BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Nhìn Lý Tiểu Vũ bước vào cửa, Giang lão gật đầu nói:   

- Tiểu Vũ, ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống ăn cùng nhé.   

- Dạ, không ạ. Cháu đã ăn rồi.   

Lý Tiểu Vũ cười lắc đầu, sau đó nhìn Giang Khương bên cạnh, đang định lên tiếng, đột nhiên sửng sốt, thấp giọng kêu lên:   

- Hội trưởng Tuyên…   

- Tiểu Vũ, nhà em cũng ở đây hả?   

Sớm đã nhận ra Lý Tiểu Vũ, cũng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Tuyên Tử Nguyệt gật đầu nói.   

- Dạ, nhà em ở bên cạnh.   

Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, Lý Tiểu Vũ quay sang nhìn Giang Khương, có chút miễn cưỡng gật đầu.   

Sau đó nói:   

- Nguyên ca ca, ba em nghe nói anh đã về, nên cố ý bảo em đến đây mời mọi người đến nhà em ăn bữa cơm chiều. Hội trưởng Tuyên, chị cũng đến luôn nhé.   

- Chú Lý quá khách sáo rồi, không cần phiền phức như vậy đâu.   

Nghe Lý Tiểu Vũ nói, Giang Khương vội vàng đáp.   

- Đúng vậy, Tiểu Vũ, tất cả đều là hàng xóm với nhau, đừng khách sáo như vậy chứ.   

Giang lão thêm lời.   

Lý Tiểu Vũ cười nói:   

- Giang gia gia, ông đừng nói như vậy với cháu. Ba mẹ cháu cũng đã chuẩn bị xong rồi. Buổi tối mọi người sang nhé.  

Thấy Lý Tiểu Vũ nói như thế, Giang lão mỉm cười, rồi lại quay sang nhìn Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt, nói:   

- Vậy thì chúng ta sang làm phiền họ một phen vậy.   

- Vậy cháu về thông báo cho ba mẹ cháu biết.   

Lý Tiểu Vũ gật đầu, sau đó mỉm cười với Tuyên Tử Nguyệt, rồi xoay người bước ra cửa.   

Chỉ là vừa bước ra sân, ánh mắt Lý Tiểu Vũ chợt đỏ lên, thậm chí khóe mắt còn có một giọt nước mắt. Khi ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, Lý Tiểu Vũ vội vàng dùng tay lau nước mắt, hít mũi vài cái rồi mới bước vào nhà.   

Tay nghề nấu ăn của Giang lão gia tử vẫn như cũ. Chỉ là mấy con gà rừng mà nấu ra được nồi canh, mấy món ăn mùi thơm nức mũi.   

Hôm nay Tuyên Tử Nguyệt ăn rất ngon miệng, ăn liên tiếp ba chén cơm. So với Giang Khương ăn bốn chén thì ít hơn một chén. Giang lão ngồi bên cạnh nhìn thấy liền mỉm cười gật đầu.   

- Ba, con muốn…   

Tiểu Bảo quơ cái đũa vào đùi con gà, vui mừng kêu lên.   

- Này, Tiểu Bảo, để gia gia gắp cho con.   

Giang lão nhẹ nhàng gắp cái đùi gà vào bát Tiểu Bảo. Nhìn Tiểu Bảo ăn rất ngon miệng, Giang lão cũng cảm thấy vui, tay xoa đầu cậu bé, càng lúc càng thích.   

Cuộc sống này của Giang lão đúng là không dễ dàng. Con dâu mất tích, một mình ông nuôi lớn Giang Khương. Kết quả Giang Khương mất tích mấy năm, cuối cùng thì cũng đã trở về. Tuy nhà cửa vẫn neo đơn như trước, nhưng bây giờ đã có thêm một Tiểu Bảo, mặc dù không phải cháu ruột nhưng vẫn làm cho ông yêu thương.   

- Tiểu Bảo ăn nhiều một chút nhé, đến lúc đó sẽ cao lên thêm.   

Nhìn Tiểu Bảo ăn rất vui vẻ, trong lòng Giang lão cũng rất vui, gắp thêm hai miếng thịt gà cho cậu bé.   

Sau đó quay sang nói với Tuyên Tử Nguyệt:   

- Tuyên tiểu thư, nếu hợp khẩu vị thì ăn nhiều một chút nhé. Ở đây thì đừng có khách sáo.   

- Giang gia gia, ông yên tâm đi, làm sao cháu có thể khách sáo chứ? Ông xem cháu ăn đến ba bát cơm. Món ăn ông nấu đúng là rất ngon.   

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói:   

- Lần nào cháu cũng đến quấy rầy ông hết. Thật sự là ngại quá.   

- Haha, Tuyên tiểu thư cũng thấy, ở đây là thôn quê nghèo khó, Tuyên tiểu thư không chê đã là nể mặt ông lắm rồi.   

Ăn cơm xong, Giang Khương mang theo Tiểu Bảo ra sân chơi. Nhưng Tiểu Bảo lại muốn đến khu vực có núi để chơi.   

Thấy Tiểu Bảo muốn ra ngoài chơi, Tuyên Tử Nguyệt ở một mình trong nhà cũng cảm thấy buồn chán, ba người liền ra ngoài đi dạo.   

Giang Khương rời thôn cũng không bao lâu, nhưng tiết trời đang mùa đông, không khí có chút hiu quạnh, trong lòng liền cảm thán. Tuyên Tử Nguyệt đứng bên cạnh, nhìn Tiểu Bảo chạy đuổi theo lá rụng, trong lòng cũng cảm thấy đắng chát.   

Cô rất thích vùng nông thôn yên bình này. Nhìn Tiểu Bảo vui vẻ chạy tới chạy lui, tâm trạng của cô cũng thấy thoải mái. Nhưng cô biết, không khí này sẽ không kéo dài được lâu. Nhiều nhất là hết năm, cô sẽ phải rời đi. Nếu không sẽ mang đến phiền toái cho Giang Khương.   

Mặc dù Giang Khương nói cô không cần lấy chồng, nhưng cô biết gia đình mình và Tề gia rất mạnh. Nếu cô ở lại, chẳng những không làm gì được, mà còn ảnh hưởng đến Giang Khương. Cho nên cô rất quý trọng mỗi một giây phút ở đây. Cô biết mình rất tham lam, vốn không nên có cuộc sống như vậy, cũng không nên xuất hiện bên cạnh người này.   

Nhưng cô không buông xuống được. Cô không nỡ.   

Cho nên, cô một mình chạy trốn, giống như phạm nhân nhận án tử hình, đang thưởng thức bữa ăn cuối cùng.   

- Như thế nào? Không vui à?   

Giang Khương quay sang hỏi Tuyên Tử Nguyệt.   

Tuyên Tử Nguyệt vội vàng lắc đầu, sau đó nhìn Giang Khương:   

- Chỉ là đột nhiên cảm giác nơi này của mọi người bình lặng quá, nên có chút sầu não mà thôi.   

Nhìn gương mặt Tuyên Tử Nguyệt không có gì là miễn cưỡng, Giang Khương mỉm cười, chỉ là hắn nhìn ra được trên gương mặt Tuyên Tử Nguyệt có bóng ma. Nhưng hắn biết một lời thì không thể tiêu trừ bóng ma này trong lòng Tuyên Tử Nguyệt, chỉ có thể chờ sau này chứng minh mà thôi.   

- Hy vọng Thiên Y Viện không xuất hiện vấn đề gì.   

Giang Khương nhẹ nhàng thở ra một hơi, hy vọng có thể giải quyết nhanh chuyện này.   

Nên biết rằng khi hắn nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt như thế, trong lòng hắn cũng bị bóng ma đó bao phủ luôn, tâm trạng không vui nổi.   

Hai người dẫn Tiểu Bảo đến con sông nhỏ đằng trước, nhìn nước chảy róc rách, còn có tán cây khô bên cạnh, trong lòng liền có một cảm giác quái dị, giống như hết thảy trước mắt không phải là thật. Giang Khương nhớ đến những năm tháng trong làn mưa đạn của kẻ địch. Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, hết thảy lại xảy ra nhiều chuyện đến như thế.   

Cảm giác thế sự thật khó liệu, không giống như suy nghĩ lúc ban đầu của mình.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương nhìn Tiểu Bảo, gương mặt mỉm cười.   

Cách đó không xa, Lý Tiểu Vũ lẳng lặng đứng trước cửa nhà, nhìn ba người bên bờ sông, gương mặt hiện lên sự ưu thương lẫn khổ sở.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi