BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Máy bay đáp xuống sân bay Bắc Kinh. Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt bước xuống cầu thang, một chiếc xe mang biển số vũ trang đã dừng bên chân cầu thang, yên lặng chờ Giang Khương đến.   

Một thượng úy vũ trang đứng trước xe nhận ra Giang Khương đang chậm rãi bước xuống cầu thang đang đứng trước thềm bậc thang liền cung kính nói với Giang Khương:   

- Trung tá Giang Khương, tôi được lệnh đến đón ngài!   

- Trung tá Giang Khương...   

Giang Khương nhìn thượng úy mặt mũi tuấn lãng, toàn thân mặc quân phục thẳng tắp đang hành kính lễ với mình, mắt Giang Khương chớp chớp, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc dâng lên trong lòng.   

Suýt chút nữa hắn quên mất mình còn có một thân phận trung tá.   

- Chào anh!   

Mặc dù sắc mặt Giang Khương hơi tối tăm vì bệnh tình của Tiểu Bảo nhưng hắn vẫn nở nụ cười gật đầu cảm ơn thượng úy này, vì hắn mặc thường phục nên cũng không tiện hồi lễ.   

Xe nhanh chóng lái ra khỏi sân bay Bắc Kinh, sau đó chạy vào trong thành phố.   

Giang Khương nhìn đồng hồ, trầm giọng hỏi:   

- Xin hỏi, đang đưa tôi đến Bệnh viện đa khoa ba quân chủng sao?   

- Đúng vậy... Hiện tại tòa nhà khoa nhi của bên Bệnh viện đa khoa ba quân chủng đã bị cách ly tạm thời... Có điều, tội nhận được lệnh của Bộ chỉ huy tạm thời đưa ngài sang bên đó!   

Vị thượng úy trẻ tuổi vừa lưu loát xoay bánh lái, cho xe hòa vào dòng xe nhanh chóng đi về phía trước.   

Giang Khương nghe nói đang đưa mình đến Bệnh viện đa khoa ba quân chủng thì mới hài lòng gật đầu. Hắn sợ các đồng chí già bên trên lại nhìn chằm chằm lấy mình, giờ hắn chẳng còn tâm trí đâu mà ứng phó với họ.   

Chiếc xe mở còi cảnh sát nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã tới Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, sau đó đưa Giang Khương đến thẳng tòa nhà khoa nhi.   

Giang Khương nhìn tòa nhà khoa nhi vẫn như trước nhưng đã lạnh lẽo hơn một chút liền âm thầm gật đầu. Từ sau đợt “SARS” lần trước tàn phá, các ban ngày đều đã cẩn thận hơn. Ngay cả Thiên Y viện cũng tương đối cẩn thận về phương diện này.   

Giang Khương vừa liếc mắt đã thấy tòa nhà lớn này đã được khống chế rất nghiêm mật. Ngay cả mấy trăm cánh cửa sổ cũng không có cánh nào mở. Nhưng trong mắt người khác chỉ e là không thể nhận ra điều gì quá khác thường.   

Làm như vậy lợi ích lớn nhất là có thể tránh xảy ra khủng hoảng. Dù sao người Bắc Kinh cũng đã bị “SARS” lần trước dọa cho sợ đủ rồi. Đây gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Trước khi chưa xác định được tính truyền nhiễm của mầm bệnh chưa biết này, làm như vậy là thỏa đáng nhất!   

Vị thượng úy kia dừng xe trước tòa nhà, sau đó ở trong xe lấy một tờ giấy thông hành đưa cho cấp Giang Khương, sau đó cười nói:   

- Trung tá, đây là giấy thông hành của ngài...   

Giang Khương nhận rồi nhìn thoáng qua.   

Sau đó hắn lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt ngồi bên, nói:   

- Chúng tôi có hai người!   

- Hai người...   

Vị thượng úy này hơi chần chừ một chút, sau đó lấy một tờ giấy thông hành phía trước đưa sang.   

- Cảm ơn!   

Giang Khương mỉm cười nói cảm ơn xong hai người mới bước xuống xe.   

Giang Khương tiện tay đeo giấy thông hành lên cổ mới rồi mới dẫn Tuyên Tử Nguyệt đi về phía cửa.   

Lúc họ đi đến cửa có mấy người mặc áo jacket liếc nhìn Giang Khương một cái, sau khi nhìn thấy hai tấm thẻ thông hành đeo trên cổ Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt thì mới tránh sang một bên.   

Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt bước vào đại sảnh của tòa nhà liền có người từ bên trong bước ra đón.   

- Xin chào... Chủ nhiệm Giang, chào mừng ngài quay về.   

Giang Khương nghe thấy giọng nói của đối phương thì hơi sửng sốt. Hắn nhận ra người ra đón có lẽ là người của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng. Có điều Giang Khương xác định hắn không quen đối phương.   

- Ồ... Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Lê Binh Phó phòng của Phòng nghiệp vụ Bệnh viện đa khoa. Có lẽ là anh không biết tôi...   

Người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen này vừa gật đầu vừa cười nói với Giang Khương:   

- Nào... bác sĩ Giang, mời qua bên này... Bộ chỉ huy tạm thời đang tạm thời ở bên này...   

Giang Khương gật đầu, sau đó dẫn Tuyên Tử Nguyệt bước theo vị Phó phòng Lê này đi vào trong.   

Trên đường đi Giang Khương thấy bên trong được giới bị rất nghiêm túc. Lúc này mới có thể nhận ra tất cả lối đi đều đã được phong tỏa. Trước cửa thang máy và các lối đi đều có cảnh sát vũ trang đầy đủ đứng đó.   

Phó phòng Lê dẫn Giang Khương đi đến trước một phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa ra, mời Giang Khương đi vào.   

Thấy Giang Khương bước vào, Tuyên Tử Nguyệt dĩ nhiên cũng đi vào theo.  

Những người bên trong thấy Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt bước vào đều thoáng sửng sốt một chút, sau đó một người bên trong vội vàng đi đến, nói:   

- Chủ nhiệm Giang, chào cậu... Chào mừng cậu trở về!   

Nghe thấy lời này, lúc này mọi người bên trong mới nhìn Giang Khương, trong mắt lộ ra vẻ chợt hiểu, rất nhiều người trong lòng thầm nói: “Chả trách cảm thấy quen quen, hóa ra là vị này...”   

Mặc dù tất cả mọi người đều biết Giang Khương là ai nhưng họ vẫn cảm thấy kỳ lạ vì Giang Khương đột nhiên chạy đến đây.   

- Viện trưởng Lâm, chào ông... lâu lắm không gặp...   

Giang Khương có ấn tượng rất sâu với vị Phó viện trưởng Lâm Kiến Quốc bước đến chào hỏi này, hắn lập tức cười bắt tay ông ta.   

- Đúng rồi, Chủ nhiệm Giang đi đột ngột, chẳng thèm gặp mặt lấy một lần. Tất cả mọi người vẫn thường xuyên nhắc đến cậu. Đặc biệt là Chủ nhiệm Triệu bọn họ, lúc nào cũng nhắc, không biết khi nào cậu mới quay về!   

Sau khi khách sáo hai câu, Phó viện trưởng Lâm liền giới thiệu mọi người với Giang Khương:   

- Giang Khương... nào, để tôi giới thiệu với cậu... Vị này là Bộ trưởng Nghiêm của Bộ y tế...   

- Bộ trưởng Nghiêm... Vị này là Giang Khương, là Phó chủ nhiệm Trung tâm chấn thương chỉnh hình của bệnh viện chúng tôi, còn là Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh của Học viện quân y ba quân chủng...   

Giang Khương nhìn người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng hơi ngẩng cằm lên, mang theo vẻ quan chức nhìn mình thì liền mỉm cười đưa tay ra, gật đầu nói:   

- Bộ trưởng Nghiêm, chào ông!   

- Ừ...   

Bộ trưởng Nghiêm gật đầu, tiện tay bắt tay Giang Khương, chỉ ừ khẽ một tiếng rồi không để ý gì đến Giang Khương nữa. Có điều khi hai mắt dừng lại ở Tuyên Tử Nguyệt đứng sau lưng Giang Khương thì trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.   

Giang Khương cũng không để ý lắm, giờ hắn đang sốt ruột muốn đi gặp Tiểu Bảo, nhưng có vẻ giờ bên này đã chính thức giới nghiêm. Hơn nữa cũng chưa có đồng nghiệp của Văn phòng đại diện Thiên Y viện trú tại Bắc Kinh, nên giờ chỉ có thể nhẫn nại chào hỏi mấy người này.   

- Vị này là Chủ nhiệm Tiền Tiền Bảo Minh của Trng tâm khống chế dịch bệnh quốc gia... Vị này là giáo sư Lý của Trung tâm nghiên cứu dịch bệnh quốc gia... Vị này là...   

Giang Khương nhẫn nại bắt tay từng người, mỉm cười gật đầu chào hỏi. Sau khi xong xuôi hắn mới thở hắt ra, sau đó nói với Viện trưởng Lâm bên cạnh:   

- Viện trưởng Lâm... Tôi muốn đi xem thử bệnh nhân...   

- Ờ... cái này...   

Viện trưởng Lâm gật đầu, đang định nói, đột nhiên bên kia có một người trầm giọng nói:   

- Giờ bệnh nhân đã được cách ly nghiêm ngặt... nghiêm cấm thăm hỏi...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi