BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Đừng nhúc nhích!   

Cảm nhận được mồ hôi trên trán Giang Khương bắt đầu đổ ra, cộng thêm lời nói của hắn, Tuyên Tử Nguyệt không khỏi đắc ý. Người này rốt cuộc đã không chống đỡ nổi nữa rồi sao? Vì thế lại càng gia tăng sức mạnh thêm vài phần.   

Nhưng rồi cô nhận ra tình huống không ổn. Chính giữa hai chân bị kẹp của mình, tại sao lại xuất hiện thêm một thứ gì đó?   

- Cái gì vậy?   

Tuyên Tử Nguyệt lại dùng sức va chạm, chỉ cảm thấy thứ đó vừa mềm lại vừa cứng, hơn nữa đang dần lớn hơn lên thì phải. Trong lúc đang nghi hoặc, lại thấy gương mặt Giang Khương đỏ bừng, hơi thở càng lúc càng nặng nề.   

- A!   

Tuyên Tử Nguyệt nhận ra có chút không đúng. Sau khi ngẩn người, liền cúi đầu nhìn xuống chân của mình.   

- Vị…vị trí kia…A   

Cuối cùng cũng phát hiện được vật kia là gì, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng đỏ lên. Cái thứ đó…là do cô dùng sức mà gây nên sao?   

Thấy Tuyên Tử Nguyệt thoáng đỏ mặt, Giang Khương cũng thở phào một hơi, thấp giọng nói:   

- Mau buông tay, mau buông tay ra.   

- Ờ…ờ…   

Tuyên Tử Nguyệt vội vàng gật đầu, nhưng khi hai người vừa mới buông tay ra, đột nhiên cảm thấy cách đó không xa có một luồng ánh sáng chớp lên.   

Tuyên Tử Nguyệt và Giang Khương đều nhất tề quay lại, phát hiện cách khu rừng nhỏ không xa, ba người mặc đồng phục thể thao không biết có mặt từ lúc nào, hai người trong đó cầm điện thoại di động không ngừng chụp lại, người còn lại thì vẻ mặt hưng phấn lẫn kinh ngạc đứng nhìn.   

Rõ ràng cả ba sinh viên này đều nhận ra hai người.   

Nhìn thấy ba người, còn có điện thoại di động trong tay bọn họ, sắc mặt Giang Khương trầm xuống, lại cúi đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt dưới thân, đột nhiên phát hiện tư thế của bọn họ đúng là quỷ dị.   

Tuyên Tử Nguyệt cũng kinh hoảng, nhìn động tác của mình, chân trái của cô đang gác trên lưng của Giang Khương, giống như….   

Chờ hai người luống cuống đứng dậy, mới phát hiện ba người kia đã chạy mất.   

- Anh…đều tại anh.   

Lúc này, Tuyên Tử Nguyệt đã sớm không còn bình tĩnh nữa. Sau khi đứng dậy, liền vung tay đánh tới Giang Khương.   

Cảm nhận được ngực của mình giống như bị một cây búa đập vào, Giang Khương cũng chỉ biết cắn răng tiếp nhận. Hắn biết, nếu bị người ta đăng lên mấy tấm ảnh kia, chẳng những hắn phải chịu sự soi mói, mà ngay cả Phó hội trưởng Tuyên Tử Nguyệt cũng không tránh khỏi.   

Mặc dù biết trốn không thoát, nhưng Giang Khương lại không nghĩ đến lửa lại lan nhanh như vậy. Xế chiều, khi hắn đi dạy, liền phát hiện được ngay từ cánh cổng trường, mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.   

Có người bội phục, có người ghen ghét, có người hâm mộ.   

Điều này khiến cho Giang Khương có chút không quen. Trước kia, có lẽ cũng có người nhìn hắn như thế, nhưng bây giờ trong trường, bất luận người quen hay không quen đều nhìn hắn như vậy, hắn cảm thấy không được bình thường.   

- Xin chào Chủ nhiệm Vương.   

Trong lúc đang rầu rĩ bước đi, hắn liền nhìn thấy Chủ nhiệm Vương từ trong khoa Trung y bước ra. Chủ nhiệm Vương có quen biết với lão gia tử nhà hắn và Hồ lão, Giang Khương tất nhiên là phải khách khí gật đầu chào hỏi.   

- Ồ, là Giang Khương hả?   

Nghe tiếng Giang Khương chào, vốn đang không chú ý lắm, Chủ nhiệm Vương liền gật đầu chào lại, sau đó dừng bước, dùng tay vỗ vai Giang Khương, muốn nói rồi lại thôi. Vốn Chủ nhiệm Vương định nhắc nhở Giang Khương vài câu, nhưng nhớ đến chuyện xảy ra vào hai ngày trước, Chủ nhiệm Vương liền lắc đầu, không nói gì thêm. Chỉ là trong lòng âm thầm bội phục, sau đó cười nói:   

- Tiểu tử cậu, dù sao cũng phải chú ý đến ảnh hưởng một chút.   

- Dạ, vâng..   

Nghe được lời nói của Chủ nhiệm Vương, rồi nhìn vẻ mặt cổ quái của ông, Giang Khương tất nhiên là biết được đối phương đang suy nghĩ chuyện gì, đành mỉm cười gật đầu.   

Tạm biệt Chủ nhiệm Vương, trên đoạn đường đến lớp, hắn gặp được sinh viên quen mặt, Trương Nghị Vĩ. Trương Nghị Vĩ vừa nhìn thấy Giang Khương, chân chó chạy đến chào, vẻ mặt bội phục, hưng phấn nói:   

- Giang lão sư, thầy lợi hại quá. Em ngưỡng mộ thầy vô cùng.   

- Đừng ăn nói lung tung. Cẩn thận tôi cắt lưỡi cậu đấy.   

Nhìn thần sắc hưng phấn của Trương Nghị Vĩ, Giang Khương biết người này đang nói cái gì, lập tức trừng mắt, khẽ gắt một cái.   

- Cái gì mà nói lung tung chứ? Giang lão sư, thầy đúng là thần tượng của em.   

Nói đến đây, Trương Nghị Vĩ chỉ thiếu không đấm ngực:   

- Mấy năm qua, không biết có bao nhiêu người có ý với Tuyên Tử Nguyệt, nhưng không ai đến gần được cô ấy nửa bước. Còn có hai người bị cô ấy đánh chết khiếp. Giang lão sư, thầy chính là Bá vương ngạnh thượng cung đấy. Quá mạnh!   

- Bá vương ngạnh thượng cung?   

Giang Khương lau mồ hôi, nói:   

- Cậu không được ăn nói lung tung. Tôi và Tuyên…Tuyên Tử Nguyệt chỉ là thần luyện, giao thủ với nhau mà thôi.   

- Thần luyện?   

Hai mắt Trương Nghị Vĩ chớp chớp, đột nhiên sáng ngời, sau đó nhìn Giang Khương, hạ thấp giọng nói:   

- Mới sáng sớm mà đã thần luyện? Giang lão sư, chẳng lẽ buổi tối thầy và cô ấy…thật sự có…Thầy đúng là quá mạnh. Không chỉ Từ Thanh Linh, mà còn có Lý Tiểu Vũ, ngay cả….   

- A, Giang lão sư, tại sao thầy lại đánh người? A, a, đừng đánh nữa. Đánh nữa, em gọi người đấy.   

- A, thầy đừng đánh, đừng đánh. Thầy là thầy giáo, chú ý đến thân phận của mình chứ. A, đánh sinh viên là không đúng. Á, á…Viện trưởng Tần, cứu em, cứu em..  

Nhìn Phó viện trưởng Tần đang đi đến, gương mặt có chút khó coi, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, cảm giác hắn đã xả được giận, sau đó vỗ vào Trương Nghị Vĩ, mỉm cười gật đầu với Phó viện trưởng Tần.   

- Xin chào Viện trưởng Tần.   

- À, xin chào, xin chào.   

Viện trưởng Tần miễn cưỡng cười gật đầu. Nhìn ánh mắt cầu viện của Trương Nghị Vĩ giống như nhìn không khí, liền quay đầu bước đi.   

Giang Khương nhẹ nhàng vỗ đầu Trương Nghị Vĩ, mỉm cười nói:   

- Được rồi, trở lại phòng học đi. Sắp đến giờ học rồi.   

- Vâng, em đi ngay, em đi ngay.   

Vốn đã tuyệt vọng, còn tưởng rằng mình sắp bị đánh nữa, nghe Giang Khương nói, hai mắt Trương Nghị Vĩ sáng lên, nhanh như chớp chạy về lớp học.   

Nhìn tên tiểu tử chạy trối chết, Giang Khương thở hắt ra. Cảm giác này đúng là không tệ, chút buồn bực nho nhỏ đã tiêu tan.   

Sau khi bước vào phòng học, không khí trong phòng rất yên tĩnh. Vừa rồi, tất cả mọi người đều nhận thấy tâm trạng của Giang lão sư hôm nay không được tốt lắm. Cho nên chiêu giết gà dọa khỉ này của Giang Khương quả nhiên không sai.   

Ít nhất, mọi người vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng không ai có dũng khí đến gần hắn hỏi chuyện. Chỉ là cô gái ngồi chính giữa, ánh mắt u oán nhìn Giang Khương, khiến cho người nào đó cảm thấy xấu hổ.   

Vất vả lắm mới dạy xong tiết học, sau khi hết giờ, Giang Khương chạy nhanh ra khỏi phòng, để lại đám sinh viên tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau đó không nhịn được mà nhìn về phía chính giữa.   

Sắc mặt Từ Thanh Linh có chút tái nhợt. Giang Khương không chính thức đáp lại cô, chẳng lẽ là vì chuyện này? Vì hắn đã thích Tuyên Tử Nguyệt?   

Trương Du Chánh chậm rãi nhìn xung quanh, mày hơi cau lại, ánh mắt lạnh lùng, khiến cho tất cả những người đang chú ý đến Tuyên Tử Nguyệt cũng phải quay mặt đi chỗ khác.   

- Thanh Linh, chúng ta đi ăn cơm đi.   

Trương Du Chánh có chút đau lòng nhìn cô gái đang tái nhợt bên cạnh, rồi lại nhìn các sinh viên khác đang bắt đầu rời khỏi phòng học, thấp giọng nói.   

Nghe Trương Du Chánh gọi mình, Từ Thanh Linh mới bừng tỉnh, nhìn Trương Du Chánh bên cạnh, đột nhiên hai hàng nước mắt chảy xuống.   

Buổi tối, người bệnh cũng không đông lắm. Đã đến 8h, người bệnh trên cơ bản cũng đã xử lý xong. Trương Nhạc nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn phòng bệnh đã trống, rốt cuộc nhịn không được cười với Giang Khương:   

- Giang Khương, hôm nay tôi có hẹn với một cô gái. Nếu không có việc gì, tôi đi trước nhé.   

- Anh đi đi, có tôi ở đây rồi.   

Giang Khương ngẩng đầu nhìn Trương Nhạc:   

- Là thật sao?   

- Phì, có khi nào cậu thấy tôi nói xạo không? Đương nhiên là thật rồi.   

Trương Nhạc vừa cởi áo khoác, vừa nói:   

- Lần này là thật đấy. Cậu mau chuẩn bị phong bì đi là vừa.   

- Haha, nếu là thật, phong bì tất nhiên là không thể thiếu cho anh rồi.   

Giang Khương mỉm cười lắc đầu, biểu hiện không tin. Người này không phải là người có thể tin được.   

- Được rồi, tôi đi đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi