BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Nhìn chiếc xe thương vụ lóe đèn biến mất khỏi con đường, Giang Khương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay người bước vào bên trong.   

Vừa đi vừa nói với Trương Ngọc Phượng bên cạnh:   

- Trương tỷ, có phải là tôi đã quá khẩn trương rồi không?   

- Ừ, có một chút.   

Trương Ngọc Phượng nhìn Giang Khương thở dài, nhưng ý cười trong mắt lại càng nhiều:   

- Đừng lo lắng. Biến dị của virus chỉ xuất hiện trong những tình huống cực đoan nhất, hơn nữa còn cần thời gian tương đối dài. Trong vòng một hai ngày không có khả năng xuất hiện tình huống biến dị đâu.   

Nói đến đây, Trương Ngọc Phượng lại nhìn Giang Khương, cười nói tiếp:   

- Cho nên, thuốc Đường y sư đã đưa, nhất định là có tác dụng ức chế virus, cậu không cần lo lắng.   

- Tôi tin, chỉ là quan tâm quá sẽ bị loạn.   

Khóe miệng Giang Khương vểnh lên.   

Nhìn Giang Khương đã yên tâm hơn, Trương Ngọc Phượng lắc đầu cười khổ:   

- Cậu cũng là, lo lắng thì lo, nhưng đừng hỏi ra chứ. Cũng may sư phụ của cậu là La thủ tịch, nếu không, không biết Đường y sư sẽ đánh giá cậu như thế nào.   

- Haha, cũng là sốt ruột vì con quá thôi mà. Trương tỷ, chắc chị cũng hiểu.   

Giang Khương gãi đầu, kết quả phát hiện mình đang đội mũ giáp, không khỏi bật cười.   

- Cậu đấy, haiz.   

Nhìn thấy động tác này của Giang Khương, Trương Ngọc Phượng không nhịn được cũng cười theo.   

Đi theo phía sau Trương Ngọc Phượng bước vào thang máy, gương mặt vốn đang tràn ngập nụ cười của Giang Khương lại hiện lên sự lo lắng. Có đôi khi bạn cảm thấy bất an nhưng người khác lại không biết. Bây giờ hắn chỉ hy vọng giống như lời Trương Ngọc Phượng đã nói, đừng xuất ra vấn đề gì.   

- Viên Dũng, tình huống thế nào rồi?   

Vừa mới bước vào, Giang Khương liền cởi bộ đồ phòng hộ, hỏi Viên Dũng một bên.   

Đối với sự khẩn trương như vậy của Giang Khương, Viên Dũng thật ra đã sớm nhìn quen, cười đáp:   

- Tạm thời cũng không có gì thay đổi.   

Trương Ngọc Phượng không nhịn được mà lắc đầu:   

- Cậu mới xuống dưới có mười phút thôi mà, không cần phải khẩn trương như vậy đâu.   

- Hah, cũng không còn cách nào.   

Nhìn nét mặt của Trương Ngọc Phượng, Giang Khương tự biết bản thân đã quá lo lắng, đành cười khổ.   

Hai người ngồi trong phòng cách ly quan sát tình huống Tiểu Bảo.   

Lúc này, Viên Dũng vẫn đang theo dõi chỉ số nhiệt độ cơ thể của Tiểu Bảo, đột nhiên cau mày nói:   

- Nhiệt độ cơ thể dường như bắt đầu cao hơn.   

- Sao?   

Giang Khương biến sắc, sau đó có chút khẩn trương nhìn Trương Ngọc Phượng.   

Trương Ngọc Phượng thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nói với Giang Khương:   

- Đừng lo lắng, hẳn là thuốc ức chế đang phát huy tác dụng. Cho nên xuất hiện tình huống phản ứng.   

Nghe Trương Ngọc Phượng nói như vậy, Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ gật đầu. Căn cứ vào biểu hiện của nghiên cứu vi sinh vật và thuốc, quả thật cũng xuất hiện nhiều tình huống như vậy. Hơn nữa, trong mấy năm chữa bệnh của hắn, hắn cũng thường hay gặp.   

Nhưng Giang Khương cũng không khỏi âm thầm cười khổ. Quá quan tâm thì sẽ loạn. Khó trách cổ nhân lại có câu thầy thuốc thì không nên chữa bệnh cho người nhà. Đối mặt với bệnh tình của Tiểu Bảo, bản thân hắn có đôi khi dễ dàng hỗn loạn.   

Nếu không, hắn sẽ dễ dàng phán định được tình huống này, nào chờ Trương Ngọc Phượng lên tiếng chứ?   

- Viên Dũng, theo dõi nhiệt độ cơ thể năm phút một lần.   

Trương Ngọc Phượng dặn dò.   

- Vâng.   

Thời gian từng phút một trôi qua, sau nửa tiếng, nhiệt độ cơ thể của Tiểu Bảo đã lên đến 41.2 độ C.   

Nhìn thấy con số này, sắc mặt Giang Khương dần dần có chút khó coi. Dựa theo nghiên cứu vi sinh vật, còn có kinh nghiệm bản thân, hẳn chuyện này là rất bình thường. Nhưng sự bất an trong lòng Giang Khương lại càng lúc càng nhiều.   

Bây giờ hắn có chút không rõ, rốt cuộc là vì nhiệt độ cơ thể Tiểu Bảo quá cao mà lo lắng hay là còn có vấn đề khác?   

Nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Giang Khương, Trương Ngọc Phượng thở dài, đứng dậy cầm túi băng đặt bên cạnh đầu Tiểu Bảo, rồi cầm ống nghe nghe nhịp tim và nhịp thở.   

Giang Khương có chút khẩn trương nhìn Trương Ngọc Phượng, sợ cô nói ra tin tức gì đó không tốt.   

Cẩn thận kiểm tra một lúc, lúc này Trương Ngọc Phượng mới quay sang nhìn Giang Khương:   

- Đừng lo. Bây giờ vẫn còn trong phạm vi khống chế được.   

- Vậy là tốt rồi.   

Giang Khương gật đầu, cố nén suy nghĩ muốn tiến đến kiểm tra cho Tiểu Bảo. Hắn biết rất rõ, trong trạng thái của hắn lúc này, rất có khả năng đưa ra ngộ phán, ngược lại càng khiến mình bất an hơn.   

Đột nhiên, bên trong mũ giáp của hai người truyền đến thanh âm của Lâm Ngọc Tường:   

- Tư liệu đã được chỉnh sửa xong, tôi đã đưa cách điều chế có liên quan cho bên điều chế thuốc. Khoảng mấy tiếng nữa là có thể điều chế ra. Tình huống của Tiểu Bảo như thế nào rồi?   

Trương Ngọc Phượng nhìn Giang Khương, sau đó ấn nút trên cánh tay, nói:   

- Bây giờ vẫn còn đang quan sát. Nhiệt độ cơ thể của Tiểu Bảo vẫn cao. Đã qua nửa tiếng, phỏng chừng thuốc đã có tác dụng. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, dự tính trong vòng một tiếng nữa sẽ giảm sốt.  

- Ừm, tốt, quan sát nhiều hơn, có gì thay đổi báo cáo lại với tôi.   

Trong phòng hội nghị, Phó trưởng phòng Nghiêm nhìn tư liệu mà Lâm Ngọc Tường gửi đến, gương mặt tràn đầy hưng phấn. Y cũng không nghĩ nhanh như vậy lại có thể điều chế ra được thuốc ức chế, thuận lợi giải quyết một mối nguy cơ. Là phó tổ trưởng tiểu tổ lãnh đạo, phần công lớn này là không thể thiếu.   

Suy nghĩ một chút, y liền quay sang nhìn vị Thượng tá võ cảnh, trầm giọng nói:   

- Thượng tá Hồ, bây giờ có thể giảm bớt canh phòng bên phía nhà trẻ, thông báo cho người nhà đang lo lắng, đưa họ đến gặp con cháu của mình, đồng thời phải thực hiện nguyên tắc cách ly nghiêm ngặt.   

- Đương nhiên, phải khống chế số lượng.   

Nghe Phó trưởng phòng Nghiêm nói xong, vị Thượng tá gật đầu. Y biết cái gọi là người nhà đang lo lắng là chỉ ai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi