BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Lúc này Giang Khương đứng bên cạnh máy bay trực thăng, nhìn những hòm thuốc và tài liệu được dỡ xuống, niềm vui trong lòng gần như không thể nói thành lời. Có điều trong lòng vẫn có chút ưu thương khó tả, nếu như chiếc máy bay này đến sớm một hai ngày…   

Giang Khương khẽ thở dài rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, vội chạy đến chỗ hai binh lính đang dựng lều kia nói:   

- Xin hỏi đội trưởng của các anh đang ở đâu?   

- Đội trưởng?   

Hai binh lính nhìn nhìn Giang Khương mặt mũi đầy bụi đất, sau đó chỉ vào lều vải, nói:   

- Đội trưởng đi vào bên trong rồi.   

- Oh được, cảm ơn các anh!   

Giang Khương cảm ơn xong liền vội chạy về phía lều vải.   

Nhưng hắn vừa đi vào lều vải đã ngẩng đầu nhìn thấy một thượng úy đang định đi từ bên trong ra, mà phó xã trưởng bên cạnh lúc này cũng cười nói:   

- Đồng chí, vị này chính là thầy thuốc Giang!   

- Hả!   

Thượng úy ngây ngẩn nhìn Giang Khương một cái, sau đó lập tức kính lễ rồi cười bắt tay Giang Khương nói:   

- Chào thầy thuốc Giang, tôi là Từ Nguyên Xương của bộ đội không quân quân khu tỉnh đang phụng lệnh tìm kiếm xem anh ở đâu!   

- Oh xin chào Từ Thượng úy!   

Nghe thấy lời này, Giang Khương lại cười rồi nói:  

- Thượng úy, tôi đang muốn tìm anh nhờ giúp đỡ đây.   

- Oh?   

Từ Thượng úy cũng sửng sốt, sau đó cười nói:   

- Thầy thuốc Giang có chuyện gì mời nói!   

Giang Khương cười cười nói:   

- Chỗ tôi còn đúng ba người bị thương nặng, ở đây không có điều kiện nên bây giờ tôi muốn nhờ anh giúp tôi đưa bọn họ ra ngoài.   

- Ba người bị thương nặng? Được không thành vấn đề, đợi lát nữa khi đi ra tôi sẽ đưa họ đi.   

Từ Thượng úy cười gật đầu nói.   

Nhưng lúc này sắc mặt Giang Khương lại trở nên nghiêm túc, nói:   

- Không, thượng úy, tôi muốn bây giờ anh giúp tôi đưa bọn họ ra ngoài, bọn họ không còn gắng gượng được bao lâu nữa, trễ thêm một khắc thì sẽ thêm một phần nguy hiểm!   

Nghe thấy lời này của Giang Khương, sắc mặt Từ Thượng úy cũng trở nên nghiêm túc, sau đó anh ta xốc màn cửa lên, thò đầu ra ngoài, trầm giọng hỏi:   

- Lều vải bao lâu nữa mới dựng xong?   

- Báo cáo đội trưởng còn khoảng nửa tiếng nữa!   

Nghe thấy còn cần nửa tiếng nữa, Giang Khương nhíu mày, trầm giọng nói:   

- Thượng úy, các anh đi trước đi, giao chuyện dựng lều vải cho tôi!   

- Nhưng mà thầy thuốc Giang, cấp trên nói nếu nhìn thấy anh thì nhất định phải đón anh về!   

Từ Thượng úy hơi sửng sốt sau đó vội vàng nói.   

Giang Khương khẽ cười, lắc đầu nói:   

- Anh về nói với bọn họ là tôi ở đây rất tốt, hơn nữa ở đây còn rất nhiều việc cần tôi làm, mấy ngày nữa tôi sẽ quay về!   

Thấy Giang Khương kiên trì, Từ Thượng úy đành gật gật đầu, sau đó lại kính lễ với Giang Khương rồi bảo hai binh lính bên ngoài ngừng dựng lều, giúp đỡ nâng bệnh nhân.   

Có điều Từ Thượng úy vừa hạ lệnh, hai binh lính chưa đi vào đã bị cản lại. Tôn Nghị, thầy thuốc Tôn mới đến lạnh lùng nhìn Giang Khương một cái, lãnh đạm nói:   

- Người bị thương nặng gì cần đưa đi? Tôi và Vương Mịch đến rồi còn phải đưa đi làm gì?   

- Ách.   

Nhìn tên có dáng vẻ công tử này nói ra những lời trào phúng, Giang Khương đang vui mừng vì giải quyết được vấn đề lớn không khỏi sửng sốt.   

- Xin hỏi anh là?   

Giang Khương khẽ nhíu mày, mặc dù trong lòng không vui nhưng vẫn chậm rãi hỏi vì vào lúc này hình như hắn cảm nhận được hơi thở không tầm thường từ trên người vị công tử này.   

- Tôi và Vương Mịch là người cấp trên của các anh mời đến trợ giúp, người bệnh cần điều trị của khu bị thiên tai giao cho chúng tôi là được, anh không cần lo lắng!   

Nhìn kẻ nhìn như dân quê này còn dám hỏi thân phận của mình, Tôn Nghị khẽ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói.   

- Giao cho các anh?   

Lúc này sắc mặt Giang Khương cuối cùng cũng hơi đanh lại, tên lỗ mũi hướng lên trời này rốt cuộc đến từ đâu? Một người xuất huyết não, một người nứt phổi, còn một người bị tổn thương nhiều nội tạng, giao cho các người cái quái gì. Các người tưởng các người mang một máy bay thuốc đến là có thể đuổi ma trừ tà được sao? Bà nó.   

- Đúng, có chúng tôi ở đây chắc chắn không có vấn đề gì.   

Tôn Nghị liếc nhìn Vương Mịch ở bên cạnh, thấy Vương Mịch đang vẻ mặt tò mò nhìn tên dân quê mặt mũi đầy bụi đất này, không khỏi hừ lạnh nói.   

Nghe thấy lời này của Tôn Nghị, Vương Mịch vẫn luôn ở bên cạnh tò mò nhìn Giang Khương sau khi bất mãn liếc nhìn Tôn Nghị một cái liền mỉm cười nói:   

- Thầy thuốc Giang, xin hỏi là người bệnh như thế nào? Nếu có thể không chuyển đi thì cố gắng đừng chuyển đi, nếu không dù có máy bay trực thăng thì chuyển đi như vậy cũng sẽ gây ảnh hưởng nhất định đến người bệnh!   

Nghe thấy thanh âm dễ nghe như tiếng chim hoàng anh, Giang Khương mới chú ý đến bên cạnh còn có một đại mỹ nữ rất xinh đẹp lại còn có khí chất phi phàm.   

Có điều lúc này hắn có chút không kiên nhẫn, khó khăn lắm mới thuyết phục được Từ Thượng úy cho hắn đưa người bệnh đi mà lại bị tên ngốc này ngăn cản, thật là bực mình.   

- Ba bệnh nhân xuất huyết não, nứt phổi, nhiều nội tạng bị tổn thương đều đã lâm vào trạng thái hôn mê, cần nhanh chóng làm phẫu thuật.   

Về vấn đề mang tính nguyên tắc này, Giang Khương sẽ không nhượng bộ bất kỳ ai, cho dù là đối mặt với một người đẹp khách sáo động lòng người như vậy hắn cũng không hề có ý nhượng bộ. Có điều thái độ của đối phương không tệ nên ngữ điệu của Giang Khương cũng uyển chuyển hơn, nhìn thầy thuốc Vương này nói:   

- Tôi và thầy thuốc Đào đã nghĩ mọi cách để trì hoãn hơn một ngày rồi mới đợi được đến bây giờ, không thể kéo dài nữa.   

- Xuất huyết não? Nứt phổi? Nhiều nội tạng bị tổn thương?   

Nghe thấy lời này của Giang Khương, sắc mặt Tôn Nghị và Vương Mịch lập tức cứng đờ, rất rõ ràng bọn họ cũng biết ba người bệnh này phiền toái như thế nào.   

Lúc này sắc mặt Tôn Nghị có chút khó coi nhưng anh ta không muốn nhận thua trước mặt tên dân quê này, lập tức ánh mắt trầm xuống, trầm giọng nói:   

- Để tôi xem trước xem sao, dù tình hình như vậy cũng không phải chắc chắn không có cách!   

- Anh!   

Nghe thấy tên này vẫn bám lấy không tha, Giang Khương không nhịn được có chút giận quá hóa cười. Hắn đã nói người bệnh nghiêm trọng như vậy rồi mà tên này còn chưa từ bỏ ý định, đúng là đang chơi đùa tính mạng của người bệnh mà. Hắn lập tức lạnh giọng nói:   

- Tôi mặc kệ anh đến làm gì, cũng mặc kệ anh đến từ đâu, người bệnh của tôi không đến lượt anh nhúng tay vào!   

- Không được, mặc kệ là người bệnh của ai, tôi đều có quyền được xem.   

Lúc này Tôn Nghị ngẩng đầu lên, vẻ mặt khinh thường nhìn Giang Khương nói.   

- Anh!   

Lúc này hai tròng mắt Giang Khương bắt đầu híp lại, một luồng hơi thở lạnh lẽo bắt đầu chậm rãi tỏa ra từ người hắn.   

Từ Thượng úy ở bên cạnh dường như cảm thấy có chút không đúng, vội khuyên nhủ:   

- Thầy thuốc Giang, đừng nóng vội, đừng nóng vội. Anh hãy để thầy thuốc Tôn xem qua đi, máy bay trực thăng của chúng tôi bay rất nhanh, không trì hoãn vài phút đâu.   

Mà dường như Tôn Nghị và Vương Mịch ở phía đối diện lúc này cũng cảm nhận được điều gì đó vậy, trên mặt hai người đều lộ ra một tia kinh ngạc. Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Giang Khương, Vương Mịch nhíu mày nhìn Tôn Nghị một cái, sau đó vội nói:  

- Thầy thuốc Giang, đừng nóng vội, đừng nóng vội, anh hãy để Tôn Nghị xem một chút, không mất nhiều thời gian đâu!   

Lúc này thầy thuốc Đào ở ên cạnh cũng vội giảng hòa:   

- Thầy thuốc Giang, ở đây còn có rất nhiều bệnh nhân, đừng kinh động đến bọn họ, anh hãy để anh ta xem một chút là được!   

Nghe thấy lời này, lại nhìn nhìn vẻ mặt căng thẳng của thầy thuốc Đào, Giang Khương mới khẽ thở hắt ra. Hắn đột nhiên cảm thấy vì chút chuyện nhỏ này mà hắn lại không khống chế được, dường như thật sự có chút bất thường, có vẻ tính tình của hắn trở nên nóng nảy hơn nhiều trước kia.   

Giang Khương lập tức chậm rãi nói:   

- Được, muốn xem thì xem đi, tôi mong là không mất quá nhiều thời gian!   

Nhìn thái độ của Giang Khương chuyển biến trong nháy mắt, hơi thở lạnh lẽo cũng biến mất không thấy đâu, Vương Mịch ở đối diện vẻ mặt cũng buông lỏng hơn nhưng sự kinh ngạc nghi hoặc trong mắt lại đậm thêm vài phần.   

Nhưng Tôn Nghị dường như không đặc biệt chú ý đến điều này, chỉ thấy Giang Khương lùi bước nên trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.   

Lúc này thầy thuốc Đào cũng sợ lại sinh ra thêm rắc rối, vội dẫn Tôn Nghị đi xem ba bệnh nhân.   

Lúc này Giang Khương không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn, xem tên Tôn Nghị này định làm thế nào. Nếu tên này thật sự dám càn quấy thì hắn không ngại để cho đối phương biết chút lợi hại, dù sao thì bây giờ hắn cũng đã đắc tội không ít người rồi, cũng không ngại thêm hai người này.   

Mỗi lần Tôn Nghị xem một người bệnh, sắc mặt lại âm trầm thêm vài phần vì anh ta đột nhiên phát hiện ba người bệnh này còn nghiêm trọng hơn anh ta nghĩ nhiều. Vốn dĩ anh ta tưởng ở nơi rách nát này thiếu thầy thiếu thuốc, có thể kéo dài đến bây giờ hơn phân nửa sẽ không quá nghiêm trọng, nếu thật sự là ba tình trạng như vậy thì chết từ lâu rồi, làm sao kéo dài đến bây giờ được.   

Có điều hiện tại anh ta hiểu rồi, tình trạng hiện tại của ba người bệnh này anh ta thật sự không có cách, trừ khi có một phòng phẫu thuật hoàn chỉnh và đủ bộ thiết bị có liên quan, cộng thêm đủ nhân viên phối hợp thì anh ta mới có thể cam đoan ba người này có thể sống sót.   

Đôi mắt như nước mùa thu của Vương Mịch ở bên cạnh lúc này thỉnh thoảng lại chú ý đến phía Tôn Nghị, nhìn thấy dáng vẻ âm trầm của Tôn Nghị liền biết lần này Tôn Nghị đập vào thiết bản rồi.   

Vương Mịch thầm thở dài. Cô ta biết tính cao ngạo của Tôn Nghị, chỉ e là sẽ không dễ dàng cúi đầu, mà vị thầy thuốc Giang đối diện kia vẻ mặt lạnh nhạt, tuyệt đối cũng không phải người dễ chọc. Một thân y thuật của đối phương chỉ sợ cũng không thấp, nếu không cũng sẽ không đến nỗi ngay cả Tôn Nghị cũng đụng phải đinh.   

Quan trọng nhất là hình như đối phương cũng chẳng phải nhân vật đơn giản gì. Mặc dù bọn cô ta chưa từng sợ ai nhưng nếu biểu hiện không tốt trong thời gian thực tập nhiệm vụ thăng chức, thậm chí còn gây ra chuyện gì, nếu để lại ấn tượng không tốt cho cấp trên thì lần sát hạch lên y sĩ thực tập này e là hết cơ hội rồi.   

Nghĩ đến đây, Vương Mịch khẽ cắn môi, nhìn thấy Tôn Nghị lại nhíu mày, dù thế nào cũng không thể làm lớn chuyện này được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi