BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Xem ra Đồn trưởng Vương khá tự tin với một mẫu ba phân đất này của mình nhỉ...   

Nhìn bộ dạng hống hách của Đồn trưởng Vương, khóe miệng Giang Khương nhếch lên, chậm rãi cười nói.   

Đồn trưởng Vương lạnh giọng cười nói:   

- Nếu đã vào đây, có một số việc không do mày quyết đinh... cho nên thành thật chút đi!   

Giang Khương cười ha hả, gật đầu nói:   

- Tôi vốn luôn thành thật, có điều người không phạm tôi tôi sẽ không phạm người...   

- Cái gì? Bác sĩ Giang bị đồn cảnh sát dẫn đi? Vừa ban nãy?   

Chủ nhiệm Lý như ngày thường đến phòng khám đón người vừa nghe thấy lời Hồ lão y sư nói liền trầm mặt, bất mãn hừ khẽ một tiếng.   

Sau khi tóm tắt rõ tình hình trong hai ba phút ngắn ngủi, chủ nhiệm Lý nhìn vẻ mặt khổ sở vì Giang Khương phải chịu đãi ngộ bất công, lại nhớ đến Tỉnh trưởng đang chờ ở nhà, ông lập tức giận dữ:   

- Cái đám sâu bọ này, quốc gia cho bọn chúng quyền lực để chúng dùng vào việc riêng thế này đây... Lão Hồ yên tâm, tôi sẽ đến đồn cảnh sát, xem ai còn dám làm bậy...   

Chủ nhiệm Lý lên xe liền đi thẳng đến đồn cảnh sát. Đồng thời, ông rút di động ra bắt đầu gọi điện, nhưng ông không gọi cho Tỉnh trưởng La, mà gọi cho người phụ trách ngành cảnh sát.   

Chút việc nhỏ này dĩ nhiên không cần làm phiền đến Tỉnh trưởng La. Với khả năng của chủ nhiệm Lý, ông thừa sức ứng phó những chuyện nhỏ như thế này. Hơn nữa, chủ nhiệm Lý cũng muốn làm rõ tình hình rồi mới báo cáo với Tỉnh trưởng La. Nếu không chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm rõ đã ăn nói linh tinh với Tỉnh trưởng La, vậy thì một thư ký như Chủ nhiệm Lý quá không đạt yêu cầu rồi.   

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Khương đang đứng đối diện, sắc mặt Đồn trưởng Vương âm trầm. Y làm cảnh sát nhiều năm như vậy, cảm giác hung ác gì cũng từng gặp qua. Nhưng, trước nay gã chưa từng gặp tình cảnh này, dường như quyền cước của đối phương rất lợi hại.   

Đe dọa như vậy, đối phương cũng không sợ. Bộ dạng không sợ hãi đó khiến cho Đồn trưởng Vương cảm thấy hơi khó nuốt.   

Vụ hôm nay là ông em Trương nhờ vả y. Vụ này chỉ cần lập án thì nhiều chuyện dĩ nhiên rất dễ làm. Y lập tức cho hai cấp dưới đi bắt người về, dẫn thẳng đến phòng thẩm vấn khóa lại, sau đó mình dẫn Trương Chí vào, để Trương Chí trút giận. Sau đó xem thử thằng ranh này có chịu thua hay không, nếu chịu thua hiểu chuyện, ký vào thỏa thuận đền vài vạn thì thôi.   

Còn nếu hắn không hiểu chuyện, vậy thì lập cái tội cố ý gây thương tích cho hắn vào tù ngồi một năm rưỡi cũng được.   

Đồn trưởng Vương này không ngờ lần này lại đụng phải một nhân vật khó giải quyết đến như vậy.   

Đây vốn là một chuyện nhỏ, cho nên y chỉ giao phó cho cấp dưới đưa người vào phòng thẩm vấn, sau đó dẫn Trương Chí vào trút giận. Nhưng bây giờ đối phương đứng đó mà y lại cảm thấy bó tay bó chân.   

Ban nãy y đã nhìn thấy được sự lợi hại của tên thanh niên trước mặt. Ít nhất y có thể xác định được chắc chắn, tên thanh niên trước mắt trông có vẻ nho nhã, lịch sự, nhưng chắc chắn là khó đối phó hơn bất kỳ ai.   

- Hồ Bưu đáng chết... có chút chuyện cũng làm không xong...   

Nghĩ tới đây, Đồn trưởng Vương không khỏi dâng lên cơn giận. Lúc đầu nếu hai tên Hồ Bưu này khóa người lại, sao có thể khiến mình khó khăn thế này được?   

Nhìn bộ dạng vừa sốt ruột vừa giận của Trương Chí ở bên, Đồn trưởng Vương nhướng mày, sắc mặt trầm xuống, sau đó cầm điện thoại trên bàn thẩm vấn lên, trầm giọng nói:   

- Trương Thiên Bảo dẫn hai người vào đây!   

Trương Chí thấy Đồn trưởng Vương gọi người liền lộ vẻ vui mừng. Thằng nhãi ranh họ Giang này có chút bãn lĩnh, nhưng mày có bản lĩnh đi nữa thì cũng địch lại nhiều người sao?   

Giang Khương thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ. Hắn đã tính rất rõ ràng. Ở chỗ này, nếu chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, lại không có chuyện gì lớn xảy ra, Đồn trưởng Vương này chắc chắn không dám nổ súng, cùng lắm là chỉ gọi thêm người mà thôi.   

Cho nên hắn vẫn thảnh thơi đứng đó, nhìn hai người đợi người tiến vào.   

Đồn trưởng Vương thấy bộ dạng lạnh nhạt của Giang Khương, trong lòng giật thót. Thằng nhãi này trông bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ thêm vài người vẫn không thu thập được hắn sao? Tuy nhiên, y lại lập tức cười lạnh. Mày chỉ có một mình, cho dù có lợi hại chừng nào, e là cũng không thể đối phó được.   

Lúc này cánh cửa mở ra, có ba người bước vào.   

Nhìn ba người tiến vào, Đồn trưởng Vương hừ lạnh một tiếng, nói:   

- Đem gậy điện ra đây... hành hạ thằng nhãi này một trận cho tôi!   

Ba người này sửng sốt, đưa mắt nhìn Giang Khương, thầm nghĩ: “Đối phó với một thằng nhãi mà phải dùng gậy điện sao?”   

Tuy nhiên nếu Đồn trưởng Vương đã nói rồi, ba người họ chỉ gật đầu. Người dẫn đầu đi đến bên tủ vách tường lấy một cây chích điện ra, sau đó ba người cười lạnh vây Giang Khương ở giữa.   

Nếu đã dùng gậy chích điện để hành vậy, vậy dĩ nhiên là không cần mọi người cùng lên. Tên cảnh sát cầm đầu cười lạnh một tiếng định trực tiếp chích điện vào thằng nhãi mặt trắng trước mặt.   

- Cẩn thận một chút... thằng nhãi này khó giải quyết đấy!   

Đồn trưởng Vương ở phía sau lên tiếng dặn dò.   

Nghe vậy, tên cảnh sát dẫn đầu hơi cẩn thận hơn. Nếu Đồn trưởng Vương đã gọi đám mình đến, vậy thì thằng nhãi trước mặt e là không dễ đối phó như vẻ bề ngoài. Gã lập tức nhìn hai người bên dưới, đợi hai người bao vây Giang Khương từ hai phía. Khi Giang Khương cười lạnh nhìn hai người hai bên, chiếc gậy chích điện im lặng không tiếng động đang đâ, đến.   

Tên kia thấy thằng nhãi ranh đang còn chú ý hai người bên cạnh, căn bản không phản ứng với bên này trên mặt lộ nụ cười lạnh. Chiêu này quả nhiên bách chiến bách thắng...   

Có điều gã còn chưa cười xong thì đột nhiên nhìn thấy đối phương động thủ, trong tích tắc đã chụp lấy cổ tay mình. Trong khi gã còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy tay mình tê rần. Sau đó, gã bị đối phương nhẹ nhàng đẩy một cái kéo một cái, lập tức đụng vào đồng nghiệp ở phía bên trái.   

- Xẹt...   

Trong giây lát, người bên cạnh chưa kịp nhìn rõ tình hình đã nhìn thấy viên cảnh sát đứng bên trái Giang Khương đột nhiên toàn thân run rẩy, sau đó là một tiếng xẹt vang lên, tên đó cứng ngắc hoàn toàn, ngã xuống đất rồi lại liên tục co giật hai lần, vẻ mặt rất kích thích.   

Trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn, tên cảnh sát vừa mới chích điện đồng nghiệp kia sửng sốt nhìn đồng nghiệp đang trợn mắt nằm trên mặt đất rồi nghiến răng xoay người đâm tiếp một gậy về phía Giang Khương.   

Thấy đối phương một không sợ chết, hai không sợ khổ như vậy Giang Khương liền mỉm cười, lại duỗi tay nhẹ nhàng phất, sau đó lại đẩy nhẹ một cái.   

- Xẹt...   

Đồng chí cảnh sát còn đang sửng sờ ở bên phải kia cũng nối bước đồng nghiệp, một lần nữa trúng chiêu...   

Đồng chí đứng giữa cầm gậy kia nhìn hai đồng nghiệp đang trợn mắt nằm trên mặt đất, toàn thân còn đang run lên, lần này đúng là khó chơi thật.   

Gã ngạc nhiên cầm gậy chích điện đưa đến trước mặt mình xem thử. Gã không thể nào ngờ mình có thẻ chích điện hai đồng nghiệp.   

Nhưng, khi gã bất giác đưa gậy chích điện đến trước mặt mình nhìn thử, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy tay mình lại tê lên, sau đó gã thấy giống như lại bị người ta đẩy một cái, cây gậy chích điện kia đã đâm thẳng vào cằm mình...   

- Xẹt xẹt...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi