BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay Tây Bắc, quay sang nhìn Mã Tiểu Duệ, ánh mắt Giang Khương hiện lên sự ưu thương.   

- Cô nói muốn theo tôi đến đây làm gì?   

- Để chơi với anh.   

Nhìn xung quanh sân bay đều là cây cối trụi lủi, gương mặt Mã Tiểu Duệ tràn đầy hưng phấn, không chút cảm giác được vẻ ưu thương trên mặt của ai đó.   

- Chơi? Tôi không phải đi chơi, bà cô của tôi ơi.   

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Mã Tiểu Duệ, Giang Khương ôm mặt, chỉ cảm thấy không còn gì để nói, cũng không cách nào hình dung được sự ưu thương của hắn. Hắn đến đây là để giết người, không phải để du lịch.   

Hai người xuống máy bay, yên lặng gọi một chiếc taxi đến một trạm Y tế.   

- Trạm y tế, lại là trạm y tế.   

Nhìn chiêu bài cũ nát, Giang Khương không nói gì, chỉ sờ mũi, nhìn Mã Tiểu Duệ bên cạnh, nói:   

- Tại sao trong viện đều là trạm y tế vậy, có trạm vô sỉ không?   

- Vô sỉ?   

Mã Tiểu Duệ nhìn Giang Khương bằng ánh mắt cổ quái:   

- Được rồi, tôi cảm thấy từ này rất tốt.   

- Nhưng nghe nói năm đó, các Thiên y sư đều cho rằng phòng làm việc phải thấp giọng. Cho nên đều đặt văn phòng thành một trạm y tế ở ngã tư đường. Nếu anh cảm thấy bọn họ vô sỉ, vậy là anh lớn mật rồi.   

Giang Khương im lặng không nói gì.   

Thấy Giang Khương không lên tiếng, Mã Tiểu Duệ nở nụ cười vui sướng, sau đó nói với Giang Khương:   

- Mau vào đi.   

- Haiz.   

Giang Khương thở dài, sau đó cùng với Mã Tiểu Duệ bước vào.   

Mượn một chiếc xe việt dã của văn phòng làm việc, Giang Khương lái về phía tây.   

Ra khỏi thành phố, đại bộ phận đều là sa mạc hoang vu, hơn mười dặm đều không có người ở. Giang Khương lái xe trên con đường bằng phẳng thẳng về phía trước với tốc độ 120km/h, chẳng khác nào một con trâu.   

- Giang Khương, rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?   

Mã Tiểu Duệ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Khương, ánh mắt không nén nổi sự tò mò.   

Trong lòng Giang Khương đang căm tức, nào có tâm trí trả lời chứ?   

Nhìn vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ của Giang Khương, dường như không có ý trả lời mình, Mã Tiểu Duệ hừ nhỏ:   

- Được rồi, tôi không ngại chuyện của anh, không cần mất hứng như thế.   

Quay đầu nhìn Mã Tiểu Duệ đang chu miệng, Giang Khương bất đắc dĩ thở dài. Cô không ngại nhưng tôi ngại.   

Nhưng Mã Tiểu Duệ trời sinh tính tình sảng khoái, cũng không mất hứng quá lâu, lại cười hì hì tiếp cận Giang Khương, nói:   

- Giang Khương, có phải anh phát hiện ở Tây Bắc có loại thuốc quý hiếm hay không? Yên tâm đi, tôi không đoạt của anh đâu.   

Nghe Mã Tiểu Duệ líu ríu bên tai, Giang Khương cảm thấy đầu óc choáng váng. Cái gì mà phát hiện loại thuốc quý hiếm? Nếu thật sự như thế thì khỏe rồi, đâu cần phải đau đầu như thế này?   

- Có phải không hả? Có phải không hả?   

Nhìn Giang Khương im lặng không nói, Mã Tiểu Duệ không nhịn được sự tò mò, lại nhích sát đến gần, cầm lấy cánh tay Giang Khương lắc lắc:   

- Có phải hay không? Có phải hay không hả?   

Bị Mã Tiểu Duệ nhai mãi bên tai, Giang Khương bất đắc dĩ đáp:  

- Không phải.   

- Không phải? Thế là cái gì?   

Mã Tiểu Duệ nhìn chằm chằm Giang Khương, ánh mắt tràn đầy sự hiếu kỳ.   

Đối mặt với Mã Tiểu Duệ, Giang Khương thật đúng là bất đắc dĩ.   

Nhìn vào hai mắt Mã Tiểu Duệ, Giang Khương trầm giọng nói:   

- Giết người.   

- Giết người?   

Hai mắt Mã Tiểu Duệ chớp chớp nhìn Giang Khương.   

- Giết người? Giết ai vậy? Không biết là ai đã khiến cho anh hao phí khí lực chạy đến đây, nói mau nói mau.   

Phản ứng của Mã Tiểu Duệ làm cho Giang Khương sững sờ. Vốn hắn cho rằng sau khi hắn nói ra, Mã Tiểu Duệ sẽ thành thật lại một chút, ai ngờ giống như xe tra thêm mỡ, vẻ mặt hưng phấn của Mã Tiểu Duệ lúc này không hề giả.   

- Muốn giết rất nhiều người sao? Để tôi giúp cho anh. Có thuốc này, muốn giết mấy người cũng được, một người cũng không chạy thoát.   

Vẻ mặt Mã Tiểu Duệ vô cùng hưng phấn nhìn chằm chằm Giang Khương, khiến cho Giang Khương hận không thể một quyền đập bể đầu của mình. Tại sao hắn lại quên mất bà nương này là người lúc nào cũng sợ thiên hạ bất loạn. Bây giờ mà muốn thoát khỏi cô là rất khó.   

Ảo não, Giang Khương chỉ có thể tự an ủi mình. Vốn hắn đã không thoát khỏi tay bà nương này rồi.   

- Lần này thật sự là đi giết người.   

Giang Khương chậm rãi đậu xe vào ven đường, sau đó quay sang chăm chú nhìn Mã Tiểu Duệ:   

- Hơn nữa, giết người rất phiền toái. Cho nên tôi hy vọng không liên lụy đến cô.   

- Không hy vọng?   

Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Giang Khương, vẻ mặt hưng phấn của Mã Tiểu Duệ rốt cuộc cứng đờ. Từ khi quen Giang Khương đến nay, hắn rất ít khi nói chuyện như thế này với cô.   

- Giết ai vậy?   

Mã Tiểu Duệ cau mày, ánh mắt hưng phấn tiêu tan, thay vào đó là sự khẩn trương và ngưng trọng. Trong lòng cô, Giang Khương là người làm việc quyết đoán, chuyện gì cũng dám làm. Tề gia như vậy mà hắn cũng dám giết đến nhà, thuận lợi mang Tuyên Tử Nguyệt đi. Bất luận mưu lược và tính cách đều rất sắc bén.   

Một người đàn ông như vậy, làm những chuyện như thế này sẽ rất thận trọng. Hắn muốn giết người, thân phận của người đó hẳn không tầm thường.   

- Nếu như tôi nói, cô có đồng ý quay về hay không?   

Giang Khương yên lặng nhìn Mã Tiểu Duệ. Hắn thật sự không muốn kéo Mã Tiểu Duệ vào. Dù sao việc này sự tình trọng đại. Mặc dù không trăm phần trăm xác định, nhưng có quyền làm những chuyện như vậy, tất nhiên phải là chủ quản cao nhất. Người mà hắn đối phó có thể là tướng lãnh. Với thân phận và bối cảnh của hắn, muốn đối phó với những người như thế, nguy hiểm sẽ rất nhiều.   

Thiên Y Viện không úy kỵ áp lực, nhưng quy củ của Thiên Y Viện tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh.   

Một khi bại lộ ra ngoài, cho dù là người của tổ bảy người, bởi vì sự tồn tại của Thiên Y Viện, cộng thêm mạch quan hệ của hắn, có lẽ sẽ bỏ qua cho hắn. Nhưng Thiên Y Viện sẽ không. Cho dù hắn có sư phụ chống lưng, có Viện trưởng Từ chiếu cố, nhưng hắn cũng không tránh khỏi bị trừng phạt nghiêm khắc.   

Muốn làm chuyện như vậy, cũng chỉ có thể tự mình làm. Nếu còn kéo Mã Tiểu Duệ xuống nước, vậy thì quá đáng lắm.   

- Anh không cần phải nói. Là tôi sai rồi.   

Vẻ mặt Mã Tiểu Duệ vô cùng nghiêm túc nhưng khóe miệng lại vểnh lên, nhìn Giang Khương nói.   

- Cô…thật sự, tôi không hy vọng cô tham gia vào việc này.   

Nhìn khóe miệng Mã Tiểu Duệ nhếch lên, Giang Khương liền biết không ổn. Mã Tiểu Duệ chỉ sợ không nghe hắn nói, lập tức mặt lạnh lại, trầm giọng nói.   

- Có thể làm cho anh khẩn trương như vậy, phía Tây Bắc có mấy người chứ?   

Nghe Giang Khương nói, Mã Tiểu Duệ không thèm để ý, chỉ ngẩng đầu nhìn khu vực hoang vu phía trước, liền nghĩ đến một người nào đó, nói:   

- Một người là chưởng môn phái Thiên Sơn.   

Nói đến đây, cô quay sang nhìn Giang Khương, hai mắt lóe lên, tiếp tục nói:   

- Còn lại là khu quân sự chính trị Tây Bắc.   

Thấy Mã Tiểu Duệ nhìn chằm chằm mình không tha, Giang Khương âm thầm cười khổ. Bà nương này, lại biết dùng chiêu này với hắn. Bị người ta dễ dàng nhận ra như vậy, vậy thì mấy năm kinh nghiệm cộng thêm một năm tu luyện của hắn thật đúng là uổng phí.   

Với lực tinh thần của hắn, nếu muốn che giấu thứ gì đó, người nào cũng không nhìn ra được. Cho dù mang máy nói dối đến để kiểm tra cũng chưa chắc gì đã kiểm tra ra.   

Nhưng nghe Mã Tiểu Duệ nói hai câu, lúc này Giang Khương cũng chỉ cảm thán trong lòng. Bà nương này đúng là thông minh hơn người, khóa chặt phạm vi mục tiêu của hắn.   

Vì thế, Giang Khương cũng không chần chừ nữa, cười khổ nói:   

- Được rồi, để tôi nói cho cô biết, nhưng cô cũng phải hiểu bên trong đó có phong hiểm như thế nào.   

- Ừ ừ, nói mau đi, nói mau đi.   

Thấy Giang Khương thở ra một hơi, đang có chút thất vọng vì không nhìn ra được điều gì từ mắt Giang Khương, nghe xong liền hưng phấn trở lại.   

- Quân đội Tây Bắc.   

Giang Khương nhìn Mã Tiểu Duệ, nói.   

Mã Tiểu Duệ mở to mắt, thấp giọng kêu lên:   

- Thật sao? Anh điên ư? Anh có biết việc này nghiêm trọng đến thế nào không?   

- Vì thế tôi mới không hy vọng cô tham gia vào.   

Giang Khương nhìn Mã Tiểu Duệ, hy vọng cô có thể hiểu rõ ý của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi