BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Thị trưởng Lâm, trong nhiệm kỳ công tác mới nửa năm sau, sẽ được thăng lên một trong ba vị trí đầu tỉnh. Điều này trên cơ bản đã được xác định.   

Nhưng người biết được điều này tuyệt đối không nhiều, ngay cả Tỉnh trưởng Bạch cũng chỉ mơ hồ nghe được thông qua con đường đặc biệt mà thôi. Lúc này Giang Khương lại nói thẳng ra, quả thật khiến cho Lâm Hướng Tiền phải hoảng sợ.   

Nhưng cũng chỉ là hoảng sợ mà thôi, liền khôi phục tinh thần ngay tức khắc. Tiểu tử này khẳng định là nghe được tin tức từ chỗ lão Bạch, mượn nó để trêu chọc ông.   

- Giang Khương, cậu nói bậy bạ gì đấy? Chuyện tôi lên hay không lên vẫn chưa có thông tin, cậu đồn bậy bạ gì đó?   

Tuy miệng bác bỏ lời đồn, nhưng gương mặt Lâm Hướng Tiền lại hiện lên sự tự tin, lạnh giọng răn dạy Giang Khương:   

- Hơn nữa, thân phận của cậu là gì chứ? Tôi rốt cuộc ngồi ở vị trí nào, đều là do cấp trên quyết định, cậu quản được sao?   

Nói đến đây, ánh mắt Thị trưởng Lâm giống như mơ hồ nhìn qua Tỉnh trưởng Bạch bên cạnh Giang Khương, trào phúng:   

- Đừng nói là tôi không nói trước, cậu tốt hơn hết là đi lo cho người khác đi.   

Cảm nhận được ánh mắt trào phúng của Thị trưởng Lâm, sắc mặt Tỉnh trưởng Bạch không khỏi âm lãnh vài phần. Lâm Hướng Tiền rõ ràng là đang nhằm vào ông.   

Hai mắt Tỉnh trưởng Bạch nheo lại, cũng không nói gì. Đúng như lời Lâm Hướng Tiền đã nói, ông cũng sắp lui về, còn Lâm Hướng Tiền trên cơ bản đã được xác định một trong ba vị trí đầu tỉnh. Hơn nữa, những người vốn đang theo ông cũng đã ngã về phía Lâm Hướng Tiền. Có lãnh đạo cấp tỉnh trong tay, đủ để nắm giữ cả tỉnh Nam.   

Còn ông thì đang trong trạng thái tiến thoái, cần lo lắng thật đúng là ông.   

Nhìn bộ dạng đắc ý của Lâm Hướng Tiền, Giang Khương lạnh lùng nói:   

- Yên tâm đi, không cần lo lắng cho Tỉnh trưởng làm gì. Tuổi của ngài ấy còn trẻ, sẽ tiến thêm một bước, hoàn toàn không có vấn đề gì. Còn Thị trưởng Lâm ngài, nhất định phải chú ý một chút. Tỉnh Nam là nơi tốt, nhưng không phải ai cũng có thể ở được.   

- Cậu...làm càn.   

Nghe được lời này của Giang Khương, sắc mặt Thị trưởng Lâm trở nên giận dữ. Ông ta đường đường là Thị trưởng Vân Giang, tương lai sẽ nắm tỉnh Nam trong tay, nhưng lại bị tên tiểu tử này uy hiếp. Chuyện như vậy, ở tỉnh Nam này, không ai dám làm như thế với ông. Cho dù là Tỉnh trưởng Bạch cũng không được.   

Nhìn đám lãnh đạo đang cúi mặt bên cạnh, xác nhận cho dù bọn họ có nghe được gì cũng không dám tiết lộ ra ngoài, Thị trưởng Lâm rốt cuộc không ức chế phẫn nộ trong lòng nữa. Hôm nay, Giang Khương đã cưỡi lên đầu ông, nếu ông còn không dám nói lại hắn, thật sự là rất mất mặt.   

Lập tức trừng mắt khiển trách:   

- Ở tỉnh Nam, người nào có thể ở được, cũng không đến phiên cậu nói chuyện.   

- Hơn nữa, Giang Khương, tôi nói cho cậu biết, mặc kệ sau lưng cậu có ai, nhưng ở tỉnh Nam này, hoàn toàn không đến phiên cậu kiêu ngạo.   

Nhìn biểu hiện như muốn ăn thịt của Thị trưởng Lâm, khóe miệng Giang Khương vểnh lên. Mấy lão đồng chí này, da mặt giống như mạng sống. Bị khích hai câu giống như điểm trúng tử huyệt, không nhảy dựng lên lấy lại mặt mũi, tuyệt đối không cam lòng.   

- Thị trưởng Lâm, tôi có phải là người kiêu ngạo hay không, ngài sẽ sớm biết thôi.   

Giọng nói của Giang Khương mang theo chút hàm xúc đặc biệt, nhìn Lâm Mẫn ánh mắt đỏ bừng, hận không thể bằm thây hắn ra đứng ở đằng xa, sau đó quay sang nhìn Thị trưởng Lâm, nói:   

- Về phần tôi có vốn để kiêu ngạo hay không, ngài có thể chờ xem.   

- Tôi luôn là người có cừu báo cừu, có oán báo oán. Con của ông dám chọc tôi, tôi đánh gãy chân của cậu ta. Bây giờ ông làm cho tôi cảm thấy không thoải mái, cho nên ông nhất định sẽ xui xẻo. Tôi nghĩ Khương lão hằn sẽ không vì ông mà sống mái với tôi.   

Nhìn thấy nụ cười lạnh của Giang Khương cộng với lời nói của hắn, Thị trưởng Lâm nổi giận đến cực điểm. Trong lúc đang chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe được hai chữ “Khương lão”.   

Trong lòng liền giật thót, sắc mặt tối lại.   

Ông cho rằng Giang Khương biết được tin tức ông ta lên chức là thông qua Tỉnh trưởng Bạch, nhưng hắn không thể biết được Khương lão. Bạch Nghi Tân cũng không thể biết. Cho dù là biết, cũng không có khả năng để lộ ra ngoài.   

Khương lão quả thật là chỗ dựa lớn nhất sau lưng ông ta. Nhưng ông ta chưa từng có cơ hội được gặp mặt Khương lão. Cho đến lần này, một nhân vật quan trọng trong hệ phái đã dẫn ông đến Bắc Kinh, khi đó ông mới có cơ hội gặp gỡ vị lão đại này.   

Lúc đó, ông còn không biết tại sao, chỉ mơ hồ cảm giác được sẽ có chuyện tốt đến với mình. Cho đến khi nhân vật quan trọng đó nói, chuẩn bị cho ông tiếp nhận một trong ba vị trí đầu đàn ở tỉnh Nam, lúc đó ông mới biết vận may đã thật sự đến với mình.   

Nhưng Giang Khương lại biết Khương lão, biết người đứng đằng sau ông ta là Khương lão. Hơn nữa vẻ mặt còn rất hời hợt khi nói ra, trong nháy mắt đã khiến cho Lâm Hướng Tiền phải suy nghĩ một chút.   

- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.   

Lâm Hướng Tiền cố gắng ức chế sự kinh nghi trong lòng, loại bỏ suy nghĩ này trong đầu. Mặc dù Giang Khương giữ chức Phó tổ trưởng thường trực tiểu tổ, thậm chí còn áp đảo cả Phó thủ tướng Tề, nhưng Thị trưởng Lâm biết rất rõ, quan trường không có khả năng xuất hiện tình huống như vậy. Cho dù là có, tính chất của nó cũng sẽ rất đặc biệt.   

Cho dù Giang Khương có bối cảnh rất cường đại và năng lực rất cao, nhưng tuổi của hắn bất quá cũng chỉ mới hơn hai mươi, không có khả năng như lời hắn nói. Hắn có quan hệ gì đặc biệt với Khương lão, thậm chí Khương lão còn phải kiêng kỵ hắn là tuyệt đối không có khả năng.   

Khương lão là ai? Là một trong bảy cự đầu của đất nước. Cho dù Giang Khương có bối cảnh thâm hậu, nhiều nhất cũng chỉ được hậu thuẫn của một trong bảy cự đầu.  

Dưới bối cảnh giống nhau, nếu muốn thay đổi cả bố cục chính trị, tạtrên cơ bản là không có khả năng.   

Cho nên, Thị trưởng Lâm liền nhanh chóng loại bỏ ý niệm đó trong đầu của mình đi.   

- Giang Khương, vậy tôi sẽ chờ xem.   

Thị trưởng Lâm âm lãnh nói:   

- Tôi cũng muốn nhìn xem cậu đẩy ngã tôi như thế nào? Bây giờ tôi nói cho cậu biết, nửa năm sau, tôi sẽ thượng vị. Để xem lúc đó cậu làm cách nào để tôi không thượng vị.   

Đám người bên cạnh đang cúi đầu không nhịn được mà liếc mắt nhìn lên. Nếu lời của Tổ trưởng Giang nói là thật, Thị trưởng Lâm thật sự sẽ thượng vị.   

Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người đều suy tính, không biết có cần nhảy ra ôm bắp đùi của Thị trưởng Lâm hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi