BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Mẹ kiếp...   

Giang Khương nhe răng nhếch miệng xoa phía sau thắt lưng. Đụng một cái thật đau...   

Hơi chật vật bò lên từ mặt đất, sau đó vứt bỏ dù sau lưng, lắc lắc thắt lưng một cái, cảm giác đau nhức ê ẩm mới từ từ biến mất.   

Lúc này có một đám sáu bảy người rốt cục chạy tới, đi đầu là một người đàn ông, nhìn Giang Khương từ xa xa, lớn tiếng hỏi:   

- Bên ngoài thế nào? Bên ngoài thế nào? Còn có người sao? Còn có người tới sao?   

Nhìn đám dân trong thôn vội vàng chạy tới và vẻ lo lắng mong mỏi trên mặt bọn họ, Giang Khương vội vàng nói to:   

- Bên ngoài không sao. Chỉ có mấy huyện gặp vấn đề thôi!   

- Thật tốt quá, thế thì tốt quá rồi...   

Nghe Giang Khương nói như vậy, mọi người phía sau thở phào nhẹ nhõm. Những thôn dân chạy tới này vây lấy Giang Khương, hưng phấn nói:   

- Vậy còn có người sao? Còn có người tới đây sao?   

Nhìn vẻ hồi hồi của đám người trước mặt, Giang Khương cười khổ lắc đầu nói:   

- Đường bị sụp rồi, huyện Văn Kỳ, huyện Khiêu Sơn và Lỗ Sơn đều sụp đổ. Bộ đội vũ trang đang cố hết sức thông đường. Trước mắt chỉ có đường tới Hổ Mạc đã thông, dự tính cứu viện được Lỗ Sơn phải mất ít nhất hai ngày nữa mới vào được...   

- Ồ...   

Nghe thấy Giang Khương nói vậy, mọi người có vẻ thất vọng thở dài. Nếu không có cứu viện, chỉ dựa vào bản thân bọn họ thì thật sự rất khó khăn rồi.   

Chẳng qua người đàn ông dẫn đầu kia vẫn không nhịn được hỏi thăm:   

- Vậy tình huống trong huyện thế nào? Không có người tới sao?   

- Vừa rồi nhìn từ bên trên xuống, trong huyện cũng không khác nơi này mấy... Hiện tại mọi người không thể vào được, chỉ có thể do mọi người tự cứu. Chờ thông đường sẽ có rất nhiều cứu viện có thể chạy tới...   

Lúc này Giang Khương cũng không có cách nào an ủi những người dân này, chỉ có thể nói rõ tình hình.   

- Tôi cũng không thật sự rõ ràng tình huống trong huyện, nhưng nếu nơi này thiếu thốn gì, tôi nghĩ mọi người nên phái người qua núi tới huyện, hẳn có thể có một số sự trợ giúp!   

Người dân giờ lại thất vọng. Hiện tại bọn họ mong nhất có người hỗ trợ và cứu viện đến, nhưng hiện tại nơi này không có người vào nổi, tình hình bên huyện cũng không khác đây lắm, cũng sẽ không có nhiều người tới đây được...   

Chẳng qua lúc này Giang Khương đã sửa sang mọi thứ xong, không muốn trì hoãn thời gian nữa, lớn tiếng hỏi:   

- Ai biết nhà của Dương Thế Bình ở đâu không? Nhà anh ấy thế nào rồi?   

- Dương Thế Bình? Dương Thế Bình ở phố cũ à?   

Người đàn ông dẫn đầu kia nghi hoặc nhìn Giang Khương một cái, vội vàng quay đầu hỏi lớn:   

- Ai biết tình hình nhà Dương Thế Bình ở phố cũ không...   

- Không biết...   

- Không biết...   

Nghe thấy những lời này, Giang Khương đã hơi thất vọng, chuẩn bị tìm người dẫn mình đi tới, lúc này lại có người nói:   

- Tôi vừa qua nơi đó, hình như là một đám phòng ốc sụp đổ hết!   

- Sụp rồi...   

Trái tim Giang Khương đập mạnh. Động đất là lúc rạng sáng nay, mà phòng sụp đổ hết thì có ý nghĩa là khả năng chạy trốn ra rất nhỏ.   

- Đúng... Sụp toàn bộ rồi. Nơi đó đều là những khu nhà cũ, chấn động là sụp...   

Lúc này người nói chuyện là một thanh niên, trong mắt cũng đầy vẻ đau khổ và bất đắc dĩ.   

- Có thể phiền anh mang tôi tới xem một chút không?   

Giang Khương hít thật sâu một hơi, cố nén sự tuyệt vọng trong lòng. Nhận được ân tình lớn như vậy, không thể không chạy tới tận nơi tìm tin tức.   

- Để tôi dẫn anh đi xem một chút!   

Thanh niên kia gật đầu.   

Giang Khương đi theo phía sau thanh niên này, đi nhanh về phía trước.   

Cả đường đi toàn là cảnh tan hoang, xung quanh là nhà sụp, còn có một số người dân đang ra sức đào móc chỗ nhà sụp, tiếng khóc khắp nơi...   

Thấy cảnh tượng này, mũi Giang Khương cũng cảm thấy cay cay. Dọc đường đi còn có có nhiều người thấy hắn, muốn kéo hắn qua hỗ trợ nhưng hắn lấy lý do có nhiệm vụ từ chối. Nhìn mọi người tuyệt vọng như vậy, lòng Giang Khương cảm thấy rất nặng nề.   

- Chính là nơi này...   

Đi một đoạn đường không quá xa, người thanh niên dẫn đường sầm mặt lại, chỉ về một khu nhà lớn sụp đổ, nói:   

- Ở giữa nơi đó là nhà của Dương Thế Bình!   

- Chính là nơi này...   

Giang Khương lặng người nhìn cảnh tượng tan hoang không còn một viên ngói lành, cả khu nhà đổ nát, lẩm bẩm:  

- Chẳng lẽ không chạy thoát nổi một ai sao?   

- Hẳn là không có... Đại đa số người đều không chạy ra nổi. Đã bảy tám giờ rồi, hẳn là... Không có...   

Dường như cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lời nói của Giang Khương, người thanh niên kia từ tốn lắc đầu.   

Nhìn đống đổ nát trước mắt, còn một số người đang vừa khóc vừa cố sức đào bới gần đó, Giang Khương chậm rãi ngẩng đầu, yên lặng nói:   

- Ky Đầu... Cho dù thế nào tôi cũng sẽ cố hết sức!   

- Cám ơn...   

Giang Khương cám ơn người thanh niên kia xong, chậm rãi đi vào khu đổ nát kia, sau đó gỡ ba lô trên lưng đặt xuống, lẳng lặng đứng trong khu đổ nát.   

- Sống gặp người, chết phải thấy thi thể...   

- Bác trai bác gái, cho dù còn sống hay không, không thể dưỡng lão cho bọn họ thì ít nhất phải tìm thấy bọn họ, tiễn đưa bọn họ về nơi an nghỉ. Còn cả đứa bé, còn chị dâu... Chỉ cần các người còn sống, tôi nhất định sẽ cứu các người!   

Ngẩng đầu, chậm rãi mở hai tay ra, Giang Khương cứ đứng ở nơi đó, hít nhẹ một hơi, sau đó từ từ thở ra...   

Một lần, hai lần...   

Hít.... Hà... Nhắm mắt lại, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, bên tai Giang Khương cũng từ từ yên tĩnh lại. Dần dần dường như chỉ còn tiếng hít thở của bản thân, trái tim vốn táo bạo giờ cũng bắt đầu tỉnh táo, trí óc dần dần rõ ràng hẳn...   

Cách đó không xa, tiếng khóc trầm thấp cũng như mơ hồ. Mà một số tiếng động vốn rất nhỏ xung quanh Giang Khương giờ cũng như bắt đầu rõ ràng hẳn lên. Tai Giang Khương còn chưa được cường hóa nhưng cảm giác lực của hắn lại mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.   

Tiếng gió xẹt nhẹ bên tai, mang theo tiếng rì rào rất khẽ, nhẹ nhàng, dịu dàng...   

- Lạo xạo...   

Giang Khương nghe thấy dường như có chút bùn đất chảy. Ở đâu?... Đúng rồi, ở đâu... Hẳn là ở hai mét phía bên trái đằng trước.   

- Tí tách...   

Đó là gì? Ồ... Là tiếng giọt nước, ở vị trí phía trước bên phải bốn mét.   

- Rào...   

Đó là tiếng giấy bị gió thổi tung...   

- Thịch...   

Đang lúc Giang Khương lo lắng toàn tâm nghe ngóng, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng cực kỳ giống tiếng tim đập, cực kỳ yêu ớt nhưng rõ ràng tồn tại...   

- Thịch...   

Trái tim Giang Khương hơi kích động. Mặc dù tiếng động này cực kỳ yếu ớt nhưng hắn có thể xác định đó là tiếng tim đập, hơn nữa ở ngay ba mét phía trước...   

Giang Khương cũng không vì vậy mà dừng lại, vẫn tiếp tục nghiêng đầu, chậm rãi lắng nghe, hy vọng có thể tìm được càng nhiều...   

Chẳng qua hắn đợi một hồi, trừ chỗ đó ra, không còn tiếng động nào báo hiệu sinh mạng tồn tại nữa.   

Người thanh niên đứng đằng sau Giang Khương vốn định rời đi, lúc này vẻ mặt quái dị nhìn Giang Khương, không biết hắn đang làm gì. Đang tưởng Giang Khương bị cái gì kích thích mà phát điên rồi, chuẩn bị rời đi, lúc này Giang Khương lại đột nhiên hành động.   

Chỉ thấy hắn vọt tới phía trước như tên rời cung, điên cuồng đào móc mặt đất lên.   

Nhìn từng miếng gạch, mái ngói bị đối phương lật lên rất nhanh, người thanh niên kia thực sự sững sờ, đang định tiến lên nhìn một chút thì đã thấy đối phương đột nhiên quát một tiếng. Rào rào một cái, một cây cột xi măng to đùng đã bị người này nhấc hẳn lên.   

Lúc này mặt Giang Khương đỏ bừng, răng cắn chặt. Lấy năng lực của hắn, muốn di động cây cột bê tông bị ngói chặn này cũng tương đối khó khăn. Nhưng lúc này hắn không thể không nhấc nó lên. Bởi không nhấc lên thì bản thân không có cách nào đào tiếp xuống được.   

Chẳng qua lúc hơi nhấc lên thì còn tốt, một khi vừa nhấc hẳn lên, Giang Khương mới biết thứ này rốt cục nặng tới đâu.   

- A...   

Cảm thấy cánh tay mình sắp không chịu nổi nữa, Giang Khương cắn chặt răng, bắt đầu điều động nội khí trong cơ thể mình, truyền đến thắt lưng và hai tay. Luồng nội khí chậm rãi di động từ Khí hải lên trên, truyền vào thắt lưng và hai tay xong, lúc này Giang Khương mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, cuối cùng cũng nhấc được.   

Người thanh niên phía sau tái mét mặt, nhìn Giang Khương khom lưng cố sức kia, vội vàng định chạy tới giúp đỡ. Chẳng qua chỉ nghe một tiếng hét lớn bên tai, còn chưa kịp khôi phục tinh thần thì gã đã thấy cây cột bê tông kia bị giơ vụt lên rồi mang theo cả đầu ngói vỡ, ầm một tiếng, còn cả xà nhà đều bị nhấc lên. Sau đó cây cột bê tông bị vứt mạnh sang một bên, phát ra tiếng động rầm rầm nặng nề.   

Người thanh niên kia trợn mắt há mồm nhìn cây cột bê tông bị vứt ra tới gần hai mét, miệng mở to, sau đó ngây ra nhìn Giang Khương đang khom lưng hít sâu, vẻ mặt kinh hãi và rung động. Thật sự gã không rõ sao người thanh niên vóc dáng không khác gì mình trước mặt lại có thể bê nổi thứ kia.   

Phải biết rằng đó không chỉ có riêng sức nặng của cột bê tông mà còn gạch đá và xà gỗ đè lên nó. Vậy mà đối phương lại nhấc lên một mình, ít nhất phải bảy tám trăm cân, còn có thể vứt xa tới hai mét. Thế... Thế còn có thể là người không? Chẳng lẽ là KingKong biến hình?   

Mà một số người đang đào móc đống đổ nát cách đó không xa cũng bị tiếng động nặng nề này hấp dẫn ánh mắt tới. Bọn họ đã đào móc rất lâu rồi, biết muốn gây ra tiếng động mạnh như vậy thì đồ vật cũng không nhẹ. Mà hiện tại lại không có máy móc hạng nặng, căn bản không thể phát ra tiếng vang lớn như thế được. Bên này đã xảy ra chuyện gì rồi?   

Chẳng qua lúc này Giang Khương cũng không để ý tới sự chú ý của người khác, chỉ điều chỉnh hô hấp một chút liền cúi người xuống, lật hết gạch đá vụn bên dưới ra.   

Rốt cục, hắn lại thở hồng hộc bê lên một chiếc cột bê tông khác, thấy có một chiếc giường, bên dưới chăn có hình người...   

Giang Khương run rẩy đưa tay vào, chậm rãi kéo chăn ra, thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo ngủ, còn đang ôm chặt một đứa bé trong ngực.   

- Chị dâu...   

Nhìn thấy người phụ nữ trẻ miệng mang vết máu, quỳ xuống trên chiếc giường sập nhưng lại ôm ấp bảo vệ đứa bé dưới người, hai mắt Giang Khương đỏ bừng...   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi