BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Ba, máy bay lớn quá.   

Nhìn phi cơ vận chuyển lớn trước mặt, Tiểu Bảo mở to mắt, nhìn chiếc quân cơ màu xanh sẫm này, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc kêu lên.   

- To lắm đúng không? Lát nữa chngs ta sẽ lên chiếc phi cơ này đi Bắc Kinh đấy. Bắc Kinh lớn lắm, đẹp lắm, ba sẽ đưa con đi xem kéo quốc kỳ!   

Giang Khương cười tủm tỉm mà đáp lời.   

- Thật hả ba, ba tốt quá!   

Tiểu Bảo ghé sát vào mặt Giang Khương hôn “chụt” một cái.   

Người trên quân cơ không ít, có điều đa phần đêu là những người bị thương trong quân đội, còn có cả vài vị quân y đi theo hộ tống.   

Lúc này Giang Khương mặc bộ đồ màu trắng gạo, trong tay còn ôm theo đứa nhỏ bước len máy bay nên đã hấp dẫn ánh mắt của một vài người.   

Giang Khương ôm Tiểu Bảo lên máy bay đã hấp dẫn không ít người chú ý đến hắn. Lúc này một quân y mặc áo blouse trắng cuối cùng đã nhìn rõ Giang Khương, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức đưa tay làm kính lễ nói:   

- Chào anh, bác sĩ Giang!   

- Xin chào!   

Giang Khương thấy đối phương hành quân lễ với mình thì cũng hơi xấu hổ. Hắn thật không ngờ giờ mình lại nổi tiếng đến thế, ai cũng nhận ra mình, hắn cũng chỉ đành đưa tay lên đáp lễ.   

- Bác sĩ Giang, anh quay về lúc nào, sáng nay vẫn còn nhìn thấy anh trên TV mà!   

Vị quân y kia lúc này trong lời nói có mang theo chút hưng phấn. Vị bác sĩ Giang trước mặt đúng là thần tượng cả anh ta. Nhưng quân y như anh ta, tuy quân hàm cao hơn những binh sĩ bình thường, nhưng trên cơ bản vẫn được coi là những người yếu ớt nhất trong quân đội.   

Nhưng bác sĩ Giang trước mặt đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của mọi người đối với quân y. Hắn đã cùng với binh sĩ hàng không ưu tú nhất cùng nhảy dù từ trên cao xuống mà vẫn bình yên vô sự. Một mình dẫn theo một bác sĩ ở nông thôn chỉ dựa vào những dụng cụ thô sơ nhất cứu mấy trăm người. Hắn quả thật đã trở thành thần tượng trong thần tượng trong lòng tất cả quân y.   

Giang Khương nhìn vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ và hưng phấn của chàng quân y trẻ tuổi trước mặt, chút hư vinh trong lòng hắn lập tức to lớn vô hạn. Hắn không ngờ có ngày mình sẽ trở thành thần tượng nên chỉ cười khan hai tiếng nói:  

- Vừa mới quay về.   

- A, tôi nói mà.   

Chàng quân y trẻ tuổi hưng phấn gật đầu liên tục, nói:   

- Đến đây, đến đây bác sĩ Giang, ngồi bên này, ngồi bên này. Đây là Tiểu Bảo à, đáng yêu quá!   

Giang Khương cảm nhận được sự nhiệt tình của đối phương thì cũng hơi ngại, đi theo chàng quân y trẻ tuổi này, ngồi xuống vị trí bên cạnh. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện đa phần đều là một vài bệnh nhân đã được cố định trên cáng đang nằm một bên.   

- Sao vậy? Những bệnh nhân này phải đưa đi Bắc Kinh à? Không ít nhỉ?   

Giang Khương hơi nghi hoặc hỏi.   

- Đúng, không ít. Đây đều là những người bệnh ở đây không thể xử lý được.   

- Đều phải đưa đến Bệnh viện quân khu ba.   

Nói đến chuyện này, anh chàng quân y trẻ tuổi cũng có chút bất đắc dĩ, nói:   

- Gần đây binh lính bị thương tương đối nhiều, điều kiện của bệnh viện chiến địa điều kiện cực kỳ có hạn nên cũng chẳng có cách nào khác.   

Giang Khương hơi nhíu mày nói:   

- Nhưng kiểu không vận trên cao này cũng dễ xảy ra một vài vấn đề!   

- Không còn cách nào khác. Chúng tôi đã nghĩ vài cách để cải thiện vài tình hình, nhưng cũng chỉ biết dựa vào không vận thôi. Có vài bệnh nhân đưa đi còn chút hy vọng, chứ còn ở đây sẽ hoàn toàn không có hy vọng.   

Vị quân y này bất đắc dĩ nói.   

- Ờ.   

Giang Khương hiểu rõ gật đầu. Trong hoàn cảnh này, thật sự chỉ có thể như vậy.   

Giang Khương thoáng trầm ngâm một lúc, sau đó nhìn về phía quân ý nói:   

- Thế này đi, anh đưa tôi đi xem thử các bệnh nhân, tôi sẽ nghĩ cách ổn định tình hình của họ một chút, ít nhất là cố gắng đảm bảo cho họ ít xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong chuyến bay mấy tiếng đồng hồ này!   

- Thật sao?   

Vị quân y trẻ nghe thấy Giang Khương nói vậy liền hưng phấn.   

Giang Khương nghiêm túc gật đầu, nói:   

- Tôi sẽ cố gắng hết sức xem sao.   

- Được, vậy mời anh đi theo tôi.   

Thấy Giang Khương gật đầu, quân y trẻ hưng phấn đứng dậy, nói:   

- Còn nửa tiếng nửa máy bay sẽ cất cánh, chúng ta phải tranh thủ!   

- Tiểu Bảo ngoan ngồi đây đừng đi đâu nhé, ba theo chú này đi khám cho bệnh nhân đã!   

Giang Khương cho Tiểu Bảo ngòi xong, lại thắt dây an toàn cho nó rồi dặn dò.   

- Đồng chí này chính là bác sĩ Giang xuất hiện trên tivi, tôi mời anh ấy đến khám cho anh.   

Vị quân y trẻ này dẫn Giang Khương đến cạnh một bệnh nhân, sau đó ngồi xổm xuống, nói với bệnh nhân.   

Bệnh nhân nọ quay đầu nhìn thoáng sang, Giang Khương cũng ngồi xổm xuống bên cạnh. Dường như anh ta nhận ra Giang Khương, lúc này trên mặt cũng lộ ra tia hưng phấn, nhìn Giang Khương, yếu ớt nói:   

- Bác sĩ Giang, thật sự làm phiền anh rồi!   

Giang Khương thấy bệnh nhân này cũng nhận ra mình, hơn nữa thấy mình khám bệnh cho anh ta thì vô cùng hưng phấn, lúc này Giang Khương thầm nghĩ trong lòng: “Không biết giờ trên tivi tô bóng mình thế nào nữa, chắc không thổi phồng mình thành thần y chữa được bách bệnh đấy chứ!   

Đương nhiên, Giang Khương dĩ nhiên không biết, rất nhiều kênh trên tivi đúng là đã thổi phồng lên như vậy. Họ còn mời vài chuyên gia lên tiết mục, giải thích những ca phẫu thuật Giang Khương đã làm ở thôn Tề La. Các chuyên gia này cũng rất thuận theo trào lưu giải thích đại khái quá trình của những ca phẫu thuật này, đồng thời với rất nhiều ca mổ, Giang Khương gần như chỉ sử dụng những công cụ đơn giản, còn trong hoàn cảnh thô sơ như vậy, mà vẫn hoàn thành thuận lợi, ai nấy đều rất bội phục.   

Họ đều bày tỏ, những ca phẫu thuật này độ khó tương đối cao, bác sĩ Giang có thể dẫn theo một bác sĩ nông thôn hoàn thành nhiều ca phẫu thuật trong hoàn cảnh như vậy, y thuật và năng lực không thể gọi là cao, mà phải là cao thủ trong cao thủ.   

Cho nên, bệnh nhân này thấy Giang Khương, trong hoàn cảnh bất lực này, dĩ nhiên vô cùng vui mừng.   

- Có bệnh án không?   

Giang Khương liếc sơ qua, thuận tiện nói.   

- Có, để tôi đi lấy.   

Quân y trẻ vội vàng đáp lời, sau đó đứng dậy bước nhanh vào bên trong phi cơ.   

Lúc này, ở gần vị trí điều khiển, có mấy cái bàn, bên trên là thiết bị và hòm cấp cứu, còn có một vài loại thuốc.   

Trên bàn còn đặt một xấp bệnh án dày, có một bác sĩ đội mũ quân đội mặc áo blouse trắng đang ngồi viết gì đó bên cạnh.   

- Dương Vũ, anh mang mấy bệnh án này đi làm gì thế?   

Quân y này nhìn thấy quân y trẻ lấy vài bệnh án liền trầm giọng nói.   

- Bác sĩ Bạch, đúng lúc bác sĩ Giang cũng ngồi chuyến bay này, anh ấy nói muốn xem bệnh án, anh ấy còn nói có thể nghĩ giúp vài cách giảm khả năng xảy ra vấn đề trong quá trình vận chuyển của những bệnh nhân nặng!   

Dương Vũ vội vàng đáp.   

- Bác sĩ Giang? Bác sĩ Giang nào?   

Bác sĩ Bạch này trông khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt lộ vẻ không vui, cau mày trầm giọng hỏi.   

Dương Vũ thấy hình như bác sĩ Bạch không vui vội vàng nói:   

- Chính là bác sĩ Giang ở thôn Tề La kia. Anh ấy mới từ Tề La vừa, vừa vặn ngồi chuyến bay này về Bắc Kinh!   

- Cậu ta? Cậu ta quay về? Quay về Bắc Kinh?   

Vị bác sĩ Bạch nghe nói là Giang Khương thì sắc mặt rõ ràng hơi chần chờ. Nói thật, anh ta ghét nhất là có người khác nhúng tay vào bệnh nhân của anh ta. Hơn nữa, anh ta không hề thích vị bác sĩ Giang kia. Anh ta đã làm quân y mười mấy năm rồi, anh ta hiểu rất rõ mấy thứ tuyên truyền chính trị của chính phủ. Gặp phải một trường hợp thổi phồng điển hình, anh ta hoàn toàn không tin đối phương có năng lực mạnh mẽ, có thể thực hiện những ca phẫu thuật có độ khó cao như vậy.  

Đừng nói đối phương chỉ mới hơn hai mươi tuổi, dù anh ta là một bác sĩ có nhiều kinh nghiệm cũng hoàn toàn không thể thực hiện nhiều ca phẫu thuật khác nhau như vậy, hơn nữa còn trong tình huống đó, sao có thể chứ?   

Cho nên bác sĩ Bạch không hề tin. Anh ta rất kiên định cho rằng, đây chẳng qua là tuyên truyền tạo xu thế. Giờ, cho dù là phía chính phủ hay phía quân đội cũng đã cần có một nhân vật bịp bợm để hấp dẫn sự chú ý của mọi người.   

Cho nên, lúc này anh ta tương đối không tin Giang Khương có thể làm được những điều đó. Có điều anh ta kiêng kỵ thân phận nóng bỏng tay của đối phương hiện tại, cho nên sau khi chần chừ một chút, bác sĩ Bạch cũng không nói gì, chỉ đứng dậy đi sau Dương Vũ, đi qua bên này, định xem rốt cuộc bác sĩ Giang đại danh đỉnh đỉnh này đang định làm gì.   

Muốn tiếp tục gia tăng thêm lịch sử huy hoàng và làm nóng tên tuổi của mình hay thật sự muốn giúp đỡ?   

Đương nhiên, bác sĩ Bạch thiên về điều đầu tiên hơn.   

- Bác sĩ Giang, đây là bệnh án của anh ấy!   

Dương Vũ cầm một bệnh án mỉm cười đưa cho Giang Khương đang ngồi xổm trên mặt đất khám bệnh cho bệnh nhân.   

- Cảm ơn!   

Giang Khương thật sự không hề chú ý bên cạnh Dương Vũ trẻ tuổi này đã có thêm một người, hắn chỉ tiện tay cầm bệnh án rồi giở ra xem.   

Hắn nhanh chóng giở đến kết quả kiểm tra có liên quan, sau khi nhìn kiểm tra huyết áp và các loại thuốc dùng trong thời gian gần đây, sau đó hắn mới hài lòng gật đầu, trả bệnh án lại cho Dương Vũ rồi nói:   

- Không có vấn đề gì lớn, tôi có thể giúp ổn định nhịp tim và huyết áp của anh ấy cho dù có xuất hiện áp lực không khí cũng sẽ không có biến đổi gì quá lớn!   

- Lấy giúp tôi hai cây bông sát trùng!   

Sau khi Giang Khương trả bệnh án cho Dương Vũ thì lấy trong trong ba lô của mình ra một ống kim, hắn rút hai cây ngân châm từ trong ống ra, đang định chờ Dương Vũ cầm bông sát trùng đến thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người giễu cợt lên tiếng:   

- Bác sĩ Giang đúng không. Anh đừng nói với tôi anh dựa vào cái thứ này để ổn định nhịp tim và huyết áp cho anh ta!   

Giang Khương nghe thấy giọng nói rõ ràng mang tia trào phóng thì hơi sửng sốt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh, phát hiện có một người tuổi tác không nhỏ mặc áo blouse trắng, có vẻ cũng là một trong mấy quân y hộ tống lần này.   

Với chuyện bị hoài nghi và nghi vấn như thế này, mấy năm nay Giang Khương gặp nhiều, tập mãi cũng thành quen rồi, nên hắn lập tức lãnh đạm cười nói:   

- Có hiệu quả hay không, thử sẽ biết thôi!   

Thấy Giang Khương vô cùng bình tĩnh trước sự nghi vấn của mình, như kiểu anh có tin hay không thì tùy. Bác sĩ Bạch lập tức hơi nổi giận. Anh ta làm trong quân đội đã mười mấy năm, giờ ít nhiều gì cũng là một thiếu tá. Thằng nhãi này ỷ mình hơi nổi tiếng không thèm để mình vào trong mắt, đúng là làm càn, thật sự không thể nào nhẫn nại được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi