BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Bất luận là quy định gì, hoặc nguyên tắc nào, trong phòng cách ly mà gỡ mũ, khẩu trang, bao tay hay bất cứ vật cách ly nào đều tuyệt đối không được phép.   

Lúc này Giang Khương đã cởi gần hết, hoàn toàn không quan tâm chuyện hắn có bị lây nhiễm hay không.   

Tuyên Tử Nguyệt chỉ biết Giang Khương làm như vậy là rất nguy hiểm nhưng cũng không biết cụ thể ý nghĩa bên trong.   

Nhưng Viên Dũng thì biết rất rõ. Vốn phòng hộ cẩn thận, chỉ cần không làm trái thao tác, tỷ lệ lây nhiễm là bằng không. Nhưng tình huống trước mắt của Giang Khương, nếu tiếp xúc trực tiếp với người bệnh, tỷ lệ lây nhiễm sẽ còn cao hơn.   

Cho nên Viên Dũng mới khẩn trương như vậy. Mặc dù y chỉ là một y sĩ thực tập ngoại viện, nhưng cũng biết rất rõ, những người trong nội viện coi trọng y sĩ Giang biết bao nhiêu. Nếu xảy ra vấn đề...   

Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng nhận được thông báo, sắc mặt đại biến, vừa ấn nút báo động khẩn cấp, vừa nhanh chóng chạy đến phòng cách ly.   

- Giang Khương, Giang Khương, mau mặc vào. Nếu cậu xảy ra vấn đề, tôi làm sao ăn nói với La y sư chứ?   

Lâm Ngọc Tường vừa ấn nút khử trùng vừa sốt ruột la lên.   

Trương Ngọc Phượng cũng khẩn trương ngắt lời:   

- Giang Khương, mau, mặc vào đi, có vấn đề gì thì chúng ta cùng nhau nghiên cứu. Vạn nhất không được thì mời La y sư hoặc Viện trưởng Từ đến đây.   

Nhưng Giang Khương đã cởi xong, tất nhiên không nghe được những lời hai người nói, chỉ có Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh là nghe được thanh âm sốt ruột của hai người, sắc mặt thay đổi, biết Giang Khương làm như vậy là cực kỳ nguy hiểm.   

- Giang Khương, anh mau mặc đồ vào đi.   

Tuyên Tử Nguyệt rốt cuộc cũng khẩn trương lên, nắm chặt cánh tay Giang Khương, nói.   

Giang Khương mỉm cười, vỗ tay Tuyên Tử Nguyệt:   

- Tin anh đi, anh sẽ không có việc gì đâu.   

Nghe Giang Khương nói rồi nhìn nụ cười ấm áp của hắn, Tuyên Tử Nguyệt lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu. Đối với Giang Khương, cô có thể nói là tin tưởng vô điều kiện.   

Đám người bác sĩ Đường đứng bên ngoài vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai vị y sư mặc đồ như người ngoài vũ trụ lao vào phòng cách ly.   

Nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, hai vị bác sĩ nhìn nhau, rồi vội vàng chạy theo.   

Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề?   

Khi hai người chạy đến phòng cách ly, xuyên qua tấm kính thủy tinh, có thể nhìn thấy được tình huống bên trong. Liếc mắt một cái, hai người đều giật mình, biết rõ tại sao hai vị y sư kia lại khẩn trương chạy đến như vậy.   

Chỉ là hai người không rõ lắm, tại sao vị Chủ nhiệm Giang này lại c ởi đồ bảo hộ trong phòng cách ly như thế.   

Lúc này, Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng cũng đã khử trùng xong, chính thức tiến nhập vào phòng cách ly.   

- Giang Khương, cậu điên rồi sao? Mau mặc vào.   

Nhìn Giang Khương vẫn còn đang đứng bên trong, dường như còn chưa tiếp xúc với người bệnh, Lâm Ngọc Tường thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên trước mặt Giang Khương, trầm giọng nói.   

Ông không dám để Giang Khương gặp chuyện không may. Ông và Trương Ngọc Phượng đã từng tiếp xúc qua người bệnh, cho nên hai người vẫn còn mặc nguyên bộ đồ phòng hộ chưa cởi ra.   

Nhưng hiện tại, vẫn còn chưa xác định được tình huống lây nhiễm, Giang Khương đã c ởi đồ phòng hộ, không những vi phạm nguyên tắc cách ly mà còn không chịu trách nhiệm với bản thân mình. Bọn họ là người phụ trách của Thiên Y Viện ở đây. Nếu có một ngôi sao mới mà Viện trưởng Từ rất coi trọng xảy ra chuyện ở chỗ này, bọn họ cũng khó mà thoát khỏi trách nhiệm.   

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng, Giang Khương chỉ cười lắc đầu:   

- Lâm huynh, y sĩ Trương, không cần lo lắng đâu. Tôi tự biết mình đang làm cái gì, và sẽ gánh chịu tất cả hậu quả.   

Thấy Giang Khương biết được mình đang làm cái gì, Lâm Ngọc Tường cau mày, trầm giọng nói:   

- Giang Khương, cậu phải biết hậu quả sẽ như thế nào nếu cậu làm như vậy. Trong tình huống bệnh tình còn chưa rõ ràng, cậu đã cởi áo phòng hộ, cậu không thể nào đảm bảo được cậu sẽ không bị lây nhiễm. Một khi bị lây nhiễm, mà chúng ta lại chưa có thuốc kháng bệnh hữu hiệu, chính cậu đã đẩy bản thân cậu vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.   

- Vì thế, chúng tôi yêu cầu cậu một lần nữa mặc đồ phòng hộ vào, sau đó không được cởi ra, cho đến khi toàn bộ trình tự cách ly kết thúc mới thôi.   

Trương Ngọc Phượng cũng nghiêm túc nói với Giang Khương:   

- Cậu sẽ chịu trách nhiệm với bản thân của cậu.   

Nhìn hai vị y sĩ cực kỳ khẩn trương, Giang Khương cười nói:   

- Không còn cách nào. Tôi mặc đồ phòng hộ thì sẽ không thể tiến hành chẩn đoán toàn diện cho Tiểu Bảo. Cho nên tôi phải cởi ra. Hơn nữa tôi cũng nắm chắc mình sẽ không bị lây nhiễm. Vì thế hai vị đừng ngăn cản tôi nữa. Tôi đã đưa ra quyết định thì sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ.   

Thấy Giang Khương kiên trì như vậy, sắc mặt hai người đều khó coi. Nhìn biểu hiện của Giang Khương, chỉ sợ không nghe theo lời khuyên của hai người. Hơn nữa, với thân phận của Giang Khương bây giờ, bọn họ cũng không cách nào trực tiếp hạ lệnh cho Giang Khương. Một lúc sau, Lâm Ngọc Tường khẽ thở dài:   

- Giang Khương, nếu cậu đã nói như vậy, tôi sẽ phải báo cáo lại với La y sư.   

Thấy biểu hiện bất đắc dĩ của Lâm Ngọc Tường, Giang Khương cũng biết bọn họ cũng khó xử, gật đầu nói:   

- Vâng, anh cứ báo cáo lại với sư phụ của tôi.   

Dứt lời, Giang Khương cũng không do dự, bước đến bên cạnh giường bệnh của Tiểu Bảo, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cậu bé.   

Cảm giác nóng rát truyền đến, Giang Khương lại đau lòng, sau đó hít một hơi thật sâu, bình tĩnh bắt mạch.   

Cảm nhận được sự ba động dồn dập truyền đến, mày Giang Khương dần dần cau lại. Bây giờ dùng đủ loại thuốc hạ sốt cũng không giảm sốt, như vậy chỉ có thể dùng biện pháp khác.   

Bây giờ Giang Khương chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm mà tổ sư gia đã truyền lại. Mà muốn sử dụng nó, nhất định phải xác định chi tiết tình huống của Tiểu Bảo. Từ đó mới có thể tìm được phương pháp giải quyết tương ứng.  

Mạch nhanh, đầu lưỡi đỏ bừng, có bợn vàng, nhiệt độ cao không giảm.   

Giang Khương có chút trầm ngâm, trong lòng liền có phán đoán đại khái. Hắn cũng đã nhìn xem trên bệnh án có ghi lại phương thuốc mà y sĩ Trương Ngọc Phượng đã khai. Thuốc được sử dụng hoàn toàn ăn khớp với tình huống trước mắt.   

Tác dụng của thuốc đối với Tiểu Bảo mà nói thì tương đối chậm. Nhưng Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi, không cách nào đánh thuốc quá cao. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn khó mà có được hiệu quả như mong đợi.   

Nhìn Giang Khương trực tiếp tiếp xúc với Tiểu Bảo, hoàn toàn không lo lắng cho việc mình có thể bị lây nhiễm, Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng bên cạnh đều thở dài. Bọn họ cũng có con, làm sao mà không hiểu tại sao Giang Khương lại làm như vậy?   

Không để ý đến an nguy của mình, dùng toàn lực để chấn đoán bệnh tình của đứa bé, đại đa số người làm cha cũng sẽ làm như vậy. Nhưng đứa bé này không phải là con ruột của hắn, thế mà hắn vẫn làm. Điều này càng khiến cho hai người càng thêm kính nể Giang Khương hơn.   

Nhưng Lâm Ngọc Tường vẫn đi đến một bên, cầm điện thoại trên bàn gọi ra ngoài.   

- Cái gì? Tiểu tử này điên rồi, tại sao các người không ngăn nó lại?   

Phản ứng đầu tiên của La y sư là tức giận, quát lớn với Lâm Ngọc Tường. Nên biết rằng Giang Khương là toàn bộ hy vọng của ông. Nếu hắn vì vậy mà xảy ra chuyện, cái được không đủ bù cái mất.   

Nhưng sau khi phát hỏa, nghe Lâm Ngọc Tường giải thích, La y sư cũng biết được tính cách của đệ tử mình, đành thở dài nói:   

- Nếu đã như vậy rồi thì cứ tùy nó đi. Cho dù là tôi cũng chưa chắc ngăn được nó.   

La y sư trầm ngâm một chút rồi hỏi:   

- Phân tích liên quan đến virus có tiến triển gì không?   

- Mặc dù đã thuận lợi tách virus ra, nhưng trước mắt chỉ có thể xác nhận tạm thời không có lan truyền trong không khí.   

Lâm Ngọc Tường vội vàng trả lời.   

Nghe được là tạm thời chưa khẳng định được nó đã lan truyền trong không khí, La y sư cũng thở phào nhẹ nhõm. Như vậy, tỷ lệ Giang Khương bị lây nhiễm sẽ giảm đi rất nhiều.   

- Các người nhanh chóng phân tích, xác nhận tính chất của virus, còn có biện pháp xử lý tương quan. Tiểu tổ mà viện cử đi cũng đã xuất phát. Trong vòng khoảng hai tiếng nữa sẽ đến nơi. Nếu có chuyện gì thì nhất định phải báo cáo cho tôi biết.   

- Vâng.   

Lâm Ngọc Tường vội vàng đáp.   

- Chờ tên tiểu tử kia chẩn bệnh xong, cậu nói cho nó biết, nhất định phải mặc đồ phòng hộ vào, nói là tôi ra lệnh, hiểu chưa?   

La y sư trầm giọng nói.   

- Vâng.   

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Ngọc Tường bất đắc dĩ quay sang nhìn Giang Khương, phát hiện Giang Khương đang trầm ngâm, hình như đang nghĩ đến biện pháp nào đó.   

Lập tức hai mắt Lâm Ngọc Tường sáng lên, vội vàng bước đến chỗ Giang Khương. Y cũng cực kỳ tò mò đối với ngôi sao mới nổi này, muốn biết xem Giang Khương có thể xuất ra biện pháp gì đặc biệt hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi