BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Giang Khương cũng không quen thuộc lắm đối với Cổ môn. Nếu cái rương kia là của Miêu đại sư, nói không chừng sẽ có điều quỷ dị trong đó. Giang Khương quyết định chờ đám người Trương Ngọc Phượng đến.   

Chuyện như vậy nên giao cho người có chuyên môn giải quyết thì hơn. Cho dù hắn có lấy ra đi chăng nữa cũng chưa hẳn đã quen thuộc.   

Rất nhanh, bên trong tai nghe lại truyền đến tin tức, đều là những người xa lạ nhưng lại có quyền hạn, tất cả đều tự xưng là người của Giang Khương.   

Nhìn những cao thủ ngoại viện chạy vào bên trong, Giang Khương thuật lại tình huống một lần nữa, sau đó dặn dò bọn họ tiến hành tìm kiếm trong phòng khách, không dự định bỏ qua bất cứ chi tiết nào.   

Khi Đường y sư và Trương Ngọc Phượng bước vào phòng, các cao thủ ngoại viện Thiên Y đã lật tung phòng khách lên. Chỉ có bên trong phòng ngủ là vẫn như cũ, không người bước vào, chỉ thỉnh thoảng nghe được bên trong truyền ra những thanh âm rất nhỏ. Xem ra các cao thủ ngoại viện đang cẩn thận xử lý độc phấn bị Giang Khương trùm lại trên giường.   

Đường y sư và Trương Ngọc Phượng đã sớm biết được Giang Khương giết chết người của Cổ môn, gương mặt đã không còn vẻ khẩn trương. Sau khi bước vào, Giang Khương định lên tiếng, ai ngờ Đường y sư lại ngoắc Giang Khương, nói:   

- Giang Khương, cậu lại đây.   

Giang Khương ngẩn người, sau đó bước đến ngồi xuống bên cạnh Đường y sư. Đường y sư liền cầm tay hắn, bắt mạch một lần, rồi cẩn thận kiểm tra mắt và mô ở mắt của Giang Khương. Xác nhận không có gì khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.   

- Không tệ, không bị trúng cổ độc của Cổ môn.   

Ánh mắt Đường y sư sáng lên, nhìn Giang Khương, gật đầu nói:   

- Người ở đâu rồi?   

- Cao thủ ngoại viện đang xử lý bên trong.   

Giang Khương hướng về phía phòng ngủ, sau đó chỉ cái rương cho Đường y sư xem, nói:   

- Đường y sư, đây là vật phẩm tùy thân của đối phương tạm thời tìm được, nhưng tôi không dám tùy tiện mở ra.   

Nhìn cái rương nhỏ trước mắt, Đường y sư hài lòng gật đầu:   

- Vật của Cổ môn đừng nên tùy ý động đến. Nếu không phòng bị đủ, rất dễ bị trúng chiêu.   

Dứt lời, Đường y sư quay sang nói với Trương Ngọc Phượng:   

- Trương y sĩ, cô vào hiệp trợ người của ngoại viện, còn việc xử lý cái rương này thì giao cho tôi.   

- Vâng.   

Nghe Đường y sư nói, Trương Ngọc Phượng gật đầu, sau đó bước vào phòng trong.   

Thấy Trương Ngọc Phượng đã bước vào, Đường y sư liền nhìn cao thủ ngoại viện đang đứng trang nghiêm ở một bên, nói:   

- Các người ra bên ngoài đi, canh chừng cẩn thận, không được để bất kỳ người nào tiến vào.   

- Vâng.   

Mọi người lên tiếng, sau đó chạy đến chỗ đám người Từ Nham đang đứng bên ngoài, đóng chặt cửa phòng, không cho một ai đến gần. Điều này khiến cho đám người Từ Nham lộ vẻ bất mãn, nhưng đối mặt với một đám cao thủ một thân tây trang, sắc mặt lạnh như băng, hơn nữa còn là người của tổ trưởng Giang, ai cũng không dám trêu chọc.   

Bọn họ biết rất rõ quân đội, cảnh sát, thậm chí là lực lượng an ninh trên danh nghĩa như bọn họ, nhưng không ai biết rõ những người trước mặt. Nhưng thực lực bọn họ bày ra không phải là giả.   

Có thể trực tiếp vận dụng quân đội và cảnh sát ở Bắc Kinh, sử dụng trực thăng phi dân dụng, tuyệt đối không phải là nhân vật có thể trêu vào.   

Cho nên, bọn họ chỉ có thể đứng một bên, mặc dù không cam lòng nhưng cũng không còn cách nào khác.   

Đường y sư ngồi trước bàn trà, lấy túi xách tùy thân ra, sau đó lấy hai cái khẩu trang, đưa một cái cho Giang Khương.   

Đây là khẩu trang mà các cao thủ ngoại viện vừa nãy đã đeo. Giang Khương có chút tò mò đeo vào.   

Sau khi đeo vào, hắn phát hiện khẩu trang này rất tốt. Không chỉ có độ co dãn, mà còn bao bịt miệng và mũi rất kỹ, lại dán sát vào da mặt, hoàn toàn không lưu lại bất cứ khe hở nào.   

Hơn nữa, Giang Khương có thể lờ mờ cảm nhận được một mùi hương trên khẩu trang. Mặc dù Giang Khương không cách nào phân biệt là mùi hương gì, nhưng có thể khẳng định là mùi thuốc.   

Thấy Đường y sư đeo khẩu trang xong, bắt đầu đeo bao tay vào, rồi mới mở cái rương nhỏ, trong lòng Giang Khương lại càng khẩn trương. Khẩu trang này nhất định là có chất phòng độc rất mạnh. Nếu không, Đường y sư cũng không dám bình tĩnh mở rương như vậy.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương không khỏi có chút buồn bực. Nếu vừa rồi hắn có một cái khẩu trang như vậy, sẽ không sợ người ta phun khói độc vào mặt mà hóa thạch như thế.   

Nếu không nhờ cái hình xăm kia, đổi lại là người khác, sớm đã chết trong tay Miêu đại sư rồi.   

Cạch. Đường y sư nhấn vào cái nút, sau đó cẩn thận mở nắp rương lên. Quả nhiên có một đám bột phấn bay lên.   

Đường y sư dùng tay gạt đám bột phấn ra, quay sang nhìn Giang Khương:   

- Đây là Mê Tâm Phấn, là một trong những thứ mà người Cổ môn thích nhất, có tác dụng làm mê man thần trí con người.   

Nói xong, liền cẩn thận nhìn vào bên trong rương, có chút cau mày. Bên trong cái rương có một thứ giống như cái loa.   

- Quả nhiên là nó.   

Ánh mắt Đường y sư lóe lên, cầm lấy cái loa, chỉ thấy bên trên có một ấn ký giống như quỷ trảo.   

Khẽ sờ ấn ký này, Đường y sư thở dài, sau đó nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi:   

- Cậu có biết ông ta là ai không?   

Giang Khương ngẩn người, sau đó nói:   

- Ông ta nói mình là Miêu Thiên Nhất.   

- Đúng, ông ta tên là Miêu Thiên Nhất, danh hiệu là Quỷ Cổ Tử, là một trong những cao thủ cổ độc mọi người đều biết của Cổ môn.   

Nói xong, ánh mắt Đường y sư lại hiện lên chút cảm thán:   

- Tôi vốn tưởng rằng ông ta đã chết. Ai ngờ mấy chục năm qua đi, ông ta vẫn còn sống.   

Nói đến đây, Đường y sư lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn Giang Khương, thở dài:   

- Càng không ngờ ông ta lại chết trong tay của cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi