BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Mưa gió sắp đến.   

Mặc dù chưa rõ ràng, nhưng đã có một số hướng gió bắt đầu vòng quanh trong Tứ Cửu thành, lặng lẽ lan tràn chung quanh. Lần này phong thanh không lớn, nhưng động tĩnh lại không nhỏ. Ít nhất người từng nghe phong thanh, ngoại trừ những người có liên quan, đại đa số đều rụt đầu, không người nào dám tham gia.   

Nhưng bệnh viện Đa khoa ba quân chủng vẫn yên tĩnh như cũ. Giang Khương dẫn nhóm bác sĩ Đào tiếp tục kiểm tra phòng bệnh. Mặc dù lời nói của Viên Nhất Chương tối hôm qua khiến cho hắn cảm thấy khác thường, nhưng cũng không ý thức được bản thân hắn đã bị quấn vào dòng xoáy này.   

Mặc dù hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhưng lại không biết hắn chính là một điểm mấu chốt. Hơn nữa, đối với một diễn viên mà nói, cho dù nhân vật có nhỏ, cũng không có khả năng không xuất hiện một hai phân cảnh.   

- Bệnh nhân này phải nhanh chóng cho giải phẫu. Phẫu thuật sớm một ngày sẽ giúp cho anh ấy khôi phục sớm ba bốn ngày.   

Giang Khương mỉm cười nói với Lâm Dương Chí bên cạnh.   

- Vâng, Chủ nhiệm Giang. Chúng tôi sẽ điều chỉnh lại trình tự phẫu thuật, cố gắng trong chiều nay sẽ tiến hành.   

Lâm Dương Chí cũng cùng quan điểm. Mặc dù vị Chủ nhiệm Giang này còn trẻ, nhưng tầm nhìn quả thật có chút độc đáo. Thậm chí còn nhạy cảm hơn người tốt nghiệp chuyên ngành chính quy như y.   

- Hãy cố gắng nghỉ ngơi nhé.   

Sau khi khuyên bảo người bệnh nghỉ ngơi, Giang Khương lại đi theo Khúc Mục Dương bước sang người bệnh khác.   

- Bệnh nhân: La Ngân Minh, nam, 28 tuổi. Nguyên nhân chẩn bệnh: Bắp đùi và phần bụng bên trái bị chấn thương ngoài ý muốn. Nhập viện ba ngày trước.   

Nghe Khúc Mục Dương báo cáo không đầy đủ cho lắm, Giang Khương nhìn gương mặt vàng như nến của người thanh niên trước mắt, ánh mắt có chút lóe lên, sau đó quay sang hỏi:   

- Của quân đội nào?   

Khúc Mục Dương sửng sốt nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc, thấp giọng trả lời:   

- Quân dã chiến Tàng Bắc Sơn Địa.   

Quả nhiên là người trong quân đội, Giang Khương gật đầu, nói:   

- Đưa bệnh án cho tôi xem một chút.   

Bác sĩ chuyên tu Vương Lợi Dân nghe Giang Khương hỏi, vội vàng đưa bản báo cáo bệnh án sang.   

Tiếp nhận bệnh án, Giang Khương cẩn thận xem qua. Bởi vì nguyên tắc bí mật, trong bệnh án sẽ không ghi rõ ràng. Nhưng Giang Khương vẫn có thể nhìn ra được bệnh nhân là một pháo binh, vì sự kiện nổ pháo ngoài ý muốn mà dẫn đến bị thương.   

Tùy ý nhìn qua vài lần, Giang Khương gật đầu, sau đó trả bệnh án lại cho Vương Lợi Dân.   

Đối với động tác của Giang Khương, mấy vị bác sĩ chính quy hoặc bác sĩ chuyên tu đều hết sức chú ý. Trong hai ngày đi kiểm tra phòng bệnh, đây là lần đầu tiên Chủ nhiệm Giang chủ động xem bệnh án. Xem ra hắn đặc biệt chú ý đến bệnh nhân này.   

Cho nên, mọi người lại càng thêm chú ý động tác tiếp theo của Giang Khương.   

Giang Khương cẩn thận kiểm tra vết thương bên chân trái của bệnh nhân.  

Khi vết thương được mở ra, chỉ ngửi được một mùi hôi thối đập vào mặt.   

Mọi người ngửi thấy mùi thối, không nhịn được có chút cau mày. Nhưng Giang Khương vẫn rất bình thường, giống như không ngửi được bất cứ thứ gì, thậm chí còn cúi người cẩn thận quan sát vết thương.   

Mấy bác sĩ nghiên cứu sinh nữ không nhịn được, đang định lôi khẩu trang ra đeo vào, nhưng nhìn thấy Giang Khương như vậy, thậm chí hắn còn dùng mũi mà hít hít, ánh mắt hiện lên sự xấu hổ, vội vàng cất lại khẩu trang vào túi.   

- Vết thương bị nhiễm trùng nghiêm trọng.   

Khẽ cau mày, Giang Khương âm thầm lắc đầu, nhớ đến trong bệnh án có ghi là đã cho sử dụng thuốc kháng sinh, nhưng nhìn tình huống trước mắt, rõ ràng đã bị nhiễm trùng nghiêm trọng.   

Đã dùng rất nhiều thuốc kháng sinh, nhưng một chút cũng không có hiệu quả. Bây giờ vết thương bệnh nhân đang có dấu hiệu lở loét cực kỳ nghiêm trọng. Vậy bây giờ còn có thể dùng thuốc để khống chế được nữa hay không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chân bệnh nhân sẽ bị cắt bỏ mất.   

Giang Khương cau mày đứng dậy, sau đó nhìn Khúc Mục Dương:   

- Đã đưa đi xét nghiệm vi khuẩn chưa?   

- Sáng hôm qua đã đưa đi xét nghiệm rồi, nhưng khoa xét nghiệm nói có chút vấn đề, phỏng chừng kết quả thí nghiệm phải ngày mốt mới có.   

Khúc Mục Dương vội trả lời.   

- Ngày mốt?   

Giang Khương lại cau mày lần nữa. Nếu đợi đến ngày mốt mới có kết quả xét nghiệm, căn cứ vào việc sử dụng thuốc kháng sinh không hiệu quả, phỏng chừng sẽ muộn mất.   

Thấy Giang Khương cau mày, Khúc Mục Dương bên cạnh vội vàng giải thích:   

- Chủ nhiệm Giang, cũng không còn cách nào. Khi người bệnh được đưa đến đây đã cho dùng thuốc kháng sinh, nhưng hiệu quả lại không tốt. Hơn nữa còn trở nên tồi tệ hơn.   

Nghe Khúc Mục Dương nói, Giang Khương hiển nhiên cũng biết đây không phải là trách nhiệm của cậu, chỉ là tình huống trước mắt quả thật làm cho hắn đau đầu. Nếu cứ như vậy, chân của bệnh nhân sẽ không còn giữ được.   

Nhìn gương mặt còn quá trẻ trước mắt, Giang Khương âm thầm thở dài, rồi lại cúi xuống, quan sát vết thương lần nữa. Nếu bây giờ đã không tìm được thuốc kháng sinh thích hợp, biện pháp duy nhất chính là tiến hành giải phẫu, loại bỏ phần hoại tử, khống chế lây nhiễm.   

Nhưng hậu quả của nó cũng không thể gánh nổi. Sau này người bệnh phải cần một thời gian rất dài để hồi phục.   

Các bác sĩ và bác sĩ chuyên tu ở đằng sau nhìn Giang Khương tiếp tục quan sát vết thương người bệnh, gương mặt bắt đầu hiện lên sự kính nể, thầm nghĩ:   

- Khó trách bác sĩ Giang còn trẻ như vậy đã có thể đạt đến chức vụ này. So về tinh thần nguyên nghiệp, mặc dù bọn họ ngày thường tự nhận mình cũng khá chuyên nghiệp, nhưng so với bác sĩ Giang vẫn còn kém một chút.   

Giang Khương cẩn thận ước định toàn bộ vết thương, sau đó yên lặng tính toán đại khái sau khi tiến hành giải phẫu vết thương, người bệnh sẽ lành lại như thế nào, mất khoảng thời gian bao nhiêu…   

Nhưng sau một hồi tính toán, hắn lại thở dài. Cho dù giải phẫu thành công, hơn nữa cũng tìm được loại thuốc kháng sinh hữu hiệu, chỉ sợ người bệnh phải nằm mất một năm mới có thể khôi phục chức năng.   

Nhẹ hít vào một hơi, Giang Khương đang định đứng dậy, trong đầu hiện lên một tin tức:   

- Mùi hôi, nhiễm trùng do vi khuẩn đơn bào hình cầu Kỵ Khí.   

Sau khi đọc được tin tức này, Giang Khương có chút sửng sốt, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ. Hắn biết công năng cường hóa của mũi đã phát huy tác dụng.   

- Vi khuẩn đơn bào hình cầu Kỵ Khí?   

Trong đầu Giang Khương bắt đầu hiện lên tư liệu của loại vi khuẩn Kỵ Khí. Loại vi khuẩn này rất khó phân giải, cho nên phòng xét nghiệm nói có chút vấn đề chính là vì không phân giải ra được loại vi khuẩn này.   

Loại vi khuẩn đơn bào hình cầu Kỵ Khí đều có tính kháng dược rất mạnh, chỉ mẫn cảm với một loại thuốc.   

Nghĩ đến đây, ánh mắt Giang Khương sáng lên. Nếu như vậy, rõ ràng khi giải phẫu không cần tiến hành rọc bỏ quá nhiều, chỉ cần loại đi phần bị hoại tử, sau đó sử dụng loại thuốc này. Nếu có thể khống chế, bệnh nhân khôi phục sẽ rất nhanh.   

Theo cách của hắn, bệnh nhân chẳng những có thể bảo toàn được chân, mà còn có thể khôi phục hoàn toàn sau hai tháng.   

Đứng dậy, Giang Khương quay sang nói với Khúc Mục Dương:   

- Hôm nay, ngưng dùng metronidazole và levofloxacin, chuyển sang dùng chloramphenicol và cephalosporins. Sau khi kiểm tra phòng xong, tôi sẽ làm phẫu thuật cho anh ấy.   

- Cái gì?   

Nghe Giang Khương nói, những người chung quanh đều sửng sốt. Vừa rồi bọn họ cũng âm thầm nghiên cứu căn bệnh này, cũng cảm thấy nó hết sức phiền phức. Chỉ sợ không tìm được loại thuốc thích hợp, và chân người bệnh có thể sẽ bị cưa. Theo tình huống trước mắt thì chỉ có thể làm như vậy.   

Nhưng Giang Khương đột nhiên lại đổi thuốc, chuyển sang dùng chloramphenicol, một loại thuốc mà người ta đã không sử dụng từ lâu.   

Khúc Mục Dương ngây ra một lát rồi mới hồi phục tinh thần, kinh ngạc nhìn Giang Khương:   

- Chủ nhiệm Giang, chloramphenicol sẽ gây ra tác dụng phụ.   

- Chân đã như vậy rồi, còn quản chi tác dụng phụ? Hai ngày nữa, nếu không có hiệu quả, vậy tác dụng phụ có ảnh hưởng gì chứ?   

Giang Khương trầm giọng nói:   

- Còn không biết chờ phòng xét nghiệm cho ra kết quả đến khi nào. Bây giờ hiệu quả của thuốc kháng sinh lại không cao, mà chúng ta lại không thể cứ như vậy mà đứng nhìn, tổng phải tìm biện pháp chứ?   

Nghe Giang Khương nói, mọi người nhịn không được mà thẳng thắt lưng vài phần. Hai ngày qua, ai cũng thấy Chủ nhiệm Giang lúc nào cũng cười tủm tỉm, đối nhân xử thế rất ôn hòa và thân thiết, nhưng khi nghiêm túc, uy nghiêm đúng là không thể coi thường. Ngay cả Chủ nhiệm Triệu cũng không có khí thế như vậy. Còn những bác sĩ chuyên tu đi theo đằng sau lại càng câm như hến, ngay cả thở cũng không dám thở.   

- Vâng, để tôi cho người đổi thuốc.   

Khúc Mục Dương đã sớm thẳng thắt lưng, đợi Giang Khương nói xong, liền gật đầu đồng ý.   

- Ừm, đi thôi, tranh thủ thời gian.   

Thấy Giang Khương bước ra khỏi phòng, Khúc Mục Dương âm thầm thở hắt ra. Nhớ đến uy nghiêm của Chủ nhiệm Giang vừa nãy, không khỏi dùng tay lau mồ hôi. Còn hai bác sĩ còn lại cũng đưa mắt đồng tình, đồng thời cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Cũng may không phải người bệnh của mình. Nếu không, người chịu áp lực của Chủ nhiệm Giang sẽ là mình.  

Bác sĩ Đào bên cạnh cũng thở phào. Khó trách thực tập sinh Hiểu Linh ngày hôm qua đã nói Chủ nhiệm Giang rất nghiêm, ban đầu thì y không cảm thấy, nhưng bây giờ mới phát hiện, trong công việc, Chủ nhiệm Giang đúng là rất nghiêm túc, khiến cho người ta phải sợ.   

Nhưng bác sĩ Đào cũng hiểu, chỉ có khí thế và lực khống chế trong tay như vậy, mới có thể được xem là một Chủ nhiệm khoa ưu tú.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi