BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Dương Vân Dương mang theo chút chờ mong và khẩn trương nhìn chàng thanh niên trước mắt.   

Mặc dù chỉ mới biết hắn được một tháng, nhưng nhìn khí độ bình tĩnh, tự tin của hắn, Dương Vân Dương từ thái độ hoài nghi đến tín nhiệm, thậm chí là cảm kích, hoàn toàn giống như hai người khác nhau.   

Cho đến tận bây giờ, ông mới bắt đầu nhìn kỹ chàng thanh niên trước mắt.   

Lông mi dài, sống mũi thẳng, còn có hai mắt đang khép hờ, mặc dù không phải quá đẹp trai nhưng lại rất tuấn tú, cộng thêm khí độ trước đây ông chưa từng thấy. Ít nhất trong số các thế hệ con cháu gia đình giàu có ở Bắc Kinh này, ông chưa từng gặp qua.   

- Thật sự là không tệ. Khó trách lại được đám con gái thích như vậy.   

Chợt nhớ đến thiên kim nhà Thiếu tướng Phan, Dương Vân Dương không khỏi cảm thán trong lòng.   

Thời gian Giang Khương bắt mạch hơi lâu một chút. Bởi vì hắn muốn từ mạch tượng nhỏ nhất phán định tình huống, nhưng điều này cũng không dễ dàng. Bởi vì lần trước phải thông qua các phương pháp kiểm tra khác, hắn mới tra ra được nguyên nhân gây bệnh cho Dương Vân Dương.   

Nhưng hắn vẫn nắm bắt được chút biến hóa rất nhỏ của mạch tượng. Điều này làm cho hắn rất hài lòng. Hiện tại âm dương phối hợp, tình huống tổng thể khá tốt. Xem ra, vị Trưởng phòng Dương gần đây sống rất dễ chịu.   

Nhìn khóe miệng Giang Khương nhếch lên, Dương Vân Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn hỏi:   

- Thế nào? Tình huống có tốt hơn không?   

Giang Khương gật đầu nói:   

- Tình hình không tệ.   

Nói đến đây, Giang Khương mỉm cười, nói tiếp:   

- Năm nay Trưởng phòng Dương cũng chỉ mới hơn năm mươi?   

- Đúng, bác sĩ Giang, cậu biết sao?   

Dương Vân Dương sửng sốt, không biết tại sao Giang Khương lại hỏi như vậy.   

Giang Khương cười nói:   

- Thận của Trưởng phòng Dương đang rất sung mãn, hoàn toàn có thể sinh thêm đứa nữa.   

- Thật sao? Thật có thể sao?   

Dương Vân Dương sửng sốt, ánh mắt hiện lên sự vui mừng. Phải biết rằng, mặc dù gần đây ông đã có ý niệm này trong đầu, nhưng trong lòng cũng có chút không yên. Dù sao ông cũng đã hơn năm mươi, vẫn có thể sinh con. Mặc dù không tin tưởng lắm, nhưng Giang Khương đã khẳng định như vậy, như thế nào không khiến ông vui mừng chứ?   

Giang Khương gật đầu, nói:   

- Đương nhiên có thể. Chỉ cần phía cô La không xảy ra vấn đề gì, tôi nghĩ rất nhanh sẽ có tin hỉ truyền đến.   

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.   

Dương Vân Dương không kìm lòng được. Phải biết rằng, mặc dù bây giờ trên danh nghĩa ông đã có con trai, nhưng dù sao cũng không phải con ruột. Nếu như có thể có thêm con, như vậy thật sự rất tốt. Dương gia nhà ông xem như đã có người hương khói.   

Nghĩ đến đây, Dương Vân Dương vội vàng hỏi Giang Khương:   

- Bác sĩ Giang, nếu như tiện, cậu hãy kiểm tra cho cô La của cậu một chút. Đương nhiên, sức khỏe của lão gia tử nhà tôi gần đây cũng có chút suy yếu. Nếu được, cậu kiểm tra luôn giùm.   

- Ồ, Dương lão không khỏe sao? Đương nhiên là không thành vấn đề rồi.   

Đối với chuyện như vậy, Giang Khương tất nhiên là đồng ý. Có thể tiếp xúc với Dương lão, đây chính là chuyện tốt.   

Hai người ăn cơm xong, hắn bắt đầu châm cứu cho Dương Vân Dương lần nữa rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Ngày mai hắn còn phải đến Dương gia gặp mặt lão gia tử.   

Hôm sau, Giang Khương đã xuất hiện trong một tiểu viện được bảo vệ rất sâm nghiêm, gặp được vị lão gia tử thường xuyên xuất hiện trên tivi.   

Khí sắc của lão nhân cũng không tệ lắm. Mặc dù tươi cười nhưng uy nghiêm vẫn làm cho Giang Khương âm thầm sợ hãi. Là một trong những người cầm quyền Hoa Hạ, quả nhiên khác với người bình thường.   

- Xin chào Dương lão.   

Giang Khương cung kính cúi đầu trước lão nhân gia.   

- Bác sĩ Giang khách sáo rồi. Nào, mời cậu ngồi.   

Lão nhân gia mỉm cười, cũng không cố ý khách sáo.   

Giang Khương cũng không rụt rè. Dù sao hắn đến là để khám bệnh. Trước mặt Dương lão, có lẽ người khác sẽ kính sợ. Nhưng với lực tinh thần cường đại của hắn, hiển nhiên là không tồn tại vấn đề này.   

- Làm phiền bác sĩ Giang xa xôi ngàn dặm đến đây, thật sự khiến người ta có chút không yên tâm.   

Dương lão cười nói.   

Giang Khương đáp lại:   

- Dương lão khách sáo quá rồi. Cháu là bác sĩ, chức trách chính là cứu người. Trưởng phòng Dương bận rộn công việc, vì dân vất vả, cháu đến khám bệnh cho ngài ấy cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.   

Sau khi hỏi thăm vài câu, Dương Vân Dương bên cạnh liền cười nói:   

- Bác sĩ Giang, bây giờ rảnh rỗi, mời cậu kiểm tra sức khỏe giùm cho cha của tôi được không?   

Giang Khương vui vẻ cười nói:   

- Đương nhiên là được.   

Thấy Giang Khương gật đầu, Dương Vân Dương liền nhìn người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi mặc áo blouse trắng bên cạnh, cười nói với Giang Khương:  

- Đây là bác sĩ riêng của cha tôi, Hồ y sư.   

Hồ y sư vẫn đứng một bên, ánh mắt có chút tò mò nhìn Giang Khương, thỉnh thoảng trong mắt có chút ý tứ đặc biệt. Thấy Dương Vân Dương gật đầu với ông, liền mỉm cười đưa một phần báo cáo đến trước mặt Giang Khương.   

- Bác sĩ Giang, ở đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe gần đây của Dương lão, còn có một số dụng cụ đơn giản dùng để kiểm tra, cậu có cần hay không?   

- Cảm ơn Hồ y sư, không cần đâu.   

Đối với người làm cùng nghề, Giang Khương luôn duy trì tôn trọng. Mặc dù hắn cảm nhận ánh mắt quái lạ của Hồ y sư, nhưng hắn cũng không lấy đó làm lạ, mỉm cười lên tiếng cảm ơn.   

Tiện tay cầm túi tư liệu, sau đó mở ra.   

Giang Khương cũng không quá chú ý đến mấy báo cáo kiểm tra sức khỏe này. Hắn không chuyên về Tây y mà là Trung y. Dương lão coi trọng chính là y thuật Trung y của hắn, theo Tây y cũng chẳng có quan hệ gì nhiều. Nhưng báo cáo Tây y quả thật có thể đưa ra những tình huống trực quan rõ ràng. Giang Khương hiển nhiên cũng không ngại tham khảo một chút.   

Xem vài tờ, tốn hai ba phút, Giang Khương trên cơ bản đã nắm rõ chi tiết. Ngoại trừ một số bệnh vặt, tổng thể sức khỏe của Dương lão cũng không có gì bất thường.   

Người bình thường, khi xem được bản báo cáo này, tâm lý đều rất thoải mái. Dù sao bản báo cáo này cũng đại diện cho sức khỏe của một người bình thường.   

Giang Khương thật ra cũng không quá để ý đến nó. Là người cao nhất ở Hoa Hạ, nếu bản báo cáo có những vấn đề bất thường, Dương lão đã sớm đến bệnh viện điều trị, nào có thể ngồi thư thả ở chỗ này?   

Hắn lấy ra một cái gối bắt mạch nhỏ, đặt lên trên bàn, cười nói với Dương lão:   

- Dương lão, để cháu bắt mạch giúp cho ngài.   

- Haha, được.   

Dương lão bật cười, sau đó thuận tay gác lên gối chẩn mạch. Đối với biểu hiện của Giang Khương, ông vô cùng hài lòng, cảm nhận được vị bác sĩ Giang này ngày càng có phong phạm   

Người của Thiên Y Viện, bất luận là bác sĩ Hàn, hay là bác sĩ Thang phụ trách sức khỏe cho tổ bảy người, đều giống như bác sĩ Giang, không hề quan tâm đến báo cáo Tây y.   

Nhưng vị bác sĩ Giang này không tồi. Mặc dù không quá thích thú với việc xem báo cáo Tây y, nhưng hắn vẫn quan tâm đến cảm xúc của vị bác sĩ riêng của ông, xem qua bản báo cáo dày đến mười mấy trang, còn Hàn y sư và Thang y sư, chạm cũng không thèm chạm, đã đưa tay bắt mạch rồi.   

Giang Khương nhẹ nhàng đặt ba ngón tay lên cổ tay Dương lão, hơi nhắm mắt, bắt đầu kiểm tra mạch đập của ông.   

Mặc dù Giang Khương tin rằng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng đối với thành viên của tổ bảy người quyền lực nhất Hoa Hạ, hắn một chút cũng không dám khinh thường. Nếu vạn nhất xảy ra vấn đề, mà hắn không điều tra ra được, quan hệ đang tốt đẹp giữa hắn và Dương Vân Dương sẽ có nguy cơ thất bại trong gang tấc.   

Cho nên, Giang Khương rất cẩn thận cảm nhận sự biến hóa của mạch tượng.   

Mạch tượng hơi chậm, nhưng cũng không có gì bất thường.   

Từ lúc Giang Khương về nhà cho đến nay, ngoại trừ người bệnh tiểu đường lần trước là hơi lâu, còn lại thì tốn khoảng năm sáu phút cho một lần bắt mạch.   

Mặc dù mạch tượng hơi chậm, nhưng tuổi của Dương lão đã cao, tình huống này xuất hiện cũng chẳng có gì lạ. Sau khi xác nhận không có việc gì, hắn mở mắt, cười nói:   

- Từ mạch tượng xem ra cũng không có gì khác thường.   

- Ồ, vậy là tốt rồi.   

Nghe Giang Khương nói, Dương lão và Dương Vân Dương đều thở phào. Bác sĩ Giang nói không có vấn đề thì không có vấn đề.   

Giang Khương mỉm cười gật đầu:   

- Từ mạch tượng, cháu cho rằng chỉ là thể chất hơi yếu mà thôi.   

- Rất có khả năng. Có thể là do tuổi tác đã lớn, gần đây lại cảm thấy không còn chút sức lực nào, rất dễ mệt mỏi.   

Dương lão gật đầu, sau đó nhìn Hồ y sư bên cạnh, nói:   

- Tiểu Hồ cũng luôn bảo tôi phải nghỉ ngơi, nhưng bây giờ việc nhiều như vậy, làm gì có thời gian nghỉ ngơi chứ, chỉ có thể dùng thuốc để điều trị mà thôi.   

- Nhưng Dương lão, thuốc mà ngài cũng không uống đúng thời gian mà.   

Hồ lão bất đắc dĩ nói:   

- Mỗi lần kê thuốc cho ngài, lần nào cũng để lạnh mới uống.   

- Không phải là do công việc bận rộn sao? Hơn nữa uống thuốc xong, cảm giác cũng không khỏe hơn chút nào.   

Dương lão quay sang nhìn Hồ y sư, gương mặt nở nụ cười khó có được, lắc đầu nói.   

Giang Khương ở bên cạnh nhìn Dương lão quay đầu nhìn Hồ y sư, có chút xấu hổ, cũng không nhịn được cười. Xem ra vị lãnh đạo uy nghiêm đến cực điểm này lại tương đối thân cận với cấp dưới của mình.   

Nhưng khi Dương lão quay đầu lại, ánh mắt Giang Khương đột nhiên ngưng trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi