BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Hoàng Giang là phóng viên mới của Báo buổi chiều Vân Giang, mới vào tòa sạn hai ba năm, kể ra thì cũng chưa đủ tư cách để tiếp xúc với mẫy vị lão đại cấp bậc thị trưởng.   

Có điều, đây cũng nhờ phúc của thư ký Hoàng. Thư ký Hoàng và Hoàng Giang đều đến từ một thôn. Kể ra thì hai người cũng có chút quan hệ thân thích lòng vòng. Nghe nói mẹ của Hoàng Giang và mẹ của Thư ký Hoàng là chị em họ, Thư ký Hoàng và Hoàng Giang cũng được coi là anh em họ cách mấy đời. Cho nên sau khi Thư ký  

Hoàng này trở thành thư ký của Thị trưởng Lâm, quan hệ giữa Hoàng Giang và Thư ký Hoàng cũng gần gũi hơn.   

Thư ký Hoàng cũng tương đối chiếu cố người anh em xa này. Mấy ngày trước còn năn nỉ Thị trưởng Lâm cho Hoàng Giang phỏng vấn một bài nhỏ, để Hoàng Giang có chút mặt mũi ở tòa soạn.   

Cho nên Thị trưởng Lâm cũng có chút ấn tượng với Hoàng Giang. Vốn mấy người đang cùng Lâm Mẫn đại thiếu tìm một góc nào đó yên tĩnh trong bệnh viện, không ngờ lại thấy Hoàng Giang đôi co với bảo vệ. Ấn tượng của Thị trưởng Lâm đối với Hoàng Giang không tệ, hơn nữa hôm nay tâm tình khá tốt, thư ký Hoàng bên cạnh lại có quan hệ thân thiết với Hoàng Giang.   

Ông nhớ đến gần đây đang nổi lên vấn đề về mối quan hệ của bệnh viện và bệnh nhân, ông lập tức có ý định trở thành quan phụ mẫu quan tâm đến thị dân, thúc đẩy cải thiện mối quan hệ giữa thị dân với bệnh viện. Thế là ông bảo thư ký Hoàng đi đến hỏi thăm, đồng thời mình cũng chậm rãi bước đến định thể hiện như một quan phụ mẫu thân thiết với dân.   

Hoàng Giang có cơ hội để thân cận với Thị trưởng đại nhân, lôi kéo quan hệ thì dĩ nhiên vui mừng còn không kịp. Điều này còn khiến gã vui mừng hơn là săn được tin mới hôm nay.   

- Xảy ra chuyện gì vậy?   

Thị trưởng Lâm thấy sau khi thư ký Hoàng trách mắng thì bên này đã yên tĩnh trở thì cũng chậm rãi đi tới hỏi.   

- Thị trưởng, phóng viên Hoàng tới thăm người bệnh nhưng bảo vệ không cho vào nên mới xảy ra chút xung đột.   

Thư ký Hoàng vội cười trả lời, sau khi dứt lời liền nhìn về phía bảo vệ kia, lại cảnh giác nhìn hai người khác rước mặt. Y là thư ký của thị trưởng nên cũng có thể nhận ra khí tức thân phận của hai người trước mặt dường như khá đặc biệt. Điều này khiến y hơi cảnh giác.   

- Ừ? Đồng chí bảo vệ, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bệnh viện mà không cho phép người nhà đi thăm sao?   

Trên mặt Thị trưởng Lâm nở nụ cười, vô cùng khiêm tốn đại lượng hỏi bảo vệ.   

Lúc này dĩ nhiên bảo vệ cũng nhận ra vị trước mặt chính là quan phụ mẫu của thành phố Vân Giang, lập tức căng thẳng. Anh ta không kìm được nhìn hai người sau lưng, không biết nên nói sao. Trong lòng anh ta hiểu rất rõ, lý do tu sửa tòa nhà là giả. Nhưng anh ta không dám tùy tiện nói với vị quan phụ mẫu này.   

Lúc này Thị trưởng Lâm cũng chú ý đến hai người sau lưng bảo vệ, ông nhìn thấy vẻ mặt của bảo vệ khi nhìn hai người cùng với hơi thở quen thuộc trên người thì Thị trưởng Lâm lập tức nhạy cảm phát hiện ra thân phận của hai người này e là không đơn giản. Có lẽ họ cũng là nhân viên làm việc trong cơ cấu chính phủ.   

Vẻ mặt Thị trưởng Lâm lập tức nghiêm túc, nhìn về phía hai người, nói:   

- Các anh thuộc đơn vị nào? Sao lại ở đây?   

Hai người đó liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cũng lóe lên tia bất đắc dĩ. Hai người họ thuộc ngành cảnh sát tỉnh, hỗ trợ cảnh sát vũ trang tiến hành phong tỏa tòa nhà này. Nếu là người khác, họ có thể không thèm để ý, nhưng người đang hỏi là thị trưởng của thành phố Vân Giang, tuy không trực tiếp quản họ nhưng kể ra cũng là lãnh đạo ở tỉnh Nam.   

Cảnh sát dẫn đầu đành cung kính gật đầu với Thị trưởng Lâm, nói:   

- Thị trưởng Lâm, chúng tôi thuộc ngành cảnh sát của tỉnh, đang chấp hành nhiệm vụ.   

- Chấp hành nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?   

Lúc này Thị trưởng Lâm cũng phát hiện có chút kỳ quặc. Bệnh viện số 1 này tòa nhà nào, phòng bệnh nào mà không đầy người. Những nơi khác người qua lại đông đúc, chỉ có nơi này là rất ít người, hoàn toàn không hợp với lẽ thường.   

Thị trưởng Lâm nhíu mày, cảm thấy trong chuyện này có vấn đề lớn. Tuy Bệnh viện số 1 không thuộc thành phố Vân Giang, nhưng tình hình thế này rất kỳ quái. Chuyện có liên quan đến ngành y tế, hơn nữa còn kéo cảnh ngành cảnh sát tỉnh vào, điều này không những khiến ông bất giác hiếu kỳ mà còn hơi cảnh giác, lập tức trầm giọng truy vấn.   

Cảnh sát dẫn đầu kia thấy Thị trưởng Lâm không những không buông tha mà còn truy vấn tiếp thì chần chừ một lúc. Cấp trên nói phải tuyệt đối bảo mật, không được tiết lộ cho ai. Những người có khả năng tiết lộ sự việc đều đã bị tạm thời mời đi hỗ trợ điều tra. Còn Thị trưởng Lâm này họ không mời được, cũng chẳng dám mời.   

Nhưng tình hình cụ thể họ cũng không rõ, chỉ biết phụng mệnh phong tỏa cả tòa nhà này thôi.   

Sau khi viên cảnh sát dẫn đầu chần chừ một lúc mới bất đắc dĩ cung kính nói:   

- Thị trưởng, chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc, tình hình cụ thể chúng tôi không biết!   

- Các anh cũng không biết?   

Thị trưởng Lâm thấy hai cảnh sát này trước câu hỏi của mình mà cũng thoái thác như vậy thì trong lòng càng thêm nghi ngờ và cảnh giác. Sắc mặt ông lập tức trầm xuống, nói:   

- Vậy lãnh đạo phụ trách các anh đâu? Bảo anh ấy ra đây gặp tôi!   

Thị trường đại nhân vừa ra uy dĩ nhiên hai cảnh sát không chống đỡ được. Thị trưởng đã nói muốn gặp lãnh đạo phụ trách, cảnh sát dẫn đầu vội vàng gật đầu nói:   

- Vâng, xin thị trưởng chờ một chút, giờ tôi sẽ xin chỉ thị của cấp trên.   

Cảnh sát này vội vàng cầm bộ đàm ra, bước sang một bên báo cáo tình hình vào bộ đàm.   

Hoàng Giang ở bên thấy chuyện này thì vô cùng hưng phấn, xem ra lần này đụng phải chuyện lớn rồi. Có điều trong lòng gã lại lo lắng. Chuyện lần này e là không nhỏ, nhưng đến lúc đó tin này có thể đăng không, đó là hai chuyện khác nhau.   

Nhưng cho dù như thế nào, lấy được tin này đầu tiên, chỉ cần có thể đăng, vậy thì chuyện mình là người đăng đầu tiên chắc chắn không thể thoát được.   

Một Sở phó Sở y tế phụ trách hiện trường nghe nói có Thị trưởng Lâm ở dưới lầu thì cũng choáng váng. Nếu là người khác, anh ta có thể trực tiếp đuổi đi, nhưng vị trước mặt lại là Thị trưởng Lâm lãnh đạo cấp tỉnh, cấp bậc cao hơn anh ta gấp N lần... Tình hình bây giờ, anh ta chẳng biết phải làm thế nào.   

Theo quy định ban đầu, dù là ai cũng không thể cho vào, nhưng đâu ai ngờ Thị trưởng Lâm lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa ông ấy còn nhắm thẳng vào đây, túm lấy chuyện này.   

Sở phó này vô cùng rối rắm. Tuy anh ta là người phụ trách hiện trường nhưng hiện tại anh ta không có cách gì để giải quyết, phải tìm người phụ trách cao nhất thật sự mới được.   

Giang Khương nghe nấy Sở phó Trâu bất đắc dĩ báo cáo trong điện thoại thì cũng đau đầu. Hôm nay đã là ngày thứ hai không sai, nhưng sao lại nhanh đến vậy chứ... Ngành tuyên truyền đã giám sát chặt chẽ, trên internet cũng không hề có bất kỳ tin tức gì, nhưng sao Thị trưởng Lâm này lại chạy tới đây?   

Giang Khương bất đắc dĩ thở dài. Hắn rất rõ, tình hình hiện tại đừng nói một Sở phó Sở y tế không thể trấn trụ được, cho dù là Sở trưởng Bạch đích thân đến, Thị trưởng Lâm chưa làm rõ chuyện này cũng quyết không nể mặt đâu.   

- Được rồi, tôi biết rồi, để tôi xuống xử lý!   

- Ba... làm gì vậy?   

Nhân viên đẩy Mẫn đại thiếu đằng sau lúc này cũng chậm rãi đi tới, nhìn thấy ba mình đang đứng đây không nói gì, Mẫn đại thiếu ngồi trên xe lăn không khỏi ngạc nhiên nói.   

Thị trưởng Lâm không thể nào nghiêm túc được với cậu con trai đang bị thương này của mình. Khuôn mặt đang đanh lại kia nở nụ cười, trấn an nói:  

- Lâm Mẫn à... Con đi chỗ khác dạo trước đi, ba xử lý chút chuyện, sẽ đi cùng con ngay thôi!   

Thư ký Hoàng nghe Mẫn đại thiếu nói, lại thấy Thị trưởng Lâm đã có vẻ thiếu kiên nhẫn liền thức thời trầm giọng hỏi viên cảnh sát kia:   

- Sao vậy? Lãnh đạo phụ trách của các anh đâu? Sao còn chưa đến?   

- Mời ngài đợi một chút, ban nãy tôi đã xác nhận rồi, người phụ trách của chúng tôi sẽ lập tức xuống ngay...   

Viên cảnh sát đã nhận được xác nhận vội vàng cười nói. Thị trưởng Lâm này họ không dám đắc tội.   

- Ừ... Mời anh ta nhanh lên một chút. Thị trưởng Lâm của chúng tôi mỗi ngày cả ngàn công việc, không thể nào trì hoãn quá lâu!   

Thư ký Hoàng cũng không dám bất kính với vị phụ trách kia. Người này có thể huy động Sở y tế với ban ngành cảnh sát tỉnh, gây ra chuyện lớn như vậy ở Bệnh viện số 1 chắc chắn không phải nhân vật đơn giản gì. Đặc biệt là trong tình huống Thị trưởng Lâm không hề nghe được chút phong thanh gì. Vậy thì sau lưng người này chắc chắn phải có nhân vật đứng nhất đứng nhì của tỉnh thì mới có thể làm được chuyện như vậy.   

Và thân phận của người phụ trách nơi này chắc chắn cũng không thấp.   

- Tôi tới rồi. Ai tìm tôi vậy?   

Đúng lúc Thư ký Hoàng vừa dứt lời, một giọng nói trong sáng đột nhiên vang lên...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi