BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Giang Khương đưa người bệnh lên xe, còn Trương Nhạc thì trốn trong toilet tầng hai, sắc mặt âm trầm dùng một miếng nước đá chườm mặt, vừa nhìn tình huống bên dưới.   

Khi chị Ngô bước vào phòng khám bệnh, ánh mắt liền quái dị nhìn hai vết bầm đỏ trên má của y, lúc đó y thật sự muốn tự sát cho rồi, nhưng nhìn chú Lý nắm tay Giang Khương, biểu hiện cảm kích và cuống quýt vô cùng, khiến cho gương mặt Trương Nhạc thoáng xanh mét.   

Trương Nhạc đã không còn tâm tư đi làm. Cho nên phòng khám hôm nay đóng cửa sớm.   

Khi các bác sĩ đã về hết, Giang Khương quét dọn phòng khám, một cô gái bước vào.   

- Xin hỏi...làm ơn cho hỏi...Tại sao?   

Nghe giọng nói có chút quen thuộc, đang quét dọn vệ sinh, Giang Khương sửng sốt ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Vũ mặt đỏ bừng, lung lay như sắp ngã.   

- Tiểu Vũ, em làm sao vậy?  

Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng của Tiểu Vũ, Giang Khương cả kinh, vội vàng chạy đến đỡ lấy.   

Khi tay đỡ lấy Tiểu Vũ, Giang Khương mới phát hiện làn da của cô rất nóng.   

- Sốt cao rồi.   

Giang Khương giật mình, vội vàng đỡ Tiểu Vũ vào phòng khám bệnh.   

- Tiểu Vũ, sao em lại sốt cao như vậy? Có chỗ nào không thoải mái không?   

Giang Khương hỏi vài câu, đã thấy Tiểu Vũ mơ mơ màng màng, thì thào cái gì đó.   

Giang Khương thở hắt ra, dùng tay sờ trán Tiểu Vũ, cảm giác nóng rát truyền đến khiến Giang Khương phải cau mày, vội vàng cầm ống nghe đến.   

Chỉ là khi nhìn thấy đường cong dưới lớp áo của Tiểu Vũ, Giang Khương không khỏi cứng đờ. Hắn khám cho người ta cũng không ít, nhưng không biết tại sao lần này lại khẩn trương.   

Nhìn xung quanh một cái, hắn phát hiện đã không còn ai ngoài hắn.   

- Phù, chỉ là xem bệnh thôi mà, cũng chẳng có ý gì khác.   

Giang Khương tự an ủi, nhưng lại cảm thấy chột dạ, liền xoay người đi đóng cửa.   

Sau đó mới quay lại phòng bệnh, chậm rãi cởi áo khoác trên người Tiểu Vũ xuống, luồn ống nghe vào bên dưới nội y của cô.   

Mặc dù Giang Khương đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn không tự chủ được mà đụng đến làn da thịt đang tản ra lửa nóng.   

Cảm giác chạm phải da thịt nóng bỏng, hơn nữa chóp mũi thỉnh thoảng truyền đến mùi thơm, Giang Khương chỉ cảm thấy trống ngực đập thình thịch, tay dường như cũng có chút run rẩy.   

Lúc này Giang Khương mới phát hiện, hắn phải cởi nội y ra thì mới nghe tim được.   

Giang Khương lau mồ hôi trên trán, cảm giác trong lòng căng thẳng hơn, miệng lưỡi khô khốc.   

Giang Khương không nhịn được hít vào một hơi, thấp giọng nói:   

- Mẹ kiếp, bây giờ là đang khám bệnh mà chứ có đi móc túi người ta đâu.   

Giang Khương chỉ cảm thấy mình thật xấu xa. Lần đầu tiên cầm dao giết người, hắn cũng chưa từng khẩn trương như vậy.   

Sau khi hít một hơi thật sâu, Giang Khương đưa tay cởi áo lót của Tiểu Vũ ra, sau đó trấn định một chút rồi luồn ống nghe vào, chỉ là tay không nhịn được vẫn có chút run rẩy.   

Giang Khương nuốt nước miếng một cái, sau đó lại hít vào một hơi, lấy lại bình tĩnh.   

- Nhịp tim hơi nhanh nhưng vẫn nằm trong mức bình thường.   

Giang Khương thở hắt ra, sau đó cầm nhiệt kế đo nhiệt độ.   

- 40 độ? Khó trách người lại mơ màng như vậy. Tại sao lại không cẩn thận như vậy chứ?   

Khẽ cau mày, nhìn Tiểu Vũ đã mê man, Giang Khương lau mồ hôi, sau đó cởi áo khoác cho cô rồi đi lấy thuốc.   

Đối với mấy loại tình huống sốt cao như thế này, Giang Khương vẫn tương đối lành nghề. Sau khi truyền dịch cho Tiểu Vũ xong, lại bắt đầu tiêm thuốc cho cô.   

Cởi thắt lưng kéo cái quần xuống, Giang Khương nghiến răng, sau đó kéo tiếp cái quần nhỏ, hít một hơi thật sâu, khống chế trái tim đang nhảy lên bình bịch của mình, tìm một vị trí trên cái mông đít nhỏ.   

Tiêm thuốc, thật ra hắn lại không run tay.   

Đây là tố chất hắn rèn luyện được từ mấy năm qua. Khi giao chiến hoặc trong làn đạn, hắn đều phải tiến hành xử lý cho đồng đội bị thương. Cho nên, lần này tiêm thuốc rất dứt khoát. Tiểu Vũ dường như cũng không cảm nhận được gì.   

Sau khi tiêm thuốc xong, Giang Khương mới thở ra, nhẹ nhàng kéo quần Tiểu Vũ lên, sau đó ở một bên trông coi.   

Chỉ là đến 10h, cơn buồn ngủ kéo đến, Giang Khương mạnh mẽ chống đỡ, không để cho mình buồn ngủ. Hắn còn phải thay thuốc, ít nhất trước khi Tiểu Vũ hạ được cơn sốt, hắn không thể ngủ.   

- Nếu ngày đó có thể vượt qua được, hẳn hôm nay cũng có thể.   

Giang Khương uống một ly trà đậm, cố gắng để cho mình không rơi vào cơn buồn ngủ.   

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc một thanh âm vang lên:   

- Bởi vì chủ thể kháng cự hôn mê, hôm nay thời gian trì hoãn hôn mê một giờ.   

Khi thanh âm này vang lên, tinh thần Giang Khương rung lên, cơn buồn ngủ chợt biến mất.   

Nhưng sau một tiếng, mắt thấy còn một chai thuốc nữa, cơn buồn ngủ lại kéo đến, vẻ mặt Giang Khương đau khổ vì cố kiên trì.   

Như thế Giang Khương lại kéo thêm được một hai tiếng nữa. Trong lúc mơ màng sắp ngủ, một thanh âm vang lên:   

- Bởi vì chủ thể mãnh liệt kháng cự, thời gian hôn mê hôm nay không tính.   

Phù. Cảm giác cơn buồn ngủ kéo đi, Giang Khương thở phào một hơi, thay lọ nước thuốc cuối cùng cho Tiểu Vũ.   

Hơn một tiếng sau, Giang Khương cầm nhiệt kế đo lại nhiệt độ cho Tiểu Vũ lần nữa. Xác nhận không còn gì bất ổn, hắn dùng ống nghe kiểm tra thêm một lần. Lắng nghe hô hấp đều đặn của Tiểu Vũ, sắc mặt khôi phục lại bình thường, Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm.   

- Hẳn chỉ là bị cảm.   

Giang Khương cầm lấy cái chăn đắp lên người Tiểu Vũ, sau đó nằm xuống ghế salon, phủ mền chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi