BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Vị bác sĩ Giang này thật sự quá lợi hại rồi... Bác sĩ Đào nói phải đi huyện thành mới điều trị nổi cái chân đó, không ngờ chỉ tiếp một chút là xong...   

Giang Khương ở trong cứu người, bên ngoài lại là tiếng bàn tán. Dân trong thôn đều luôn mong ngóng nhìn vào trong đại sảnh. Đặc biết là nghe con trai của ông lão bị gẫy chân kia nói, bác sĩ Giang chỉ kéo một chút liền đã nối tốt xương gãy của ông lão, hơn nữa còn không cần chuyển lên huyện. Lúc này vẻ mặt mong mỏi của dân trong thôn càng nồng đậm hơn vài phần.   

Lúc này mọi người đang hưng phấn bàn tán, bỗng bên cạnh có tiếng khóc to truyền tới. Chỉ thấy một cô gái trẻ đang chăm sóc cho một người bị thương lúc này chợt nằm rạp ra đất khóc thất thanh, vừa đau đớn kêu gào:   

- Khẩu Tử nhà chúng ta sáng nay sao không thể kiên trì thêm một chút chứ. Nếu chờ được bác sĩ Giang này tới... Như vậy được cứu rồi... Hu hu...   

Nhìn cô gái kia khóc lóc như vậy, bên cạnh liền có người đi tới an ủi. Những người còn lại đều âm thầm lắc đầu cảm thán. Đúng vậy... Nếu vị bác sĩ Giang này có thể tới sớm mấy giờ thì không chừng có thể cứu thêm được mấy mạng người rồi...   

- Ôi... Do số trời thôi...   

Lúc này Giang Khương nhanh chóng mấy một loạt đồ vật trong hòm ra, đặt lên một cái bàn bên cạnh, sau đó nhìn bác sĩ Đào đang đổ sạch bình nước muối rồi, lúc này mới cười nói:  

- Bác sĩ Đào, có muối Sodium niobate không? Chuẩn bị 1g!   

- Sodium niobate sao?   

Lúc này bác sĩ Đào gãi gãi đầu, sau đó nói:   

- Tôi nhớ là có. Chờ tôi tới phòng thuốc xem xem...   

- Tốt!   

Giang Khương gật đầu, lại chuẩn bị tất cả dụng cụ thật tốt, vừa vô cùng cẩn thận lấy ra một chiếc bao tay phẫu thuật duy nhất.   

Loại bao tay phẫu thuật đã hoàn toàn vô trùng này không nhiều, chỉ có tám cái. Nhưng lúc này Giang Khương lại phải nghĩ tới chuyện dùng ở chỗ bác sĩ Đào này. Dù sao thì việc hắn sắp làm có yêu cầu tương đối cao về độ vô khuẩn của thiết bị và dụng cụ. Nếu dụng cụ có vấn đề gì hoặc không khử trùng chu đáo thì rất dễ xảy ra chuyện bất trắc.   

Rất nhanh sau đó, bác sĩ Đào liền cầm một chai thuốc tiến vào, hưng phấn nói.   

- Còn may, tôi tìm được một chai. Chẳng qua chỉ còn hai tháng là hết hạn rồi!   

- Không sao đâu. Có thể sử dụng là được...   

Giang Khương cười cười. Có thứ này đã là không tồi rồi. Hắn cũng không yêu cầu quá cao, lập tức cười, chỉ về phía bình nước muối vừa bị đổ hết ở trên bàn, sau đó nói:   

- Đổ 1g Sodium niobate vào trong chai đi. Chú ý cố gắng giữ cho tương đối vô khuẩn!   

Khi nói tới mấy từ tương đối vô khuẩn này, Giang Khương cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Vốn loại tình huống này nhất định phải cam đoan tuyệt đối vô khuẩn mới không có gì không may. Nhưng lúc này không có điều kiện như vậy, cho dù là tương đối vô khuẩn cũng chỉ có thể dựa vào vận may. Tất nhiên hắn không thể yêu cầu nhiều được.   

Cho dù nhắc nhở bác sĩ Đào nói cần tương đối vô khuẩn, đó cũng chỉ là nhắc ông ta cố gắng chú ý hết sức mà thôi.   

Lúc này bác sĩ Đào liên tục gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ. Mặc dù hiện tại ông không biết bác sĩ Giang này chuẩn bị mấy thứ này rốt cục muốn làm gì nhưng giờ ông đã cực kỳ tín nhiệm bác sĩ Giang rồi. Dù sao lúc này ông chỉ cần làm theo sắp xếp, thoải mái hơn lúc đầu phải một mình chịu trận rất nhiều.   

Thấy bác sĩ Đào đã chuẩn bị tốt rồi, lúc này Giang Khương cũng không muốn để trễ hơn, đưa tay cầm lấy đôi găng vô khuẩn, sau đó lấy một cái nhíp từ trong bao giải phẫu, kẹp một miếng bông lên, bắt đầu khử trùng tại vị trí sương sườn và nách bệnh nhân.   

Nhìn động tác của Giang Khương, bác sĩ Đào hơi sửng sốt, sau đó dường như mới hiểu ra điều gì, hơi kinh ngạc nhìn về phía Giang Khương, nói:   

- Bác sĩ Giang, cậu chuẩn bị truyền dịch cho bệnh nhân sao?   

Giang Khương hơi cười, nói:   

- Không... Truyền máu...   

- Truyền máu?   

Rốt cục bác sĩ Đào vẫn là bác sĩ nội khoa, một lúc cũng không nghĩ ra nổi. Chẳng qua ông quay đầu nhìn bình nước muối vừa mới được đổ đầy Sodium niobate kia, đột nhiên mắt sáng ngời, đã hiểu ra. Hóa ra là bình nước muối kia dùng để làm máu giả, thảo nào cần phải tăng thêm Sodium niobate để kháng ngưng...   

Ánh mắt ông lúc này nhìn về phía Giang Khương đã càng thêm vài phần bội phục. Thảo nào vị bác sĩ Giang này lại tự tin như vậy, nói là còn có thể cứu. Hóa ra... Còn có thể làm như vậy. Có thứ này, vậy thì chắc chắn hơn vài phần là cứu được Lê Tề Trường rồi.   

Khử trùng xong Giang Khương đưa tay cầm lấy một chiếc khăn lông đặt ở vị trí xương sườn thứ năm của bệnh nhân, sau đó lấy một ống tiêm 50ml, cắm mũi tiêm to vào, vô cùng cẩn thận đặt vào vị trí giữa xương sườn thứ năm và nách.   

Đây là vị trí tốt nhất để xuyên vào ngực, có thể tránh đâm bị thương phổi, đồng thời có thể rút dịch trong ngực ra, hoặc máu ứ ra, cũng là vị trí có thể cam đoan là hút được nhiều chất lỏng nhất...   

Nhìn động tác của Giang Khương, nửa ống tiêm trong suốt bắt đầu tuôn ra máu tươi đỏ sẫm, bác sĩ Đào cũng ngừng hô hấp...   

- Tới đây...   

Giang Khương rút xi lanh ra, chặn ngón tay cái lên đầu kim trên ngực bệnh nhân, nói với bác sĩ Đào.   

Bác sĩ Đào vội vã bưng bình Sodium niobate kia tới, ẩn thận đặt vào tay Giang Khương.   

Chĩa xi lanh vào miệng bình, Giang Khương cẩn thân bơm 50ml máu tươi vừa hút ra vào đó, sau đó lại bắt đầu hút máu tiếp.   

Nhìn Giang Khương hút máu từng lần một, hai mắt bác sĩ Đào càng ngày càng phát sáng. Hiện tại ông đã hiểu rõ, vị bác sĩ Giang này hút máu ứ trong ngực bệnh nhân ra, sau đó có thể giảm áp lực trong lồng ngực của bệnh nhân, khiến phổi khôi phục được công năng khi máu ứ bị rút ra.   

Mà đồng thời lượng máu này trải qua xử lý khử trùng lại có thể truyền lại vào cơ thể bệnh nhân, giảm nhẹ rất nhiều tình huống mất máu, hoàn toàn là một công đôi việc. Thứ nhất là khôi phục công năng của phổi, thứ hai là truyền máu. Số Lê Tề Trường này cũng thật quá may, gặp phải một bác sĩ lợi hại về cứu thương như bác sĩ Giang, đúng là mạng chưa tới lúc tuyệt. Nếu đổi lại là mình thì căn bản không cách nào nghĩ ra được biện pháp như vậy, càng đừng nói tới việc xử lý như vậy...   

Máu ứ trong lồng ngực bệnh nhân rất nhiều, Giang Khương hút mời lần, quay đầu nhìn lại bình muối, lúc này cũng đã đầy. Giang Khương cau mày suy nghĩ một chút, nói:   

- Bác sĩ Đào, lại mở một bình nước muối nữa...   

Rất nhanh, bình nước muối thứ hai cũng đã đầy hơn phân nửa. Lúc này Giang Khương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong ngực của bệnh nhân đáng lẽ vẫn còn máu ứ, nhưng Giang Khương cũng không thể hút tiếp. Tình hình chung, cho dù là máu ứ hay dịch ứ trong lồng ngực, lần đầu cũng không thể hút quá 600-8000ml. Lần này Giang Khương đã hút 800ml rồi, tất nhiên không thể hút thêm.   

Hơn nữa có thể truyền ngược lại cho bệnh nhân 800ml máu đã có thể cứu mạng ông ta chứ không còn nghi ngại gì nữa.   

Bác sĩ Đào đứng một bên nhìn Giang Khương bắt đầu rút kim ra, lúc này hưng phấn nói:   

- Bác sĩ Giang, hiện tại chúng ta liền truyền lại máu cho bệnh nhân sao?   

Thấy bác sĩ Đào nhìn chằm chằm hai bình máu trên bàn vẻ hưng phấn, Giang Khương cười lắc đầu, nói:   

- Không được... Còn phải lọc... Truyền chính máu bệnh nhân cũng vẫn phải qua hệ thống lọc máu. Nhưng chúng ta không có, cũng chỉ có thể lọc đơn giản một chút.   

Giang Khương lấy một bao thủ thuật ra một tập băng gạc, nhìn vải dày nhiều tầng trắng tinh kia, lúc này mới gật đầu. Đúng là vật phẩm quân dụng vẫn đáng tin cậy. Loại băng gạc này không có nhiều tạp chất lắm, hơn nữa khử trùng chu đáo, mới có thể để mình yên tâm sử dụng.   

Lập tức hắn vô cùng cẩn thận gộp tám tầng băng gạc, sau đó nhận bình máu từ trong tay bác sĩ Đào, đặt băng gạc lên trên miệng bình, lấy dây khâu buộc chặt lại rồi đảo ngược đầu bình, đổ vào rất nhiều chiếc chén thủy tinh đã được bác sĩ Đào khử trùng và chuẩn bị sẵn từ trước.   

Nhìn dòng máu đỏ sẫm chảy xuyên qua tầng gạc dầy ở miệng bình, chảy vào trong chén, lúc này Giang Khương mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Lọc xong liền có thể truyền máu rồi...   

Tổng cộng có 800ml máu. Lọc xong, chỉ còn lại 750ml thôi. Chẳng qua thế cũng khiến Giang Khương tương đối hài lòng rồi. Hắn lại tìm hai bình muối mới, đổ hết nước  

muối ra rồi mới lọc máu đổ vào, sau đó che kín lại, lại lấy bộ dụng cụ truyền máu đã chuẩn bị tốt ra, tìm một mạch máu lớn tại khuỷu tay bệnh nhân, cắm dây truyền vào, bắt đầu truyền máu ngược lại.   

Chẳng qua trước khi truyền ngược lại, Giang Khương vẫn bảo bác sĩ Đào tiêm cho bệnh nhân một mũi Diphenhydramine để phòng ngừa chẳng may có phản ứng khi truyền máu. Mặc dù đây là truyền ngược máu của cơ thể về, khả năng xuất hiện phản ứng cực nhỏ nhưng Giang Khương vẫn không tin tưởng lắm khi làm thủ thuật này trong tình trạng tương đối vô khuẩn. Tiêm hay truyền thuốc còn đáng tin, cho dù có xuất hiện một chút vấn đề nhỏ, khả năng xuất hiện phản ứng cũng không có khả năng lớn.   

Sau khi treo hai chai máu lên rồi, Giang Khương lại tìm vài miếng băng dính lớn, băng chồng lên nhau, cố định vị trí xương sườn bên ngực trái của bệnh nhân, lại bảo bác sĩ Đào cầm một chai dịch bình thường và một chai đường tăng đông máu tới. Hiện tại đã hút máu ra rồi, có thể dùng chút thuốc cầm máu, phòng ngừa việc trong lồng ngực bệnh nhân lại xuất huyết trong.   

Làm xong tất cả rồi, Giang Khương liền nhắc bác sĩ Đào ở bên theo dõi, hắn khẩn trương kéo hòm cấp cứu ra khỏi phòng cấp cứu, đi ra bên ngoài.   

Hiện tại Giang Khương cũng không có nhiều thời gian ở chỗ này. Bên ngoài còn có không ít người, mặc dù đã được bác sĩ Đào xử lý qua một lần nhưng hắn cảm thấy mình kiểm tra lại một lần vẫn tốt hơn, tránh để những trường hợp lệch khớp gãy xương vốn có thể chữa tốt bị sai vị trí, hoặc một số vết thương chưa được xử lý tốt. Lúc này hắn cũng có thể xử lý lại một lần, tránh chuyện khiến người ta tiếc nuối hoặc tạo thành tàn tật vĩnh viễn.   

Hơn nữa vẫn không ngừng có người bị thương mới được đưa tới đâu. Giang Khương cảm thấy mình đi ra hỗ trợ có thể hữu dụng hơn đợi mãi ở chỗ này nhiều.   

Nhìn Giang Khương khẩn trương kéo hòm cấp cứu đi ra, lúc này mắt mọi người đều sáng ngời, gấp gáp hỏi:   

- Bác sĩ Đào, Lê Tề Trường được cứu rồi sao?   

Giang Khương cười gật đầu, nói:   

- Hiện tại đang truyền máu, hẳn là nhiều nhất qua hai giờ nữa có thể tỉnh rồi...   

Nghe thấy Giang Khương nói vậy, mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đầu tiên những người kia tuy tin tưởng bác sĩ Giang sẽ không khoác loác, nhưng bác sĩ Giang cũng chỉ mới nói là có hy vọng thôi. Hiện giờ bác sĩ Giang đã khẳng định là hai giờ nữa có thể tỉnh lại rồi...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi