BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Điện thoại của Dương lão gia tử?   

Giang Khương cau mày, ánh mắt hiện lên chút ngoài ý muốn. Có thể khiến cho Dương lão gọi thẳng đến đây, nói rõ có chuyện gì đó rất quan trọng. Nếu không thì đã trực tiếp nhắn cho tổ thông tin truyền tin lại rồi.   

Giang Khương không dám chậm trễ. Sau khi xác nhận tình huống của Tiểu Bảo đã ổn, liền bước nhanh đến bàn công tác, cầm lấy điện thoại.   

- Giang Khương, bọn họ nói cậu không khỏe?   

Câu đầu tiên của Dương lão làm cho Giang Khương rất cảm động.   

- Không sao đâu, chỉ bị thương nhỏ thôi ạ.   

Giang Khương cười đáp.   

- Bây giờ cháu đã không có việc gì nữa rồi.   

- Bị thương? Thật sự không sao chứ?   

Nghe Giang Khương nói bị thương, giọng nói Dương lão ngưng trọng hơn rất nhiều, quan tâm hỏi thăm lần nữa.   

Đợi sau khi Giang Khương xác nhận không có việc gì, giọng nói của Dương lão mới tạm thoải mái lại, sau đó hỏi tiếp:   

- Tình huống Tiểu Bảo đã ổn định chưa?   

- Cảm ơn ngài đã quan tâm, tình huống tạm thời cũng không tệ lắm.   

Vừa có được thuốc ức chế, tâm trạng Giang Khương rất là tốt.   

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.   

Nghe Giang Khương nói, Dương lão cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, ông cũng rất quan tâm đến cậu bé.   

- Giang Khương, bây giờ tình huống rất không tốt. Cậu nhất định phải xử lý triệt để bên kia một chút.   

- Tình huống không tốt?   

Giang Khương cau mày hỏi.   

- Ừm, bây giờ đang có chút tin tức không tốt truyền khắp Bắc Kinh. Mặc dù đã bị khống chế, nhưng vẫn chưa ngăn được triệt để. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.   

Nói những lời này, giọng nói của Dương lão mang theo chút ngưng trọng. Mọi người vẫn còn sợ hãi đối với tình huống năm xưa.   

Nghe Dương lão nói, Giang Khương thoải mái cười, đáp:   

- Ngài yên tâm đi. Bây giờ phòng nghiên cứu dịch bệnh đã có tiến triển rất tốt, tuyệt đối sẽ không để xảy ra vấn đề gì.   

- Ồ, thật sao?   

Nghe được lời này của Giang Khương, Dương lão rõ ràng đã vui vẻ hơn.   

- Vâng, ngài yên tâm đi, cháu sẽ rất nhanh xử lý tốt chuyện này.   

Giang Khương cười nói.   

Cúp điện thoại, Giang Khương bước đến bên cạnh giường nhìn Tiểu Bảo đang ngủ, mỉm cười nói với Đường y sư:   

- Đường y sư, thật là vất vả cho ngài quá.   

- Đây cũng là trách nhiệm thôi.   

Đường y sư mỉm cười đáp.   

Sau đó nhìn Giang Khương, nói:   

- Cậu còn có việc thì đi xử lý đi. Tôi sẽ ở lại đây, cho đến khi xác định thuốc có tác dụng mới thôi.   

- Vâng, vậy mọi việc nhờ ngài.   

Giang Khương cũng không khách sáo. Có Đường y sư ở đây, hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.   

Lập tức lấy bộ đồ phòng hộ ở bên cạnh mặc vào. Tuy nói trước kia hắn không có mặc mà đi dạo cả một vòng, nhưng bây giờ là lúc mẫn cảm, thân là Phó tổ trưởng thường vụ, trên thực tế chính là người cao nhất, vẫn phải chú ý đến điểm này.   

Xuống đến lầu một, trong phòng làm việc chỉ có một mình Thượng tá Hồ. Nhìn thấy Giang Khương bước vào, Thượng tá Hồ lấy làm kinh ngạc. Ngay cả Phó thủ tướng Tề mời còn không xuống, tại sao lúc này Tổ trưởng Giang lại xuất hiện?   

Mặc dù giật mình nhưng Thượng tá Hồ tất nhiên là không dám chậm trễ. Một người mà ngay cả Thượng tá Hồ cũng không thể đắc tội, y chỉ là một tiểu nhân vật lại càng không dám đắc tội.   

- Tổ trưởng Giang, nghe nói cậu không thoải mái. Cảm thấy thế nào rồi?   

Thượng tá Hồ ân cần hỏi thăm.   

- Ừm, không sao.   

Nhìn phòng họp trống rỗng, Giang Khương mới phát hiện tình huống có chút nghiêm trọng, lập tức hỏi:   

- Những người khác đâu?   

- Phó thủ tướng Tề đã đến bệnh viện tổ chức họp các lãnh đạo.   

Thượng tá Hồ vội vàng đáp:   

- Bây giờ hẳn là giáo sư Bạch đang ở bên khu lều vải cách ly. Còn về phần Chủ nhiệm Tề thì đã sang bên nhà trẻ Tây Sơn đốc thúc công việc.   

- Ừ.   

Giang Khương gật đầu, cũng không cảm thấy lạ, nói:   

- Mau gọi điện thoại cho Phó thủ tướng Tề và các thành viên khác, triệu tập một hội nghị khẩn cấp. Tôi muốn biết tình huống cụ thể bây giờ.   

- Hội nghị khẩn cấp? Vâng, vâng, bây giờ tôi đi thông báo đây.   

Thượng tá Hồ sửng sốt, ánh mắt hiện lên thần sắc cổ quái, sau đó vội vàng chạy đến phòng thông tin.   

Thấy Thượng tá Hồ đã đi, Giang Khương bước đến phòng hội nghị. Vốn còn định pha cho mình tách trà, mới phát hiện có muốn uống cũng không được, đành thở dài, sau đó tay chống cằm chờ mọi người đến.  

- Trong tình huống này, mọi người nhất định phải đem hết toàn lực, khống chế tin đồn này xuống.   

Phó thủ tướng Tề ngồi trước đài, trầm giọng nói với mọi người:   

- Trong thời điểm mấu chốt như thế này, người nào cũng không được lơ là. Nếu ai lơ là, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của người đó.   

Nói đến đây, nhìn những gương mặt nghiêm túc bên dưới, trong lòng Phó thủ tướng Tề thoáng hài lòng, sau đó nâng chung trà lên uống một ngụm, đang định nói tiếp, thư ký đứng cách đó không xa liền cẩn thận bước đến, thấp giọng nói vài câu bên tai Phó thủ tướng Tề.   

- Cái gì? Hội nghị khẩn cấp? Khi tôi bảo cậu ta đến họp, không đến. Bây giờ đòi tổ chức cuộc họp? Không đi.   

Nghe thư ký nói, trong lòng Phó thủ tướng Tề chung quy chỉ cảm thấy lửa giận ngút trời, không nhịn được mà quát ra miệng.   

Thanh âm hơi lớn, thông qua micro, vọng đến tai mọi người. Sắc mặt những người bên dưới đều sửng sốt.   

- Tiểu tử kia…chính là chỉ…người đó.   

Một số thành viên tiểu tổ lãnh đạo đều biết, có thể làm cho Phó thủ tướng Tề trở thành như vậy cũng chỉ có một người, Phó tổ trưởng thường vụ tiểu tổ lãnh đạo.   

Nhưng sắc mặt khác thường đó của mọi người chỉ lóe lên rồi biến mất. Ai nấy đều nghiêm túc cúi đầu, giống như không nghe được điều gì.   

Phó thủ tướng Tề cũng ý thức được giọng nói của mình quá lớn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mọi người.   

- Không thì để tôi nói là ngài đang bận họp bên này, không thể phân thân, bảo bọn họ họp trước.   

Thư ký cũng cảm thấy bất bình cho Phó thủ tướng Tề, thấp giọng trả lời.   

Phó thủ tướng Tề đang định gật đầu, đột nhiên nhớ đến cuộc trò chuyện với Phó thủ tướng Trương, thoáng trầm ngâm một chút rồi chậm rãi lắc đầu, ý bảo thư ký lui xuống, sau đó ngồi thẳng thắt lưng, ho khan hai tiếng, nói:   

- Được rồi, ý kiến vừa rồi mọi người nhất định phải lắng tai nghe. Bây giờ tạm họp đến đây, mọi người toàn lực chấp hành nhiệm vụ.   

- Vâng.   

Tất cả nghiêm túc gật đầu.   

Phó thủ tướng Tề bước nhanh ra khỏi phòng họp, thư ký theo sát phía sau, nhỏ giọng nói:   

- Thông báo từ mười phút trước, hình như là thông báo đến toàn tổ.   

- Tiểu tử này rốt cuộc muốn làm cái gì? Gần một tiếng trước thì nói là không khỏe, bây giờ lại muốn triển khai hội nghị khẩn cấp. Thật sự là kiêu ngạo quá mà.   

Vừa đi, Phó thủ tướng Tề vừa giận dữ nói. Nếu không phải kiêng kỵ bối cảnh của đối phương, Phó thủ tướng Tề đã quyết định không tham gia hội nghị hội nghéo gì cả.   

Thư ký đi phía sau, vẻ mặt cũng mơ hồ nhìn Phó thủ tướng Tề, đột nhiên có cảm giác chính bản thân mình cũng có chút không rõ ràng, không biết tại sao Phó thủ tướng Tề lại thay đổi chủ ý đến tham gia hội nghị.   

Nhưng là thư ký, những việc nên hỏi sẽ hỏi, không nên hỏi, tất nhiên là không hỏi rồi.   

Khi Phó thủ tướng Tề bước vào phòng hội nghị, bên trong đã có sẵn vài người, ngoại trừ Chủ nhiệm Tiền đang ở Tây Sơn thì cơ bản đã đến đông đủ.   

Thấy Phó thủ tướng Tề tiến vào, những người còn lại đều vội vàng đứng dậy, cung kính nói:   

- Thủ tướng Tề.   

Phó thủ tướng Tề gật đầu, nhìn về phía người mặc bộ đồ phòng hộ màu trắng đang ngồi trước nhất.   

Mặc dù sớm biết đối phương sẽ không quá mức cung kính đối với mình, nhưng việc Giang Khương ngồi yên bất động, thậm chí còn dùng tay chống cằm, bộ dạng uể oải, lửa giận trong lòng ông lại tiếp tục dâng lên.   

Nhưng nhớ đến lời Phó thủ tướng Trương, lại nghĩ đến cho dù đối phương có cấp độ gì, phẩm chất gì, ít nhất người ta cũng treo cái danh Phó tổ trưởng thường vụ, ở chỗ này còn cao hơn ông nửa cấp, Phó thủ tướng Tề cũng đành chịu đựng, sau đó bước đến một chỗ khác, thoạt nhìn giống như ngồi đối diện với Giang Khương.   

Các thành viên tiểu tổ lơ đãng nhìn về phía vị trí của Phó thủ tướng Tề, sau đó vội vàng cúi thấp đầu xuống. Bây giờ tâm trạng của Phó thủ tướng Tề không được tốt. Nếu không, bàn hội nghị lớn như vậy, Phó thủ tướng Tề cũng không ngồi đối diện với Tổ trưởng Giang.   

Kế tiếp, hội nghị sẽ không còn yên tĩnh nữa.   

Giang Khương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó thủ tướng Tề phía đối diện, liền dựng thẳng thắt lưng, sau đó nhìn đồng hồ trên tường rồi nói:   

- Được rồi, bây giờ cũng chỉ còn thiếu Chủ nhiệm Tiền. Nhưng thời gian không còn, chúng ta bắt đầu họp.   

Nghe Giang Khương nói, mọi người liền thẳng người, ngay cả thư ký bên cạnh Phó thủ tướng Tề cũng vội vàng giở văn kiện trong tay đặt xuống trước mặt Phó thủ tướng Tề.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi