nói:   

- Thầy thuốc Giang, sao cậu lại biết...   

Giang Khương lắc đầu cười, sau đó cầm bút, nhanh chóng kê đơn, chữ như long xà, viết hết một tờ giấy liền lấy tờ thứ hai viết tiếp.   

Nhìn Giang Khương bắt đầu kê đơn, nhớ tới mấy vấn đề hắn vừa hỏi bệnh nhân, quả thật đúng là biểu hiện của trùng chứng, thầy thuốc Hồ mang theo chút kinh hãi bắt đầu nhớ lại mạch tượng mình vừa bắt, đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, rõ ràng nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn Giang Khương, lộ ra một tia than thở và sợ hãi không chút che dấu.   

Mà bệnh nhân bên cạnh, còn Trương Văn Thanh nhìn dáng vẻ sợ hãi than thở của thầy thuốc Hồ, trong lòng đều vui vẻ. Mặc dù bọn họ không hiểu nhiều ý nghĩa trong đó, nhưng nhìn vẻ mặt của thầy thuốc Hồ thì liền biết sợ rằng thầy thuốc Giang lần này chẩn bệnh đúng rồi.   

Lúc này bọn họ đều giống như thầy thuốc Hồ, sợ hãi nhìn Giang Khương. Thầy thuốc Giang thật đúng là lợi hại, xem tình huống thì thật sự còn lợi hại hơn cả thầy thuốc Hồ rồi.   

Kê hai đơn thuốc xong, Giang Khương cười đưa đơn cho Trương Văn Thanh, nói:   

- Tốt rồi. Đơn đầu uống ba tháng, uống xong liền uống đơn hai... Đơn đó uống sáu thang... Uống xong liền không cần tới nữa...   

- Uống xong không cần tới nữa sao?  

Trương Văn Thanh lặng người nhìn Giang Khương, ngạc nhiên nghi hoặc hỏi.   

Giang Khương cười cười, gật đầu nói:   

- Đúng vậy.   

Nhìn vẻ mặt của Giang Khương, Trương Văn Thanh sửng sốt một hồi, đột nhiên vui mừng ngạc nhiên nói:   

- Ý của cậu là uống chín thang thuốc này xong là tôi khỏi bệnh hoàn toàn à?   

- Đúng... Uống thuốc xong là khỏi rồi... Sau này chú ý vấn đề vệ sinh ẩm thực. Thuốc khác không cần uống nữa...   

Giang Khương mỉm cười nói.   

- Tốt, tốt... Tốt, nếu thật sự khỏi, như vậy rất cảm tạ rồi...   

Nghe Giang Khương nói tự tin như vậy, rốt cục Trương Văn Thanh không nén nổi mừng như điên. Phải biết rằng ông đã tới nhiều nơi, uống đủ thứ thuốc nhưng cũng không có chuyển biến thật rõ ràng. Đây là lần đầu tiên có thầy thuốc có thể tự tin nói mình uống xong sẽ khỏi.   

- Được rồi... Đi lấy thuốc đi...   

Nhìn dáng vẻ mừng rỡ của Trương Văn Thanh, Giang Khương gật đầu cười, sau đó vẫy tay:   

- Vị tiếp theo...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi