BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Cha, có báo cáo rồi.   

Trong khu nhà lớn của nhà họ Dương, Dương Vân Dương gõ cửa nhẹ nhàng, nghe thấy bên trong cho phép vào, sắc mặt mới hơi âm trầm đi vào bên trong.   

- Thế nào?   

Mặc dù từ sắc mặt của Dương Vân Dương cũng có thể nhận ra chút ít nhưng ông lão họ Dương vẫn hơi nhíu mày, sau đó trầm giọng hỏi.   

Trong mắt Dương Vân Dương hiện lên một tia lạnh lẽo, trầm giọng nói:   

- Báo cáo này thể hiện, thông qua đối chiếu chi tiết, tế báo cơ thể đang tăng tốc phân chia và tái sinh, cũng có một số tế báo không thể tái sinh đã già yếu rất nhanh.   

Ông lão họ Dương lại càng nhíu chặt mày:   

- Kết quả thầy thuốc thông báo sao?   

- Căn cứ tình hình trước mắt, trong hai năm cơ thể sẽ già yếu không thể đảo ngược được, thậm chí là suy kiệt, kể cả hệ thần kinh.   

Lúc này sắc mặt Dương Vân Dương đã âm trầm tới đáng sợ.   

- Hai năm.   

Ông lão họ Dương nhìn Dương Vân Dương, lúc này đột nhiên nở nụ cười, nói:   

- Xem ra ông trời đối với nhà họ Dương chúng ta không tồi!   

- Đúng. Vẫn may còn có thầy thuốc Giang. Trời cao thật sự đối với chúng ta không tệ.   

Sắc mặt âm trầm của Dương Vân Dương rốt cục cũng tiêu tan đi một chút, sau đó nói:   

- Phía thầy thuốc Giang, con đã điều tra mấy năm mất tích kỳ quái đó, còn cả việc đột nhiên xuất hiện sau khi mất tích, không tìm thấy bất cứ vấn đề gì?   

- Ừ, thế thì xem ra là có liên quan tới Thiên Y viện rồi. Trừ Thiên Y viện ra, cha cũng không nghĩ ra trong ba năm ngắn ngủi, ai có thể bồi dưỡng một thanh niên chỉ có chút y học trụ cột thành một thầy thuốc có thể sánh với y sư trong Thiên Y viện cả!   

Ông lão họ Dương từ tốn cười nói:   

- Cho dù tại sao hắn lại xuất hiện trước mặt chúng ta, nhưng chỉ cần hắn có ích với nhà họ Dương chúng ta, hơn nữa nhu cầu cũng không cao như y sư của Thiên Y viện, như vậy chúng ta có thể tín nhiệm hắn!   

- Đúng. Nếu hắn có ý đồ khác với nhà họ Dương chúng ta thì hoàn toàn không cần mạo hiểm nhắc nhở chúng ta.   

Dương Vân Dương chậm rãi gật đầu, đồng ý nói.   

- Được rồi. Tình huống bên ngoài thế nào rồi?   

Ông lão họ Dương khẽ thở dài, ánh mắt lộ một tia cảm thương khó có được, hỏi.   

Lúc này trong mắt Dương Vân Dương hiện lên vẻ tàn khốc, sau đó nói:   

- Tôi đã điều tra rồi. Lão Lưu ở ngoại viện quá bất cẩn, còn nguồn gốc xuất hiện sơ suất ở nơi nào thì khó mà nói được.   

- Lão Lưu ở ngoại viện?   

Ông lão họ Dương ngẩn ra, sau đó cười khổ một tiếng, nói:  

- Cũng là người theo chúng ta quá lâu rồi, không ngờ vẫn có sơ suất. Ôi.   

- Lão Lưu tự tử mấy lần, trước mặt vẫn đang cấp cứu ở bệnh viện. Cha cứ yên tâm. Con sẽ sắp xếp thỏa đáng cho lão Lưu.   

Dương Vân Dương từ tốn nói.   

- Ừ, nếu cứu được thì nói cho ông ấy, không cần tự trách nữa. Người theo nhà ta lâu như vậy, để ông ta an tâm dưỡng lão là được!   

Ông lão họ Dương trầm giọng nói.   

Dương Vân Dương gật đầu, sau đó chần chừ một chút, ngẩng đầu nhìn ông lão họ Dương một cái, lại chậm rãi cúi thấp đầu, hạ giọng nói:   

- Năm nay bác Hồ đã sáu mươi tám rồi!   

Nghe thấy Dương Vân Dương tự nhiên lại nói tới chuyện này, ông lão họ Dương nhìn con trai đang cúi đầu một chút, trong mắt dường như lại toát lên một tia mê mang rất nhiều năm chưa xuất hiện. Một lúc lâu sau, ông mới cảm thán:   

- Đúng vậy, chỉ chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy rồi. Lão Hồ cũng sắp tới bảy mươi rồi.   

Lúc này Dương Vân Dương mới ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia sáng khác lạ, nhìn về phía ông lão họ Dương, nói:   

- Vậy...   

- Chuẩn bị một chút đi. Tuổi lão Hồ lớn rồi, sợ là suy nghĩ cũng không còn sáng suốt lắm.   

Ông lão họ Dương lẩm bẩm.   

Ánh mắt Dương Vân Dương sáng ngời, sau đó nói:   

- Như vậy thì chuẩn bị để chú Lý hay chú Trương lên.   

Lúc này dường như ông lão họ Dương đã tỉnh táo lại, không còn lẩm bẩm nữa, nhìn Dương Vân Dương nói:   

- Lão Lý đi. Ông ta có vẻ thích hợp hơn. Còn có năm rưỡi nữa, nhiều thời gian. Để cha sẽ tâm sự với ông ấy sau!   

- Đúng vậy, thưa cha!   

Lực lượng của tổ bảy người tối cao cực kỳ đáng sợ. Hai cha con nhà này bàn chuyện, mỗi một câu đều liên quan tới những vị trí rất nặng nề, hơn nữa quyết định người có khả năng thay ông lão họ Dương hai năm sau không phải là Hồ lão tiên sinh, sau đó lại giống như tiện tay chọn một vị lão tiên sinh tuổi trẻ hơn một chút, thay vị trí của Hồ lão tiên sinh. Chỉ một thay đổi nhìn như lơ đãng như vậy, chậm rãi tiết lộ ra ngoài có thể khiến chính đàn của Hoa Hạ chấn động không nhỏ.   

Mà lúc này, tại trấn Võ Nguyên, Giang Khương và lão Cố vẫn đang trong dãy núi, ngồi trực thăng tìm kiếm quanh quẩn.   

Lúc xế chiều, bọn họ đã tìm kiếm qua hai ngọn núi nhưng không phát hiện ra sự tồn tại của Mộc Long Căn. Giang Khương xoa xoa mi tâm, sau đó thừa dịp đang bay qua giữa hai ngọn núi, bắt đầu hơi mệt mỏi nằm lên sàn trực thăng, nhắm mắt nghỉ ngơi.   

- Thầy thuốc Giang, cậu không sao chứ?   

Lão Cố vẫn ngồi ở trong cabin hoàn toàn không sao, lúc này rốt cục chú ý tới sắc mặt Giang Khương dường như không tốt lắm.   

Giang Khương cười cười nói:   

- Không sao đâu. Lão Cố, tôi thoáng nghỉ ngơi một chút.   

- Tốt tốt. Vậy thì cậu nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi.   

Lúc này lão Cố vội vã gật đầu.   

Giờ đã quá giờ trưa lâu như vậy, mặc dù không tiêu hao nhiêu năng lượng lắm nhưng tinh thần Giang Khương lại tiêu hao không nhỏ. Ít nhất hắn mơ hồ cảm thấy bắt đầu hơi váng đầu rồi. Hơn nữa thời gian càng kéo dài, cảm giác choáng váng càng nghiêm trọng. Lúc này hắn mới phát hiện ra công năng dùng mắt tìm kiếm thuốc mặc dù dung tốt, nhưng cũng không phải đơn giản, cần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, có lẽ có thể giảm bớt cảm giác uể oải và choáng váng.   

Lão Cố ngồi một bên hơi hồi hộp, nhìn Giang Khương nằm trên sàn máy bay nghỉ ngơi, trong mắt cũng lộ vẻ lo lắng. Ngày hôm nay Giang Khương đột nhiên biểu hiện ra khả năng tìm thuốc thần kỳ như vậy, làm cho ông cảm thấy tương đối may mắn. Nhưng hiện tại tình huống ông thấy khiến ông không yên tâm.   

Bởi vì mấy ngày nay ông chưa từng thấy thầy thuốc Giang thần kỳ lộ vẻ uể oải như vậy bao giờ. Cho dù vị thầy thuốc Giang này có bò cả ngày trên núi, khổ cực như vậy nhưng cũng chưa bao giờ lộ vẻ mệt mỏi. Tình huống của hắn hiện tại khiến ông cực kỳ lo lắng. Cho nên lão Cố lẳng lặng quan sát tình hình thầy thuốc Giang, một khi nếu phát hiện tình hình không ổn, ông sẽ yêu cầu chấm dứt tìm kiếm hôm nay. Mặc dù ông cũng vội vã muốn tìm được cây Mộc Long Căn cuối cùng, nhưng hôm nay tạm dừng một ngày, ngày mai tìm tiếp cũng không ảnh hưởng lắm.   

Giang Khương nằm trên sàn máy bay, lẳng lặng vài phút, nháy mắt cũng không nghĩ ngợi gì, dưỡng thần một chút, lúc này mới cảm thấy tinh thần khôi phục không ít. Sau khi cảm thấy tốc độ máy bay giảm xuống, Giang Khương mới mở mắt ra, sau đó lại ngồi ngay ngắn lại.   

Nhìn Giang Khương ngồi dậy xong, rõ ràng tinh thần đã khôi phục không ít, vẻ mệt mỏi trên mặt cũng giảm đi, lão Cố mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn trầm giọng hỏi;   

- Thầy thuốc Giang, hay là hôm nay chúng ta dừng ở đây đi. Ngày mai tìm tiếp cũng không muộn.   

- Không cần đâu. Không sao cả. Chỉ thoáng mệt một chút thôi. Hiện giờ cảm giác tốt hơn nhiều rồi!   

Giang Khương cười lắc đầu, sau đó ngồi trở lại trước cửa trực thăng. Lúc này bên tai truyền tới tiếng nói của phi công:   

- Độ cao hiện tại là một trăm thước, bắt đầu bay quanh ngọn núi!   

Hơn nữa giờ sau, sau khi tìm kiếm xong ngọn núi này, Giang Khương lại trở về nằm trong khoang, bắt đầu nhắm mắt lại. Hắn hiểu rất rõ, nếu mình muốn kéo dài hết ngày hôm nay thì nhất định phải thừa dịp di chuyển giữa hai ngọn núi mà nghỉ ngơi. Nếu không như vậy, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì tìm tòi một ngọn núi xong là không thể không chấm dứt sớm.   

Chẳng qua Giang Khương cũng không muốn trì hoãn thời gian. Bởi hắn hiểu rất rõ, sức sống của ông lão họ Dương dưới tác dụng của "Tiêu mệnh độc" đang từ từ tăng tốc tiêu hao. Chỉ sớm một hồi cũng có thể kéo dài khoảng mười ngày sống của ông lão họ Dương. Là một thầy thuốc, Giang Khương cảm thấy sự uể oải nhất thời của mình có thể đổi mười ngày tính mạng của người khác là hoàn toàn đáng giá.   

Nhìn Giang Khương lại nằm xuống nghỉ ngơi, lúc này trong lòng lão Cố cũng tuôn ra một tia cảm động. Cho dù vị thầy thuốc Giang này là vì cái gì nhưng không ngừng một khắc, thậm chí ngay cả nghỉ ngơi hai ba giờ cũng không cần, riêng phần tâm ý này đã hoàn toàn đáng để vô cùng kính trọng rồi.   

Kiên trì tất nhiên sẽ có thu hoạch. Giang Khương nghỉ ngơi xong ba lần, tổng cộng ngồi trực thăng tìm tòi năm ngọn núi xong, số không tồi, lại phát hiện ra một cây Mộc Long Căn. Điều này khiến lão Cố mừng rỡ như điên, đồng thời nhìn vẻ mặt uể oải của Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi ông đã chuẩn bị tốt, nếu tìm hết ngọn núi này mà không thấy thì nhất định phải ra lệnh cho phi công trở về trấn, bắt Giang Khương phải nghỉ ngơi.   

Sau khi trở về, lão Cố liền ép Giang Khương đi nghỉ bằng được. Ông cũng thu thập mọi thứ, chuẩn bị thủ tục trở về.   

Nửa giờ sau, Giang Khương và lão Cố trong sự lưu luyến của gia đình sư phụ Kim, để lại một món tiền xa xỉ cảm tạ, sau đó mới ngồi trực thăng bay tới sân bay. Nơi này chỉ cách Vân Giang mấy trăm km, tuy nhiên lại không có sân bay thẳng về Vân Giang. Trực thăng đổ đầy bình xăng, lại mang theo một bình xăng phụ, rốt cục nửa giờ sau cũng thuận lợi đưa lão Cố và Giang Khương tới sân bay. Mà lúc này tại một máy bay chuẩn bị đóng cửa cất cánh, cơ trưởng nhận được một tin tức từ tháp không lưu. Phi cơ chuẩn bị cất cánh bị lưu lại, sau đó yêu cầu bọn họ mở cửa cabin. Mà nguyên nhân là hai vị khách đặc thù sắp sửa lên máy bay của bọn họ bay về Yên Kinh.   

Đối với tình huống như vậy, cơ trưởng dù đã làm việc năm sáu năm nhưng khi máy bay đã đóng cửa, tiến vào trạng thái đợi bay mà lại mở cửa lần nữa, chờ đợi khách thì ông mới gặp lần đầu. Chẳng qua dù kinh ngạc nhưng ông cũng không bất ngờ. Chuyến bay này tới thủ đô, gặp chút ngành có quyền lực đặc thù, tình huống như vậy cũng rất bình thường. Ông lập tức thông báo nhân viên phía sau mở cửa, chờ đợi khách tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi