BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Hít sâu một hơi, Giang Khương chậm rãi bước về phía trước.   

Trong nháy mắt, hắn cảm nhận được tiếng hít thở bên trong rừng cây.   

- Mẹ kiếp, hy vọng phương pháp trước đó của mình có hiệu quả. Tề Nhạc Minh chỉ đơn thuần vì Tuyên Tử Nguyệt mà tìm đến mình gây phiền phức. Nếu không...   

Trong lòng Giang Khương có chút căng thẳng, sau đó chậm rãi bước về phía Tề Nhạc Minh.   

- Sợ? Tôi sợ cái gì chứ?   

Giang Khương giả bộ trấn định, từ từ bước về phía trước. Khí tức trong đan điền đã sớm lưu động toàn thân, đề phòng bị tấn công bất ngờ. Mặc dù trong lòng căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn không chịu yếu, lãnh đạm nói.   

Muốn nói hắn và Tuyên Tử Nguyệt không có gì, thật ra hắn có thể cây ngay không sợ chết đứng, nhiều nhất là đánh một trận, không đánh lại thì bỏ chạy. Nhưng nói là không có gì, Giang Khương lại thấy chột dạ trong lòng. Mặc dù hắn không phải là người đi cướp vợ người khác, nhưng nói một chút gì cũng không có là giả.   

Nhưng Giang Khương cũng không suy nghĩ quá nhiều. Bề ngoài thì nhẹ nhõm, nhưng bên trong lại đang kéo căng như dây đàn, tùy thời bắn ra.   

Đương nhiên cũng đã làm tốt việc chuẩn bị chạy trốn.   

- Hừ, tên tiểu tử kia, tôi đã cảnh cáo cậu không được đến gần Tuyên Tử Nguyệt. Cậu xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai à?   

Tuy nói bây giờ đang diễn trò, nhưng nhớ đến tấm ảnh chụp kia, Tề Nhạc Minh cảm thấy mặt mũi cũng đã bị mất hết. Lần này xem như xả giận.   

Cảm nhận được tiếng hít thở rất nhỏ trong rừng cây, Giang Khương lại càng đề phòng, vừa đi vừa giễu cợt:   

- Lời này của Tề đại công tử thật ra rất có lý. Tôi và Tuyên Tử Nguyệt chẳng qua chỉ là bạn bình thường, chẳng lẽ làm bạn với nhau cũng phải được Tề đại công tử đồng ý?   

- Bạn bình thường? Ai tin được?   

Nghe Giang Khương nói, hai mắt Tề Nhạc Minh đỏ bừng. Bạn bình thường mà tư thế trong tấm ảnh chụp lại mập mờ như vậy.   

Nhìn hai mắt Tề Nhạc Minh đỏ lên, biểu hiện muốn giết người, trong lòng Giang Khương liền bình tĩnh lại. Xem ra người này thật sự đến tìm hắn để gây phiền toái.   

Lập tức khẽ cười:   

- Tin hay không là ở anh. Nhưng, chẳng lẽ lần này Tề đại công tử đến đây chỉ để khi dễ một người bình thường như tôi?   

Nghe xong, sắc mặt Tề Nhạc Minh có chút đỏ lên. Mấy tháng trước, một mình y cũng đánh cho tên tiểu tử này chết khiếp, nhưng lần này y lại phải dẫn thêm hai người đến.   

Nghĩ đến đây, Tề Nhạc Minh lại càng tức giận hơn.   

Nhìn Giang Khương đến gần, Tề Nhạc Minh hừ lạnh một tiếng, sau đó mạnh mẽ đánh tới Giang Khương. Y không tin mấy tháng trước tên tiểu tử này chỉ là một hạt bụi, đảo mắt đã biến thành một cao thủ có thể đánh bại cả A Lang?   

Nhưng A Lang bị hắn đánh thành bộ dạng như vậy là không thể phủ nhận.   

Nhìn Tề Nhạc Minh lao đến, Giang Khương nheo mắt lại, trong nháy mắt cũng cảm nhận tiếng hít thở của hai người bên trong khu rừng trầm xuống. Căn cứ vào phương vị hai người xuất hiện, tất nhiên là ở đằng sau hắn. Nếu hắn muốn chạy thoát, chỉ có thể là từ phía của Tề Nhạc Minh.   

Đương nhiên, nếu đã thăm dò được suy nghĩ của đối phương, Giang Khương cũng không định cứ như vậy mà thoát đi. Tề Nhạc Minh đã tìm đến cửa, tổng yếu cũng phải chiến mấy chiêu. Nếu không, người này sẽ không từ bỏ ý định, ngày nào cũng theo ám hắn, như vậy sẽ rắc rối rất nhiều.   

- Đến đây đi.   

Lập tức Giang Khương hít sâu một hơi, sau đó cũng lao đến Tề Nhạc Minh. Bắt giặc thì phải bắt tướng trước. Tuy nói hắn và Tề Nhạc Minh cũng sàn sàn như nhau, nhưng chỉ cần hắn quần cùng một chỗ với Tề Nhạc Minh, hai người kia sẽ có chút kiêng kỵ.   

Đương nhiên, tốt nhất là trong khoảng thời gian ngắn chế trụ Tề Nhạc Minh. Hai người kia nhất định sẽ ném chuột sợ vỡ bình. Đây là cách tốt nhất nhưng tỷ lệ lại không cao lắm. Lần trước hắn thừa dịp Tề Lang khinh thường nên mới đắc thủ, lần này muốn tìm cơ hội như thế là không dễ dàng.   

Quả nhiên không ngoài dự liệu, mặc dù Tề Nhạc Minh rất tức giận, nhưng khi huy quyền, tay trái vẫn bảo vệ trước người. Điều này khiến cho sắc mặt Giang Khương trầm xuống. Xem ra không có cơ hội rồi, chỉ có thể qua hai chiêu liền chạy thoát. Bây giờ không phải là lúc bận tâm thể diện. Hai người kia tuyệt đối không dưới Tề Nhạc Minh.  

Giang Khương cũng không do dự, sớm ngưng tụ hữu quyền, mạnh mẽ đấm vào nắm tay của Tề Nhạc Minh. Khi thực lực của hai người tương đương, thắng chính là khí thế.   

Nhìn Giang Khương chẳng những không tránh mà còn mạnh mẽ đánh tới, ánh mắt cương nghị lẫn hung hãn, trong lòng Tề Nhạc Minh cả kinh. Trong tình huống như thế, Giang Khương dám liều mạng như vậy, trừ phi là hắn tự tin mạnh hơn Tề Nhạc Minh y. Nếu không sẽ không trong tình huống như vậy mà liều mạng đánh ra một quyền.   

Quyền còn chưa đến, khí thế của Tề Nhạc Minh đã yếu đi vài phần. Hơn nữa, y vốn phân chia sức mạnh để bảo vệ cho mình. Cho nên, Giang Khương đã mỉm cười.   

Bịch. Một tiếng trầm đục vang lên. Không hề nghi ngờ, Tề Nhạc Minh đã bị một quyền này của Giang Khương đẩy lui ba bốn bước. Còn Giang Khương chỉ lay động một chút nhưng vẫn đứng im tại chỗ.   

Lúc này, hai người của Tề gia vừa mới xuyên qua rừng cây, cách Giang Khương còn bảy tám thước, nghe phía sau có tiếng động, Giang Khương cũng không quay đầu lại, hít sâu một hơi, thừa thắng xông lên, tiếp tục đánh tới Tề Nhạc Minh.   

Tề Nhạc Minh vẫn còn đang khiếp sợ một quyền kinh người của Giang Khương, còn chưa đứng vững gót chân, bây giờ tránh cũng không thể tránh, đành phải cắn răng một cái, thân hình xoay tròn, một cước đá tới Giang Khương.   

Chiêu này chính là Hồi Lãng Thối, tuyệt kỹ của Tề gia.   

Hồi Lãng Thối, lấy tinh khí toàn thân ngưng tụ thắt lưng, quán chú xuống chân, vừa tránh được tấn công của kẻ địch, đồng thời lại có thể mạnh mẽ tấn công lại. Nhưng lúc này, sử dụng nó chính là lưỡng bại câu thương.   

Tề Nhạc Minh cho rằng, nếu Giang Khương đã tấn công đến, tất không thể né tránh, ít nhất cũng là xu thế lưỡng bại câu thương. Cho dù y bị thương, nhưng hai cao thủ đằng sau của Tề gia cũng đủ thu thập một Giang Khương đang bị thương rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi