BINH VƯƠNG THẦN BÍ

La y sư thoáng trầm ngâm, lập tức liền trầm giọng nói:   

- Bên Bắc Kinh có ba y sĩ thường trú, người phụ trách tên Lâm Ngọc Tường, là Y sĩ nhất phẩm, còn một người là Trương Ngọc Phượng, Y sĩ nhị phẩm, cô ấy rất giỏi nhi khoa... Để ta cho hai người bọn họ đến xem thử... Con đừng vội, nếu họ đến khám mà còn không được thì ta sẽ đi cùng con!   

Giang Khương nghe La y sư nói vậy thì chỉ đành gật đầu, hắn rất rõ, nếu mình về ít nhất phải mất hai ba ngày. Lúc này, thời gian rất gấp, hắn rất hiểu thực lực của Thiên Y viện. Nếu đã có hai vị y sĩ đến, trên căn bản ít nhất có thể đảm bảo Tiểu Bảo không xảy ra vấn đề. Giờ đã đặt chuyến bay ba giờ sau, chẳng qua mình chỉ trì hoãn hai ba tiếng đồng hồ thôi.   

- Được rồi... con về trước đi. Giờ ta gọi điện cho bên Bắc Kinh để họ lập tức đến đó! Có tin tức gì ta sẽ thông báo cho con!   

Giang Khương thấy La y sư cầm điện thoại bàn lên cũng gật đầu, đi ra ngoài. Dù sao hắn cũng hy vọng La y sư gọi điện cho bên Bắc Kinh. Hắn chỉ là một Y sĩ tam phẩm, nếu muốn nhờ vả đồng nghiệp ở Bắc Kinh không phải là chuyện dễ dàng.   

Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương quay về liền căng thẳng hỏi:   

- Thế nào?   

- Thầy đã đánh tiếng với bên Bắc Kinh, sẽ nhanh chóng có người qua đó... Chúng ta cứ chờ tin tức trước đã!   

Giang Khương gật đầu, ý bảo Tuyên Tử Nguyệt yên tâm rồi quay về phòng.   

Với những chuyện như thế này hắn luôn rất bình tĩnh. Vì hắn hiểu rõ, cho dù có sốt ruột cũng chẳng được gì, ít nhất có hai vị y sĩ ở đó, chắc chắn Tiểu Bảo sẽ không có chuyện gì. Nếu chuyện hai vị y sĩ cũng không giải quyết được, vậy thì mình đi cũng chưa chắc đã làm được gì.   

Trong Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, lúc này Phan Hiểu Hiểu và dì Dương đang đứng trong phòng bệnh, vẻ mặt lo lắng nhìn mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang khám cho Tiểu Bảo nằm trên giường bệnh. Lúc này Tiểu Bảo toàn thân yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn sốt đỏ bừng nằm trên giường, như đang mơ màng ngủ.   

Bác sĩ dẫn đầu là một nữ bác sĩ trung niên tóc hoa râm tầm sáu mươi tuổi, đeo một cặp kính lão, rất cẩn thận đưa hai tay sờ sau tai, cằm, cổ, nách của Tiểu Bảo.   

Mấy vị bác sĩ đi cùng bên cạnh có già có trẻ, xem ra những chuyên gia giáo sư đức cao vọng trọng của khoa nhi đều được điều động.   

Vốn Phan Hiểu Hiểu và dì Dương đều không tể nào điều động được vị nữ giáo sư vốn đã về hưu này. Có điều, sau khi ông cụ Dương nghe thấy Tiểu Bảo sốt cao không hạ, bệnh viện chưa kiểm tra ra vấn đề thì vô cùng sốt ruột. Ông cũng rất xem trọng Tiểu Bảo này. Lúc rảnh rỗi ông thường thích ôm Tiểu Bảo. Giờ Tiểu Bảo đột nhiên bị bệnh, ông rất lo lắng. Hơn nữa nên biết Giang Khương đã để Tiểu Bảo ở lại Bắc Kinh nếu lần này xảy ra chuyện gì, ông cũng khó ăn nói với Giang Khương.   

Ông lập tức đánh tiếng với bên Bệnh viện đa khoa.   

Lãnh đạo bệnh viện nhận được điện thoại từ văn phòng ông cụ Dương sao dám chậm trễ. Lãnh đạo vội vàng triệu tập các giáo sư chuyên gia khoa y, ngay cả vị Chủ nhiệm cũ đã về hưu cũng được mời đến, mọi người hội chẩn tập thể.   

Sau khi vị chủ nhiệm về hưu này kiểm tra xong cũng chậm rãi nhíu mày, rồi lại cầm bệnh án lên lật xem, lúc này mới gật đầu, giao bệnh án cho bác sĩ trẻ bên cạnh.   

Dì Dương thấy hình như vị Chủ nhiệm này đã kiểm tra xong, vội vàng bước đến hỏi:   

- Chủ nhiệm Đào... tình hình Tiểu Bảo như thế nào?   

Chủ nhiệm Đào đưa tay đẩy kính, nhìn dì Dương, trên mặt nở nụ cười. Bà biết rõ bối cảnh của vị này nên khách khí gật đầu cười nói:   

- Dương phu nhân... tôi vừa kiểm tra qua, tạm thời tình hình vẫn chưa thể xác định, chúng tôi về văn phòng thảo luận một chút đã!   

- Ừm... Được, phiền Chủ nhiệm Đào rồi!   

Dì Dương nghe Chủ nhiệm Đào nói vậy chỉ có thể gật đầu.   

Mấy vị bác sĩ này đang định rời đi thì lúc này ở cửa có một nam một nữ bước tới.   

Hai người này trông khoảng bốn mươi tuổi, người đi đầu mang kính đen, để tóc mái, vẻ mặt nghiêm túc, người phụ nữ đi sau mặt tròn tròn, trên mặt nở nụ cười nhạt, chậm rãi đi đến.   

Các bác sĩ đang định ra ngoài nhìn thấy hai người này bước vào thì hơi sửng sốt. Đây là phòng VIP, hơn nữa chỉ có một bệnh nhân là Tiểu Bảo. Lúc đầu mọi người cho rằng là người nhà đến thăm bện, nhưng dì Dương và Phan Hiểu Hiểu đứng bên có vẻ sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương hình như cũng không quen hai người này thì hơi sửng ra.  

Nhưng sau khi Phan Hiểu Hiểu thoáng sửng ra thì đột nhiên nhớ ra Giang Khương nói sẽ cho người đến xem trước thì liền nặn ra một nụ cười. Cô đang định bước lên trước thì thấy dì Dương ở bên đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, giống như vừa mới nhận ra người đến là ai. Bà vội vàng bước lên, cung kính và khách khí với người trung niên đeo kính đen:   

- Lâm y sư... sao ngài đến đây?   

Người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn thấy dì Dương hơi ngẩn ra, sau đó như nhớ ra gì đó mới nhẹ nhàng gật đầu:   

- Ừ... Tôi và Trương y sư nhận được lệnh đến khám cho một đứa bé tên Tiểu Bảo!   

- A... Bên này bên này... xin mời ngài, xin mời ngài...   

Dì Dương nghe thấy lời này trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, sau đó lui qua một bên, đưa tay nói.   

Lâm y sư gật đầu, sau đó nhìn Phan Hiểu Hiểu bên cạnh, trên mặt khẽ cười, nói:   

- Cô là Phan tiểu thư đúng không?   

- A... Đúng, chào ngài... Tôi là Phan Hiểu Hiểu, Lâm... Lâm y sư, là Giang Khương mời ngài tới ạ?   

Phan Hiểu Hiểu thấy dì Dương khách khí với vị này như vậy, hoàn toàn không giống như đối với bác sĩ, mà giống như đối với lãnh đạo vậy nên cô cũng không dám chậm chạp, vội vàng mỉm cười khách sáo đáp.   

- Ừm... Giang y sĩ hiện tại đang bận rất nhiều việc, nhất thời vẫn chưa đến được, chúng tôi đến trước, nếu vấn đề không lớn, cậu ấy không cần phải tới nữa...   

Lâm y sư cũng rất khách khí với Phan Hiểu Hiểu, cười gật đầu, sau đó đi về phía giường bệnh của Tiểu Bảo.   

Phan Hiểu Hiểu nghe thấy lời này thì hơi thất vọng, đã hai tháng nay cô chưa được gặp Giang Khương rồi, không biết rốt cuộc Giang Khương bận gì mà đến lúc này vẫn không có thời gian quay về. Có điều giờ cô không tiện nói gì, hơn nữa cô cũng đang rất tò mò về thân phận của vị Lâm y sư này. Cô thấy dì Lâm đứng bên cũng rất cung kính khách khí với Lâm y sư. Điều này thật sự làm cho cô cảm thấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra.   

Cô cũng được coi xuất thân danh môn, cũng hiểu đôi chút về tình hình trong gới, cô càng hiểu, người có thể khiến con dâu Dương gia khách sáo kính cẩn như vậy thật sự không nhiều.   

Có điều dù cô chưa hiểu rõ nhưng cũng không dám chậm trễ, tuy nói do Giang Khương mời đến, nhưng như vậy thì cũng không thể thất lễ, cô lập tức chạy theo sau, gật đầu đáp lời, nói:   

- Vâng, vậy thì làm phiền hai vị y sư rồi...   

Mấy vị giáo sư chuyên gia của Bệnh viện đa khoa đứng ở cửa nhìn hai người bên trong, lúc này liền đưa mắt nhìn nhau. Bệnh viện này không giống với những nơi khác. Theo quy định, mỗi bác sĩ đều có địa điểm và phạm vi hành nghề của mình, không thể chạy lung tung được. Ngoại rừ trường hợp bệnh viện cấp dưới mời các chuyên gia giáo sư của bệnh viện cấp trên đến hội chẩn, các chuyên gia giáo sư mới có thể khám bệnh nhảy khu vực.   

Hai người trước mặt không mặc đồng phục làm việc, bên mình cũng không nhận được thông báo gì, họ tự nhiên chạy đến khám bệnh cho bệnh nhân của bệnh viện, như vậy là vi phạm quy định nghiêm trọng.   

Nếu như chuyện này xảy ra ở chỗ khác, các chuyên gia giáo sư này đã gọi bảo vệ đến đuổi người rồi... Cái kiểu không báo mà đến, không mời mà vào này chẳng phải là tự bước đến cửa tát vào mặt mọi người sao?   

Có điều, các chuyên gia giáo sư này có thể lăn lộn ở một nơi như Bệnh viện đa khoa ba quân chủng thì không phải loại không có mắt nhìn người. Họ thấy vị Dương phu nhân kia dường như quen biết đối phương, lại còn cung kính khách sáo như vậy thì cũng hiểu lai lịch của hai người này e là bất phàm.   

Có điều mấy người này có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được vị y sư nào mà có thanh thế lớn như vậy, ngay cả Dương phu nhân mà cũng không mấy nhiệt tình. Còn Dương phu nhân lại cung cung kính kính. Cho dù mấy bác sĩ riêng của bảy vị đứng đầu cũng không thể có thanh thế như vậy.   

Hơn nữa đối phương hình như còn do vị bác sĩ Giang Khương đã từng rất nổi tiếng ở Bệnh viện đa khoa kia mời đến. Lúc này mấy vị giáo sư chuyên gia càng thêm hiếu kỳ. Người có thể khiến Dương phu nhân rất nể mặt nhưng dường như lại rất thân với Giang Khương...   

Mọi người đều có gắng khắc chế biểu cảm, không nói gì, ngay cả Chủ nhiệm khoa nhi cũng không nói gì.   

Vị Chủ nhiệm Đào dẫn đầu kia hai mắt cũng lóe lên, tuy trong mắt có chút bất mãn nhưng vẫn cười, sau đó nói với vị Chủ nhiệm khoa nhi hiện tại kia:   

- Đã là người cùng nghề thì chúng ta cùng đợi một chút đi, tiểu Lý lấy bệnh án ra, chuẩn bị đồ dùng cho hai vị bác sĩ này!   

- A... Vâng ạ!   

Chủ nhiệm Lý vội vàng lên tiếng, sắc mặt của ai nấy đều hơi khó coi nhưng cũng lần lượt nặn ra nụ cười rồi quay trở lại đứng một bên nhìn chứ không bước đến nói chuyện khách sáo với hai người kia. Họ chỉ muốn chờ xem tay nghề của hai người này. Nếu hai người có gây ra chuyện gì đáng buồn cười không, tuy chúng tôi không dám thật sự đắc tội với anh, nhưng về mặt lĩnh vực kỹ thuật chuyên nghiệp, anh có năng lực thì anh ngầu, còn nếu không đừng trách chúng tôi không nể mặt.   

Vị Lâm y sư nhìn mấy vị giáo sư chuyên gia mặt cười nhưng trong lòng không cười bên cạnh, không bày tỏ thái độ gì, ông chỉ gật đầu với vị nữ y sư kia. Vị nữ y sư kia mỉm cười hỏi Phan Hiểu Hiểu đứng bên cạnh:   

- Phan tiểu thư, nhờ cô nói lại đại khái tình hình phát bệnh...   

- A... vâng...   

Phan Hiểu Hiểu vội vàng gật đầu. Kể ra cô cũng không hiểu rõ quá trình phát bệnh thật sự là gì, chẳng qua cô chỉ kể lại chi tiết một lượt những gì cô giáo ở nhà trẻ đã nói với cô.   

- Ờ... Khi ngủ trưa đột nhiên sốt... cũng không nôn mửa hay tiêu chảy, chảy mũi...   

Nữ y sư kia nhìn Phan Hiểu Hiểu, cười xác nhận nói.   

- Đúng... Là như vậy... sốt mãi cho đến giờ, toàn trên ba mươi tám độ, sốt đi sốt lại, hôm nay cao nhất là bốn mươi độ...   

Phan Hiểu Hiểu căng thẳng gật đầu nói.   

Nữ y sư kia cũng gật đầu, sau đó nhìn Chủ nhiệm Lý sắc mặt khó coi cầm bệnh án đứng bên cạnh, mỉm cười, nói:   

- Vị bác sĩ này có thể cho tôi mượn xem bệnh án không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi