BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Ở tỉnh Nam đã vài năm, Chủ nhiệm Trương thật ra cũng đã quen với sữa đậu nành và bánh quẩy. Nếu buổi sáng mà không uống một ly sữa đậu nành, gặm vài ba cái bánh quẩy, liền cảm thấy cuộc sống tạm bợ này không thoải mái.   

Sau khi ăn xong ba cái bánh quẩy, uống hết một ly sữa đậu nành, đồng chí Trương hài lòng xoa bụng, sau đó lau miệng rồi chùi hai tay vào quần, chậm rãi bước về phía phòng làm việc của mình.   

- Xin chào Viện trưởng Trương.   

Một y tá bước ngang qua, khách sáo gật đầu chào hỏi.   

Lão Trương gật đầu đáp lại:   

- Ừm, chào buổi sáng.   

Y tá đợi Chủ nhiệm Trương đi qua, nụ cười trong nháy mắt liền biến mất, thay vào đó là sự khinh thường:   

- Lão gia hỏa này xem mình là Viện trưởng thật sao? Có chút bối cảnh thì giỏi à? Lúc nào cũng giả bộ hoành tráng. Nếu có bối cảnh, ông cũng đâu ở chỗ này của chúng tôi lâu đến như vậy? Hừ.  

Chủ nhiệm Trương bắt chéo tay sau đit nhàn nhã bước đi. Mấy ngày nay, cái tên Giang Khương chướng mắt kia không có ở đây, ông tự nhiên cảm thấy trước mắt mình thanh tĩnh vô cùng, tâm trạng cũng tốt hơn. Nhưng vừa mới bước được hai bước, liền hắt xì hai cái.   

Chủ nhiệm Trương kinh ngạc vuốt mũi, nhìn xung quanh rồi cau mày lắc đầu, sau đó tiếp tục bước về phía phòng làm việc của mình, không biết mình đang bị người ta chửi cho một trận.   

Tình hình chung của phòng làm việc ngoại trú Thiên Y Viện chính là, thanh nhàn. Tỉnh Nam cũng không ngoại lệ. Chủ nhiệm Trương chậm rãi trở về phòng làm việc của mình, tự pha cho mình một tách trà, sau đó mới thảnh thơi ngồi xuống bàn mở máy tính ra.   

Vừa uống trà vừa tùy ý liếc nhìn xem có báo cáo bệnh án nào mới gửi đến không.   

Nhìn qua một lúc, thấy không có gì mới, Chủ nhiệm Trương thở phào một hơi, xem ra hôm nay sẽ là một ngày nhàn nhã.   

Tiếp tục uống trà xem tin tức. Sau khi xem qua tất cả tin tức lớn nhỏ, tách trà lớn trong tay cũng đã uống xong.   

Nhìn thời gian, thấy cũng chỉ hơn 10h sáng, Chủ nhiệm Trương thở dài, đứng dậy châm thêm nước cho tách trà, sau đó trở lại trước máy tính, bắt đầu dạo các trang mạng.   

Mấy năm qua, ngoại trừ mỗi tháng cố định hai ba ngày đến kho tư liệu nội viện, xem qua những tư liệu mới, thời gian còn lại, Chủ nhiệm Trương đều vô cùng nhàn nhã.   

- Một người đàn ông ở Đông Bắc giả mạo Đại tá, lừa gạt ba trăm vạn.   

Nhìn tiêu đề bài báo, Chủ nhiệm Trương nheo mắt lại, cười nhạo:   

- Chậc chậc, đúng là không dễ mà. Lừa ba trăm vạn, hẳn phải bóc lịch mấy chục năm rồi.   

- Vợ cả nhốt tiểu tam trong xe rồi thiêu chết.   

- Chà chà, phụ nữ đúng là tàn nhẫn. Mà lá gan của mấy tên đàn ông cũng lớn, cũng không sợ nửa đêm vợ bò dậy cắt cho một phát sao?   

Chủ nhiệm Trương đọc được tin tức này, mặt mày hớn hở bình phẩm.   

Sau khi xem xong trang mạng, Chủ nhiệm Trương lại tùy ý mở một diễn đàn của một trang web. Xem qua vài lần, đọc vài bài post, liền chú ý đến một bài.   

- Khoa Nhi của bệnh viện số 1 trực thuộc trường đại học Đông Nguyên bị phong tỏa toàn diện. Chẳng lẽ có dịch bệnh bùng phát?   

Nhìn tiêu đề bài post, lão Trương ngẩn người, sau đó cười nhạo. Mấy người này đúng là nhàm chán. Nào có chuyện dịch bệnh chứ? Nếu có, ông phải là người đầu tiên biết được, nào có chuyện nhàn rỗi ngồi đây xem tin tức chứ?   

Lão Trương tắt trang mạng này đi, nhàn rỗi không có việc gì, lại mở một trang web phim, bắt đầu xem phim.   

Giang Khương không biết vận khí của hắn không tệ, vừa lặng yên tránh được một kiếp.   

- Tiến độ của phòng thí nghiệm như thế nào? Tình huống lây nhiễm ra sao?   

Giang Khương nhìn Giáo sư Vu, trầm giọng hỏi.   

Nghe Giang Khương hỏi, giáo sư Vu một chút cũng không dám khinh thường. Mặc dù Tổ trưởng Giang bình thường nhìn rất hòa nhã, nhưng khi nổi giận thì người nào cũng không chịu được. Cái vị đang bị nhốt kia chính là tấm gương.   

- Tổ trưởng, trong mười con khỉ được sử dụng để tiến hành thí nghiệm lây nhiễm, chúng tôi đã xét nghiệm máu hai lần, trước mắt tạm thời không có dấu hiệu dịch bệnh có thể lây nhiễm.   

- Không có dấu hiệu lây nhiễm.   

Giang Khương gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Không có là tốt rồi. Nếu có, điều này nói rõ thuốc dự phòng của hắn không có hiệu quả.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương hỏi tiếp:   

- Sau khi sử dụng hai loại thuốc, thí nghiệm có biến hóa gì khác thường không?   

- Biến hóa khác thường?   

Giáo sư Vu ngẩn người, đột nhiên hiểu ra vấn đề Giang Khương hỏi là gì, vội vàng đáp:   

- Mười con khỉ dùng làm thí nghiệm, công năng của thận cũng không có điều gì dị thường. Kiểm tra có liên quan khác thì tạm thời vẫn chưa phát hiện tình huống đặc biệt.   

Giang Khương gật đầu hài lòng:   

- Được rồi, vất vả cho mọi người quá. Mọi người hãy tiếp tục quan sát. Nếu có gì bất thường, xin hãy thông báo cho tôi.   

- Được.   

Giáo sư Vu gật đầu. Bây giờ hai người đều ngồi trên một chiếc thuyền. Tình huống hiện tại xem như tương đối tốt. Thời gian kế tiếp, chỉ cần mười con khỉ không có dấu hiệu lây nhiễm, đồng nghĩa với việc thuốc ức chế đã hoàn thành. Ngay cả thuốc dự phòng cũng đã tìm được, đến lúc đó, chỉ cần thêm vài ngày, tình hình dịch bệnh sẽ được khống chế.   

Rất nhanh, mấy tiếng nữa trôi qua, Giang Khương nhận được hai bản báo cáo, hài lòng mỉm cười.   

Bây giờ đã hơn 3h chiều, số liệu biểu hiện virus trong máu của người bệnh và tình trạng lây nhiễm đã giảm xuống khá tốt.   

Theo kết quả xét nghiệm, ba bệnh nhi bị nhiễm nghiêm trọng nhất, virus trong cơ thể đã xuống thêm ba phần nữa.   

Người bệnh nhẹ hơn thì giảm hơn bốn phần.   

Về phần mười con khỉ được thí nghiệm lây nhiễm, bị nhốt trong phòng thí nghiệm cũng được bảy tám tiếng, nhưng vẫn không có bất kỳ dấu hiệu lây nhiễm nào.   

Về phần bốn con khỉ mà Giang Khương sử dụng Trảm Tà Thang, hiện tại cũng không có điều gì bất thường về công năng thận. Nói cách khác, dược hiệu của Trảm Tà Thang tương đối cao, cũng không có tác dụng phụ gì.   

Nhiều nhất là sáng mai có thể giải trừ phong tỏa khoa Nhi. Trong lúc đám người Giang Khương đang hưng phấn, gương mặt Tôn Diệu Nguyệt lại hiện lên sự âm trầm.   

- Sơn Trường Đại Nhân.   

Mộc Hương đứng bên cạnh, run sợ nói:   

- Đây là bản báo cáo mới nhất.   

Nhìn bản báo cáo trong tay Mộc Hương, hai mắt Tôn Diệu Nguyệt hiện lên một tia sáng, đưa tay tiếp nhận, rất nhanh đọc qua một lần. Càng đọc, sắc mặt càng âm trầm.   

Mộc Hương cẩn thận đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn Sơn Trường Đại Nhân, vốn đang định lên tiếng, nhưng nhìn thấy sắc mặt tối tăm của Sơn Trường Đại Nhân thì liền dừng lại. Tâm trạng của Sơn Trường Đại Nhân đang không tốt. Cho nên, Mộc Hương đành phải nuốt những lời mình muốn nói xuống. Nói nhiều sẽ thành sai.   

- Mau chuẩn bị cơm cho tôi.   

Trong lúc Mộc Hương đang chờ Tôn Diệu Nguyệt ra lệnh, không nghĩ đến cô lại đưa ra một mệnh lệnh như vậy.   

- Bây giờ không phải mới 4h thôi sao? Sơn Trường Đại Nhân muốn dùng cơm bây giờ?   

Mộc Hương ngẩn người, không biết Sơn Trường Đại Nhân rốt cuộc muốn làm chuyện gì. Nhưng y chỉ dám hoài nghi trong lòng, còn thì vội vàng cho người chuẩn bị cơm cho Sơn Trường Đại Nhân.  

- Khi tâm trạng không tốt, chỉ có mỹ thực mới an ủi được tâm linh của tôi mà thôi.   

Chờ Mộc Hương lui xuống, Tôn Diệu Nguyệt mới nheo mắt, hừ lạnh:   

- Hơn nữa, nếu không no bụng, nào có sức mà đi làm việc chứ?   

Tâm trạng của Giang Khương rất tốt. Từ 3h đến hiện tại, hắn nhận được thêm hai bản báo cáo. Số liệu trên báo cáo khiến cho hắn rất hài lòng. Không chỉ tình huống của bệnh nhân chuyển biến tốt đẹp, mà mười con khỉ trong phòng thí nghiệm cũng không có bất kỳ dấu hiệu lây nhiễm nào.   

- Xem ra, trước rạng sáng là có thể giải trừ phong tỏa khoa Nhi rồi.   

Giang Khương nhìn đồng hồ, thấy đã là 5h30. Bây giờ cũng nên đi ăn cơm rồi. Tâm trạng đang tốt, nhất định phải ăn nhiều một chút.   

Cởi áo đồng phục, Giang Khương bước ra bên ngoài. Nhưng vừa mới ra đến căn tin gọi một phần thức ăn, còn chưa đưa lên miệng thì điện thoại đã vang lên.   

- Tổ trưởng Giang, bên ngoài có người tìm anh.   

- Có người tìm tôi?   

Giang Khương ngẩn người. Tại sao lại có người tìm hắn? Mà tìm hắn lại không gọi điện thoại trước cho hắn đã chạy đến chỗ này rồi?   

- Là ai tìm tôi?   

Giang Khương ngạc nhiên hỏi.   

- Đối phương tự xưng là Tôn Diệu Nguyệt, là một cô gái rất xinh đẹp.   

Giọng nói của người kia có chút phát run, không biết là bị khí thế của bà nương đó hù dọa hay là bị sắc đẹp của cô chấn nhiếp.   

Nghe được cái tên này, sắc mặt Giang Khương tối sầm, thầm nghĩ:   

- Không biết nữ ma đầu này đến tìm mình có chuyện gì nữa?   

- Tổ trưởng Giang, anh có gặp cô ấy không?   

Nhân viên trực ban bên kia thấy Giang Khương không trả lời, liền hỏi lại lần nữa.   

Giang Khương hít một hơi thật sâu, nhìn khay thức ăn thơm ngon trong tay, sau đó gật đầu:   

- Gặp, đương nhiên là gặp rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi