BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Giang Khương không phải fan của Hiệp hội bảo vệ văn vật cổ gì, cũng chẳng phải người yêu thích kiến trúc cổ, cho nên hắn không có ý định đi ngăn cản bọn chúng.   

- Dỡ thì dỡ đi...  

Giang Khương nhìn từng mảnh kiến trúc bị dỡ dần mà không hề đau lòng. Đất này hắn đã điều tra, tuy là một mảng những kiến trúc cổ xưa, nhưng ngoại trừ ý nghĩa đặc biệt này ra thì chẳng có giá trị gì, chẳng qua chỉ là một mảnh đất tương đối đặc biệt. Hơn nữa nó cũng là một trong nhiều kiến trúc cổ ở Bắc Kinh, cho nên mới giữ gìn đến nay.   

Người bình thường thì đúng là không thể nào lấy được mảnh đất này, cho dù là người của bảy vị đứng đầu muốn động vào mảnh đất này cũng không cách nào. Bởi vì mảnh đất này thật sự quá gây sự chú ý, quá đặc biệt, không ai dám động. Một khi động vào, quá chói mắt, cho dù là ai, chỉ cần gây ra chút phong thanh nho nhỏ thì người đó sẽ phải xui xẻo.   

Nhưng giờ bảy vị đứng đầu có người của sáu nhà động tay, cho nên cũng không phải vấn đề gì quá lớn. Cho nên Giang Khương nhìn thấy mảnh đất này bị vây lại thì trong mắt tràn đầy tò mò. Rốt cuộc Trương Nguyên này định làm gì? Tháo dỡ kiến trúc này, lẽ nào mày thật sự dám xây một tòa cao ốc ở đây sao? Thứ gây sự chú ý như vậy, kẻ nào làm người đó xui xẻo.   

Giang Khương nhìn thời gian trên di động rồi ngáp một cái, lại nhìn công trường khí thế ngất trời kia. Giang Khương vẫn quyết định quay về rồi tính sau. Tình hình hiện tại, dù sao cũng có người của Cổ Môn theo dõi, không thể nào xảy ra chuyện được.   

Giang Khương liếc mắt nhìn cây đại thụ cách đó không xa, cảm giác linh mẫn khiến hắn cảm nhận được hơi thở của người trên đó. Hắn tùy tiện gật đầu một cái với người đang ẩn nấp trong bóng tối rồi yên lặng rời đi không một tiếng động. Hắn bước đến trước chiếc xe đậu cách đó hơn trăm mét, vừa ngồi trng xe, vẫn chưa kịp khởi động xe thì đột nhiên vô số ánh đèn từ hướng ngược lại lao nhanh đến, đi lướt qua xe Giang Khương.   

Mắt Giang Khương hơi híp lại, nhìn mấy chiếc xe dừng lại bên cạnh công trường rồi cũng chậm rãi đẩy cửa ra, yên lặng không một tiếng động bước tới. Bởi vì hắn vừa nhìn thấy Trương Nguyên ngồi trên chiếc xe dẫn đầu.   

Giang Khương liếc mắt nhìn cây đại thụ kia lúc này cũng yên lặng không một tiếng động. Mấy người ở cách cây đại thụ không xa đi ngang qua dường như cũng không chú ý thấy trên đại thụ có người. Giang Khương hài lòng gật đầu. Về mặt che giấu hành tung người của Cổ Môn thật sự rất giỏi, nếu không phải mình biết có người ở đó thì dưới sự cố ý che giấu của đối phương, muốn phát giác ra đối phương không phải chuyện dễ dàng.   

Đợi mấy người kia đi vào công trình, lúc này Giang Khương mới đến gần cây đại thủ, thoáng cảm nhận một chút, phát hiện ban đầu mình cũng không cần phải tổn hao quá nhiều tinh thần đã có thể đưa tay gõ gõ lên thân cây, đợi lá bên trên nhẹ nhàng rung lên, hắn mới như một con vượn nhẹ nhàng leo trên thân cây.   

Sau khi Giang Khương leo lên liền nhìn thấy một đôi mắt nhẹ nhàng lóe lên trong bóng tối. Hai mắt hắn co rút hai cái, trước mắt vốn tối đen lập tức trở nên rõ ràng.   

Lúc này, Giang Khương mới thật sự nhìn thấy rõ hình dáng người này. Một người ba lăm ba sáu tuổi, gương mặt ngăm đen, trong mắt lộ chút khôn khéo và cẩn thận.   

Người đó không lên tiếng, chỉ nhìn Giang Khương hai cái rồi đưa ống nhòm trong tay sang.   

Giang Khương nhìn ống dòm, chần chừ một chút rồi nhận lấy. Nói thật hắn không cần phải dùng thứ đồ chơi này, nhưng người có có ý tốt, hơn nữa cũng không nên lộ bản lĩnh dễ dàng như vậy cho nên Giang Khương vẫn cầm ống dòm, nghiêm túc đưa lên.   

Đám Trương Nguyên lúc này đang đứng bên cạnh xe ủi, nhìn từng bức tường bị ủi ngã, dường như đang tìm kiếm gì đó, đi cả công trình một vòng.   

- Ồ?   

Giang Khương nhìn tình hình trước mắt không kìm được khẽ ồ một tiếng, sau khi nhìn cẩn thận thì mới xác định. Trong ống nhòm đúng là có một người nước ngoài, hơn nữa thân phận có lẽ tương đối cao. Ít nhất Trương Nguyên cũng rất khách khí đi theo sau lưng người nước ngoài, bộ dạng rất khiêm nhường.   

- Người nước ngoài này là ai?   

Giang Khương quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, thấp giọng cẩn thận hỏi.   

- Không biết... Có điều căn cứ theo phân tích tình hình trước mắt, quỷ nước ngoài này e là cao thủ Huyết Tộc cấp Bá tước.   

Người kia cũng thấp giọng, nhỏ giọng trả lời:   

- Mấy chuyện thế này... chắc hẳn là chuyện lớn, nếu không bá tước Huyết Tộc chắc chắn không thể nào dễ dàng đến Trung Quốc ta!   

Giang Khương gật đầu một cái, hắn hiểu lời người này nói. Với tình hình trước mắt, người ngoại quốc kia chắc chắn không phải nhân vật bình thường, hơn nữa căn cứ theo những tài liệu trong viện ghi lại, những năm nay có không ít người của Huyết Tộc tiến vào Trung Quốc, nhưng tới bây giờ chưa từng có cao thủ cấp bá tước dám tiến vào.   

Bởi vì những tiểu lâu la kia không quá hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng cao thủ cấp bá tước của Huyết Tộc thì giống với cao thủ Thiên vị Trung Quốc, nhưng nếu so với cao thủ Thiên vị bình thường thì họ có năng lực tự lành gần như đánh không chết, vô cùng đáng sợ.   

Cao thủ như vậy dám vào Trung Quốc, đặc biệt là dám vào Bắc Kinh, vậy chắc chắn gặp tên nào giết tên đó.   

Nghĩ tới đây, Giang Khương không khỏi hít một hơi thật sâu. Tình hình trước mắt đã vượt quá dự tính của mình, xem ra đúng là thả sợi dây dài câu con cá lớn. Bây giờ đã có thể thông báo cho viện chuẩn bị thu lưới rồi.   

Cho dù đối phương có mục đích gì, nhưng giờ có một cao thủ cấp bá tước của Huyết Tộc xuất hiện ở Bắc Kinh, cộng thêm năm... không, sáu con cháu trực hệ của bảy người đứng đầu có dính dáng đến Huyết Tộc. Như vậy thì lần này ít nhất hắn cũng mò được vài trăm điểm rồi.   

Nếu có thể tiện tay đào được chút manh mối gì ở đây, vậy thì dù cho trên ngàn điểm cũng không phải không thể...   

- Được rồi... xem ra chúng ta phải cẩn thận một chút...   

Giang Khương nhìn tên đàn ông tóc vàng trong tầm mắt rồi quay về phía người bên cạnh thấp giọng lẩm bẩm:   

- Nếu đây đúng là cao thủ cấp bá tước vậy thì hai chúng ta phải cẩn thận một chút... Nếu bị bao vây e là chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn...   

- Hì hì... phiền phức lớn thì không có đâu...   

Người nọ cười một tiếng, lộ ra chiếc răng to màu trắng, nhìn Giang Khương cười hì hì nói:   

- Với thực lực của Nguyên thiếu tôi nghĩ muốn thoát thân không khó... Đương nhiên, tôi muốn chạy cũng không phải chuyện gì lớn lao!   

- Dĩ nhiên không thành vấn đề... Nhưng vấn đề là, anh có biết thế nào gọi là bứt giây động rừng không?   

Giang Khương nhìn vẻ mặt cười hì hì của đối phương khuôn mặt già bất giác ửng đỏ. Xem ra mình giả vờ hơi quá, đối phương e là đã nắm rõ tình hình của mình trong lòng bàn tay rồi.   

- Bứt giây động rừng? Sao có thể?   

Người nọ đưa tay cầm ống dòm của Giang Khương, sau đó lại đưa lên mắt nhìn nhìn, cười hì hì hai tiếng, nói:   

- Tôi là Dạ Ảnh... Khi làm việc, trừ mấy vị đứng đầu ngoại viện của các anh, ngoài ra ai có thể phát hiện tôi?   

- Dạ Ảnh?   

Giang Khương nghe thấy từ này liền khẽ sửng sốt, giương mắt nhìn về phía người trung niên kia, trong mắt lóe lên vài tia khác lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi