BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Bá tước Phoenix đã trải qua điều chỉnh biến đối gien, không phải tân Huyết tộc như Trương Nguyên, địa vị cao quý ngay từ ban đầu, từng bước dựa vào máu mà đi đến ngày hôm nay.   

Cho dù bây giờ đã có đồ uống làm từ máu, nhưng là Huyết tộc chính thống, mỗi ngày vẫn ăn cơm với một ít máu tươi để duy trì sự ưu nhã và cao quý của bọn họ.   

Cho nên, đối với máu tươi, bọn họ vẫn duy trì được cảm giác nhạy cảm như cũ.   

Đoạn đường chạy trốn, với thực lực bị giảm xuống như vậy, rất có thể bị người của Thiên Y Viện đuổi theo, tâm của bá tước Phoenix chìm xuống tận đáy cốc. Cho đến hiện tại ngồi trên trực thăng, tâm trạng của ông ta mới thoáng yên ổn lại.   

Nhìn thấy vết máu trên tay, mặc dù đã sớm khô lại, nhưng với tư cách là một bá tước của Huyết tộc, ông vẫn có thể cảm giác được sự khác thường bên trong vết máu.   

Sau khi ngửi một lúc, sắc mặt Bá tước Phoenix có chút biến đổi. Máu đã khô, mùi không còn nhiều, nhưng ông ta lại ngửi được một mùi cực kỳ hấp dẫn.   

Không chút do dự, Bá tước Phoenix đưa lên miệng liếm một cái, ánh mắt liền sáng lên.   

Ông ta có thể cảm nhận được bên trong giọt máu ẩn chứa huyết năng, tràn ngập khí tức sinh cơ kỳ diệu.   

- Tại sao lại như vậy?   

Đã gần hai trăm năm qua, Bá tước Phoenix đã uống qua không biết bao nhiêu máu. Có máu người huyết năng dồi dào, có máu huyết năng lại thưa thớt, nhưng chưa từng giống tình huống như bây giờ. Tuy nó chỉ là một vết máu khô kiệt, nhưng ông lại phát hiện sinh cơ vô hạn chưa từng có tràn ngập bên trong.   

Huyết nguyên của ông ta dường như có chút rung động nho nhỏ.   

Kinh ngạc và hưng phấn, Bá tước Phoenix không cố kỵ hình tượng của mình, đưa hai tay lên liếm một lần.   

Trương Nguyên vẫn cẩn thận bên cạnh hiển nhiên cũng chú ý đến hành động của Bá tước Phoenix. Nhìn tình huống có chút quỷ dị, trong lòng liền căng lên. Là quý tộc cao quý và ưu nhã, Bá tước Phoenix luôn chú ý đến hình tượng của mình. Chẳng lẽ đầu óc của ông ta đã bị Giang Khương đánh hỏng? Hay là Nhiên huyết quá độ khiến cho tinh thần của ông ta bị hỗn loạn?   

Nhưng cũng may, mặc dù Bá tước Phoenix có chút vấn đề nhỏ, nhưng cũng không còn động tác nào khác, chỉ liếm sạch hai bàn tay, vẻ mặt âm trầm và buồn bực sớm bị quét sạch, khiến cho Trương Nguyên thoáng thở phào nhẹ nhõm.   

Nên biết rằng trực thăng đang cách mặt đất ba bốn trăm mét. Nếu Bá tước Phoenix trở nên phát cuồng, tóc tai rối bời, cho dù Trương Nguyên cũng thuộc Huyết tộc nhưng tỷ lệ sống sót cũng không quá 30%.   

Phi công lái trực thăng cũng chú ý đến động tác của Bá tước Phoenix, sợ đến giật mình. Nếu không phải bây giờ đã là sáng sớm, mặt trời cũng đã xuất hiện, y thế nào cũng cho rằng đối phương chính là quỷ hút máu.   

Vất vả lắm mới có thể bình tĩnh lại, Bá tước Phoenix quay sang hỏi Trương Nguyên:   

- Trương Nguyên, cậu nói tên tiểu tử của Thiên Y Viện tên là gì?   

- Là Giang Khương.   

Trương Nguyên vội vàng trả lời.   

- Giang Khương.   

Bá tước Phoenix nghĩ đến người nào đó, gật đầu một cái rồi nói tiếp:   

- Hãy bảo người của cậu mật thiết chú ý đường đi của tiểu tử này, tùy thời báo cáo cho tôi, hiểu chưa?   

Nghe xong, sắc mặt Trương Nguyên liền sầm xuống. Xảy ra chuyện lớn như vậy, ở Bắc Kinh còn có thể lưu lại mấy phần lực lượng? Nhưng lúc này y cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng. Nếu không gật đầu, chỉ sợ sau này ngay cả cơ hội gật đầu cũng không có. Không được bá tước Phoenix che chở, ra nước ngoài, y chỉ bằng một cái rắm.   

Thấy Trương Nguyên gật đầu, Bá tước Phoenix mới hài lòng dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại. Hôm qua máu mất đi không ít, mặc dù đã dùng hai đơn vị máu để bổ sung, nhưng di chứng sau khi sử dụng Nhiên huyết vẫn nghiêm trọng như cũ. Hơn nữa còn không được nghỉ ngơi tốt. Bây giờ phải chợp mắt một chút, cố gắng khôi phục lại mới được.   

Nhìn Bá tước Phoenix an tĩnh nhắm mắt, Trương Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm.   

Kim Lăng, trong phòng hội nghị của Thiên Y Viện. Một số vị Thiên y sư và chín y sư nhất phẩm đang triển khai hội nghị hội Viện ủy. Chính giữa phòng là Tế Thế Đỉnh đã bị mất cái nắp. Quanh thân đã được rửa sạch sẽ, nhưng vẫn bàng bạc khí tức tang thương.   

- Trước mắt, ngoại viện và các cơ quan thế tục đã triển khai toàn diện truy quét. Nhưng căn cứ vào báo cáo của phòng làm việc ở Bắc Kinh, việc này liên quan đến một số con ông cháu cha. Với năng lực chống đỡ của bọn họ, căn cứ vào phân tích, dường như khó có thể truy tìm được phương vị.   

Sắc mặt Thiên y sư Từ Khải Liễu vô cùng ngưng trọng:   

- Nếu không tìm được nắp đỉnh, Tế Thế Đỉnh khó mà phát huy được tác dụng.   

Từ Khải Liễu vừa nói xong, sắc mặt của các vị Thiên y sư đều trầm xuống.   

Tế Thế Đỉnh là bảo vật truyền thừa của Thiên Y Viện mấy trăm năm qua. Vô số linh đan diệu dược đều được luyện chế từ cái đỉnh này. Trăm năm trước, sau khi chủ nhân của cái đỉnh qua đời, Thiên Y Viện đã tiến hành nghi thức phong đỉnh ở thiên đàn Bắc Kinh, chuẩn bị bảy bảy bốn chín ngày sau sẽ tiến hành truyền thừa, nhưng sau đó đã gặp phải đại loạn phát sinh.   

Liên quân từ khu vực khác đến xâm lấn, dị tộc Phương tây cũng hoành hành ở chung quanh Hoa Hạ. Khi đó liên quân chiếm cứ Thiên Đàn, đặt làm bộ tư lệnh, sau đó Tế Thế Đỉnh đang bị phong ấn liền biến mất. Mặc dù Thiên Y Viện đã huy động hết lực lượng tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được tung tích của đỉnh. Căn cứ theo tư liệu  

ghi lại, lúc đó Thiên Y Viện chắc chắn đại đỉnh không bị liên quân mang ra khỏi nước, nhưng căn bản vẫn tìm không ra vị trí của Tế Thế Đỉnh.   

Đỉnh chủ qua đời, Tế Thế Đỉnh bị phong ấn, không thể tìm được tung tích, để lại sự tiếc nuối trăm năm cho Thiên Y Viện. Mười năm sau đó, nhiều loại đan dược cao cấp bởi vì không có Tế Thế Đỉnh cũng tuyệt tích luôn.   

Tuy khoa học kỹ thuật dần dần phát triển. Lợi dụng kỹ thuật mới, Thiên Y Viện đã luyện chế được những đan dược tuyệt tích năm đó, nhưng dược hiệu yếu hơn so với lúc trước rất nhiều. Vì thế, Tế Thế Đỉnh trở thành sự tiếc nuối lớn nhất cho Thiên Y Viện trong hơn trăm năm qua.   

Nghĩ không ra, hôm nay Tế Thế Đỉnh đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng lại mất đi nắp đỉnh, khiến cho tất cả thành viên hội Viện ủy Thiên Y Viện buồn bực đến cực điểm.   

- Giang Khương đáng chết, dám cấu kết với Cổ môn, không báo cáo lại với nội viện, khiến cho Tế Thế Đỉnh mất đi cái nắp. Thật sự tội đáng chết vạn lần.   

Nhìn cái đỉnh phía chính giữa, Chu Thế Dương tức giận nói.   

Chu Thế Dương vừa nói ra, mọi người nhịn không được mà giật mình, đặc biệt là y sư La Thiên Minh ngồi phía sau. Mặc dù sắc mặt có chút biến đổi, nhưng cũng không nói gì. Giang Khương có quan hệ với Cổ môn, điều này không thể cãi được. Nhưng công lao của Giang Khương vẫn còn ở đó. Cho dù Chu Thế Dương có nói cái gì đi nữa, ông cũng không cảm thấy lo lắng.   

Quả nhiên, Thiên y sư Lưu Mộc Dương đã lên tiếng:   

- Giang Khương có quan hệ với Sơn Trường của Cổ môn, điều này là sự thật. Nhưng cậu ấy vì Thiên Y Viện mà tìm được Tế Thế Đỉnh, hơn nữa một mình liều chết bảo vệ Tế Thế Đỉnh cho chúng ta, điều này cũng là sự thật.   

- Tuy nói nắp đỉnh đã bị Huyết tộc mang đi, nhưng năng lực có hạn, làm đến bước này xem như đã hết sức, và cũng đã lập được công lao không nhỏ. Sau khi chúng ta điều tra rõ ràng thì mới có thể định luận.   

Lưu Mộc Dương vừa nói xong, các vị Thiên y sư và y sư nhất phẩm đều nhìn nhau, sau đó gật đầu. Tuy nói tình huống có chút cổ quái, nhưng Giang Khương lập được công lao này quả thật không nhỏ. Lưu Mộc Dương thân là người đứng đầu phòng Giám sát, chịu trách nhiệm xử phát và khen thưởng. Nếu ông đã nói như vậy, xem như đại diện cho ý kiến của cả phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi