BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Nhìn người thanh niên trẻ tuổi bước vào trong phòng khám bệnh, quần áo cũng có chút lộn xộn nhưng cước bộ vẫn trầm ổn, cùng với hơi thở rét lạnh, hai mắt Giang Khương nheo lại, cảm giác có luồng hàn khí dâng lên trong lòng.   

Hai năm qua hắn gặp không ít cao thủ, giết qua cũng không ít. Nhưng khi nhìn thấy người trước mắt, trống ngực của hắn đập nhanh hơn mấy lần. Tại sao đối phương xuất hiện ở đây, Giang Khương cũng không cần suy nghĩ cũng biết.   

Cho nên, hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy, cơ thể căng ra, lặng yên hít vào một hơi, chậm rãi điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất, sau đó mới đứng dậy, đứng chắn trước mặt Tuyên Tử Nguyệt, lãnh đạm nói:   

- Đêm hôm xâm nhập nhà người dân, không gian thì cũng là đạo tặc. Bây giờ anh rời đi, tôi sẽ không truy cứu.   

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Khương, còn có lời hắn nói ra miệng, người thanh niên mặc áo ngắn, mái tóc hơi dài vốn đang không nhìn Giang Khương liền cảm giác có chút quái dị, quay sang nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười.   

- Cũng có chút thú vị.   

Người thanh niên vén mái tóc lòa xòa trước trán nhìn Giang Khương. Cái nhìn này khiến Giang Khương phát lạnh:   

- Bây giờ anh rời đi, tôi cũng sẽ không giết anh.   

Nghe được lời này, Giang Khương bất đắc dĩ lắc đầu:   

- Đây là nơi của tôi mà.   

Nhìn Giang Khương lắc đầu, người thanh niên thu lại nụ cười, nói:   

- Rất nhanh sẽ không còn đúng nữa.   

- Tiền Lập Nguyên, tôi chỉ đến đây trị thương, không liên quan gì đến anh ấy.   

Tuyên Tử Nguyệt ở đằng sau đột nhiên lên tiếng:   

- Giang Khương, anh hãy rời đi trước đi. Rất nhanh chúng tôi sẽ đi ngay.   

Giang Khương quay đầu lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt, nhẹ nhàng kéo tay Tuyên Tử Nguyệt đang định tháo kim tiêm ra, cười nói:   

- Mấy năm qua, bất luận trong hoàn cảnh khó khăn như thế nào, tôi cũng chưa từng vứt bỏ người bệnh của mình. Khi tôi còn ở đây, người bệnh của tôi cũng không vì tình huống bên ngoài mà chết. Bây giờ cô là người bệnh của tôi. Cho nên tôi sẽ không rời đi. Hơn nữa, trước khi tôi chết, cô cũng không có chết.   

Nhìn nụ cười kiên định của Giang Khương, môi Tuyên Tử Nguyệt mấp máy, ánh mắt hiện lên chút hối hận, trầm giọng nói:   

- Anh có biết anh ta có thể giết anh không?   

- Tôi không biết, nhưng tôi có nguyên tắc của tôi. Bây giờ tôi đang còn ở đây, không ai có thể động đến bệnh nhân của tôi.   

Giang Khương buông tay ra, chậm rãi đứng thẳng người, nhìn Tiền Lập Nguyên phía đối diện, thở hắt ra:   

- Bây giờ, chúng ta có thể quyết định xem nơi này có phải thuộc về tôi hay không.   

- Haha, không sai.   

Tiền Lập Nguyên cười rộ lên, nói:   

- Vừa rồi tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại không biết quý trọng. Cho nên, nơi này sẽ không còn là của anh nữa. Hơn nữa anh có biết không, tôi ghét nhất là người khác giả nai trước mặt tôi. Cho nên tôi quyết định nhất định sẽ giết chết anh, nhưng mà sau khi tôi giết cô ta trước.   

- Chúng ta có thể thử xem.   

Giang Khương ngẩng đầu nhìn trần nhà, cười khổ. Hắn biết người trước mắt còn đáng sợ hơn bất cứ người nào hắn gặp trước kia, nhưng hắn không thể lùi bước. Bất luận là lời thề năm đó hay là tính cách của hắn, hắn nhất định phải ngạnh kháng hết thảy. Hắn không thể để cho Tuyên Tử Nguyệt bị giết chết trước mặt mình được.   

Hơn nữa, mặc dù đối phương cường đại, nhưng cũng không phải là không có cơ hội.   

Giang Khương đột nhiên bắn lên, một cước đá thẳng vào Tiền Lập Nguyên còn đang đứng ngoài cửa.   

Đối mặt với dấu hiệu tập kích của Giang Khương, ánh mắt Tiền Lập Nguyên có chút co rụt lại, giơ tay phải lên chắn trước người.   

Bịch. Khi cánh tay chạm vào chân của Giang Khương, Tiền Lập Nguyên chấn động cả người, lui về sau hai bước, vừa vặn rời khỏi vị trí cửa vào phòng khám bệnh.   

Lúc này, Giang Khương khó khăn rơi xuống đất, nhìn Tiền Lập Nguyên bị đánh lùi hai bước, cũng không có chút vui mừng. Bởi vì sau khi đá ra một cước này, hắn cảm nhận được đối phương thật đáng sợ. Khi hắn đánh bất ngờ, đối phương giơ cánh tay để ngăn cản, cũng chỉ lui về sau có hai bước.   

Thậm chí, đối phương dùng cánh tay để ngăn cản một cước của hắn, rốt cuộc y mạnh bao nhiêu? Nhưng thân hình đối phương khá gầy yếu, một chút cũng nhìn không ra y lại có được sức mạnh như vậy. Thực lực này còn đáng sợ hơn Đại đội trưởng năm đó. Hơn nữa còn là thực lực sau khi bị thương.   

Nhưng Giang Khương vẫn không lùi bước, lại tiếp tục bổ ra một cước.   

Tiền Lập Nguyên đã có sự phòng bị, ánh mắt hiện lên sự trào phúng, tay phải khẽ nhấc, nhẹ nhàng chộp lấy cổ chân Giang Khương, sau đó vặn một cái.   

Cảm giác được cổ chân của mình bị căng ra, giữa không trung Giang Khương liền biến sắc. Hắn vội vàng quay người, chân trái thuận thế đá vào cằm đối phương.   

Tiền Lập Nguyên thấy như vậy, chỉ có thể buông tay, sau đó lui về sau một bước mới tránh được một cước này của Giang Khương.   

- Giỏi, một tên ngay cả hỏa hầu cũng không có được mấy phần lại có thể bức lui được tôi ba bước. Không tệ, không tệ.   

Tiền Lập Nguyên kinh ngạc, sắc mặt không khỏi âm trầm vài phần.   

Hai mắt Giang Khương liền sáng lên. Hắn nhận ra tay trái của Tiền Lập Nguyên có chút không ổn. Hai chiêu vừa rồi, đối phương quả nhiên không có vận dụng cánh tay trái, hẳn là đã bị thương. Hơn nữa còn bị thương không nhẹ. Tiền Lập Nguyên đã động thủ với Tuyên Tử Nguyệt trước đó, mặc dù đã đả thương Tuyên Tử Nguyệt, nhưng bản thân cũng phải nỗ lực rất nhiều.   

Chỉ cần đối phương quả thật bị thương, như vậy hắn sẽ có vài phần chiến thắng. Nếu không, Giang Khương đã sớm lo nghĩ làm thế nào mang theo Tuyên Tử Nguyệt chạy trốn.   

Không chút do dự, hai mắt Giang Khương nheo lại, thân ảnh bay lên, một quyền đập vào mặt đối phương. Hắn biết rõ, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội tấn công. Nếu không, với thực lực của đối phương, hắn không thể ngăn cản được bao lâu. Cho nên, hắn không hề có ý định dừng lại.   

Đội trưởng đã từng dạy, đối diện với địch nhân cường đại. Nếu như muốn ngạnh kháng, biện pháp duy nhất để thắng đối phương chính là cướp đoạt tiên cơ. Nếu không, một khi bị đối phương chiếm cứ ưu thế, như vậy nhất định...   

Quả nhiên, khi Tiền Lập Nguyên định ra tay, liền nhìn thấy Giang Khương một lần nữa đánh tới, không dám khinh thường, liền nhẹ nhàng tránh sang một bên, sau đó khẽ hừ một tiếng rồi nhấc chân quét ngang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi