BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Nghe tiếng rống thê lương của Giang Khương, còn có huyết lệ nơi khóe mắt, tất cả mọi người đều rúng động. Nhớ đến lời Giang Khương vừa nói, mọi người không ngờ chàng thanh niên thoạt nhìn ngày thường rất ôn hòa lại có một đoạn quá khứ như vậy.   

Mặc dù nghe qua có chút làm cho người ta không dám tin, nhưng nhìn biểu hiện của Giang Khương, không người nào là không tin. Khó trách Giang Khương lại dám dẫn bốn cao thủ ngoại viện tiến vào Tề gia làm ra chuyện kinh người như thế.   

Sau khi nghe Giang Khương nói, bất luận là người định hắn thắng hay thua, đều không nhịn được mà thầm khen một câu:   

- Quả thật là một trang nam nhi.   

Thậm chí có không ít người, ví dụ như Mã Tiểu Duệ, lúc này đã vì chuyện quá khứ của Giang Khương làm cho bi phẫn không thôi.   

- Tiểu tử này điên rồi, điên rồi, mau chế trụ hắn lại.   

Lý phán quan hoảng hốt rống lên với một cao thủ ngoại viện. Lúc này hai tay của ông đau vô cùng, hơn nữa lại bị chê cười trước mặt nhiều người như thế, Lý phán quan hận không thể giết chết Giang Khương mới cam tâm.   

Nhưng ông ta chỉ dám nói như vậy mà thôi. Mặc dù ông có quyền trừng phạt các thành viên của Thiên Y Viện, nhưng cũng bị hạn định. Thân phận của ông có thể so sánh với một thành viên chính thức của Thiên Y Viện sao? Cho dù là y sĩ cấp thấp nhất, ông cũng không dám ra tay động thủ với đối phương.   

Đám cao thủ ngoại viện của Thiên Y Viện nhìn nhau, rồi lại nhìn Giang Khương, sau đó xác nhận đối phương đã xuất hiện tình trạng mất khống chế tinh thần. Dù sao bọn họ cũng biết phòng sám hối là nơi nào. Mặc dù trước kia chưa từng xảy ra tình huống như thế này, nhưng bây giờ tốt nhất là nên chế trụ y sĩ Giang lại đã.   

Đội trưởng đầu lĩnh vung tay lên, bốn người bao vây Giang Khương lại.   

- Y sĩ Giang, y sĩ Giang.   

Vị đầu lĩnh thử gọi Giang Khương vài tiếng, xem có thể thức tỉnh Giang Khương hay không, nhưng lúc này Giang Khương không nhìn thấy thiện ý của y, trong mắt chỉ còn lại một màu đỏ.   

- Các người, các người muốn cướp đồ vật sao?   

Giọng nói của Giang Khương lành lạnh, ánh mắt bắn ra sát khí khiến cho bốn cao thủ vây bắt hắn có chút căng thẳng trong lòng.   

- Chuyện gì xảy ra vậy?   

Vị đầu lĩnh nhìn sát ý trong mắt Giang Khương, rốt cuộc xác định hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, dường như đã lâm vào trạng thái cuồng bạo nào đó.   

Mã Tiểu Duệ đứng cách đó không xa, sắc mặt âm trầm nhìn Giang Khương, nhìn một hồi liền nói:   

- Sắc mặt ửng đỏ, hơi thở thô và ngắn, ánh mắt không có tiêu cự, hẳn là do thuốc kích thích cuồng bạo.   

Mã Tiểu Duệ nói xong, các y sĩ vây xem mới chú ý đến sự khác thường trên gương mặt Giang Khương, sau khi sửng sốt liền bắt đầu nghị luận. Nếu không chú ý, quả nhiên là nhìn không ra. Nhưng tình huống trước mắt quả thật có chút giống.   

Dù sao bọn họ cũng là thành viên chính thức của Thiên Y Viện. Biểu hiện rõ ràng như thế, hơn nữa Giang Khương cuồng bạo như vậy, chỉ sợ không phải do thuốc gây ảo giác tạo thành. Thuốc gây ảo giác cũng có thể biến con người ta thành bộ dạng như thế, nhưng biểu hiện cuồng bạo giống Giang Khương như lúc này thì có vẻ chưa đến mức.   

Mọi người đều biết Giang Khương mới hai lăm tuổi đã tấn chức y sĩ tam phẩm. Đây chính là danh hiệu hàng thật giá thật. Mới hơn hai mươi tuổi đã làm được đến mức này, có thể nghĩ bản tính của Giang Khương cố chấp bao nhiêu. Nhưng cũng chính vì vậy, hắn mới kiên định đi đến ngày hôm nay.   

Hơn nữa, trong buổi lễ nhậm chức, bài diễn thuyết của Giang Khương một lần nữa chấn động toàn trường. Điều này đủ cho thấy ý chí của Giang Khương kiên định như thế nào.   

Một người có ý chí kiên định như thế, cho dù trong tình huống bị mất đi tri thức, cũng không có khả năng xuất hiện trạng thái cuồng bạo. Như vậy, chỉ có bị thuốc kích thích cuồng bạo mới làm cho Giang Khương xuất hiện dị thường như thế.   

Đồng thời, nhìn biểu hiện của Giang Khương, với bản lãnh của bọn họ trong lĩnh vực y học, hiển nhiên cũng nhìn ra được chút mánh khóe trong đó, chỉ sợ đây không chỉ đơn thuần là thuốc gây ảo giác.   

Mã Tiểu Duệ vừa nói xong, thân hình Lý phán quan bên cạnh liền cứng đờ, sau đó tay run lên, rồi toàn thân run lên.   

Ông thật không ngờ lại bị người ta nhìn ra được. Ông vốn tưởng rằng, có rất nhiều người sau khi dùng thuốc tạo ảo giác cũng xuất hiện tình trạng như vậy. Người bình thường rất khó nghĩ đến tình huống này. Không nghĩ đến lại có người nhìn ra được.   

Đi ngược lại quy tắc, dám dụng thuốc ngoài quy định với thành viên chính thức của Thiên Y Viện sẽ phải chịu tội danh gì, là người quản lý phòng sám hối của Thiên Y Viện, hiển nhiên Lý phán quan sẽ phải biết điều lệ của Thiên Y Viện rõ ràng. Nghĩ đến đây, trong lòng liền run lên.  

Sắc mặt Mã Tiểu Duệ âm trầm nhìn thoáng qua Lý phán quan bên cạnh, sau đó trầm giọng nói với bốn cao thủ ngoại viện:   

- Y sĩ Giang đang ở trong trạng thái hỗn loạn, mọi người ra tay chế trụ cậu ấy, nhưng không được làm bị thương.   

Nghe Mã Tiểu Duệ nói như thế, bốn cao thủ Thiên y ngoại viện đều gật đầu. Đã có y sĩ phát ra chỉ thị, hơn nữa cũng có được phán định tình huống trước mắt, bọn họ cũng không còn kiêng kỵ gì nữa, trực tiếp ra tay. Chỉ cần không đả thương đối phương quá nặng, cho dù xảy ra vấn đề cũng không liên quan gì đến bọn họ.   

Mã Tiểu Duệ nói xong, liền quay đầu nhìn về phía Lý phán quan:   

- Lý chủ quản, tôi hoài nghi ông sử dụng thuốc ngoài quy định với y sĩ Giang Khương. Tôi sẽ đưa ra yêu cầu với Viện Ủy, tiến hành điều tra việc này. Trong thời gian điều tra, không một ai được tiến vào bên trong, cho đến khi có kết quả.   

- Phòng sám hối là do tôi chủ quản. Ngoại trừ thành viên của Viện Ủy và Giám sát, không ai có đủ quyền hạn chế quyền lực của tôi. Cho dù cô là thành viên chính thức của Thiên Y Viện cũng không có tư cách này.   

Lý phán quan mạnh mẽ trấn định, trầm giọng nói với Mã Tiểu Duệ:   

- Trừ phi có thành viên của hội Giám sát ra lệnh, nếu không, phạm vi phòng sám hối vẫn do tôi nắm trong tay như cũ.   

- Hừ.   

Nghe được lời này của Lý phán quan, Mã Tiểu Duệ hừ lạnh một tiếng, cũng không lên tiếng. Cô dĩ nhiên biết được, bản thân cô chỉ có thể cảnh cáo chứ không có quyền hạn chế đối phương. Vì thế cô móc điện thoại ra, bắt đầu gọi cho sư phụ của mình, thuật lại toàn bộ sự việc.   

Thấy Mã Tiểu Duệ không nói gì nữa, Lý phán quan không nhanh không chậm bước về phía phòng sám hối. Ông nhất định phải nhanh chóng xử lý thuốc vẫn còn sót lại bên trong. Mặc dù khó có thể tránh khỏi một kiếp này, nhưng chỉ cần làm sạch một chút, cũng có khả năng giảm hậu quả mà ông phải gánh chịu xuống mức thấp nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi