BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Đồng chí trưởng lão Hồ Quang Dương vô cùng bực bội. Vốn hôm nay Hồ Minh Vũ đi khiêu khích Giang Khương là do lão dung túng. Động cơ rất rõ ràng, lão muốn đích thân nhìn thấy thằng nhãi Giang Khương này làm sao có thể thoát khỏi trạng thái Tỏa long của bí kỹ Hồ gia Nộ Phong Tỏa Long.   

Kể ra thì mấy chục năm qua, chưa hề có ai có thể thoát khỏi trạng thái tỏa long của Nộ Phong Tỏa Long. Còn Giang Khương không những thoát khỏi trạng thái Tỏa long, thậm chí còn dư sức lực đá Hồ Minh Vũ trọng thương. Điều này thật sự có ý nghĩa rất lớn với Hồ gia. Cho nên đồng chí lão Hồ mới làm như vậy.   

Chẳng qua lão cũng không thể hiểu được, thằng nhãi kia rõ ràng chỉ là một Địa giai đỉnh phong, tuy vẫn chưa Tỏa long thành công, nhưng sao thằng nhãi kia có thể phá giải bí kỹ này, thoát thân được?   

Nhưng kết quả đã khiến đồng chí lão Hồ mở rộng tầm mắt... Lão đã đích thân chạy đến đó chỉ vì thằng nhãi này, và lão không thể ngờ thằng khốn đó... suýt chút nữa thì dần cho cháu trai bảo bối của mình nhừ tử. Lão nhìn sắc mặt trắng bệch của cháu trai mình mà hận đến ngứa răng. Hồ gia của lão chỉ có một cậu cháu trai này, từ nhỏ đã nâng trong lòng bàn tay, tất cả các loại linh dược đều không hề keo kiệt mới có thể bồi dưỡng được cậu cháu trai siêu quần thế này.   

Hồ Minh Vũ ba mươi tuổi đã trở thành cao thủ Thiên vị, sau này tiền đồ vô lượng. Lần này đặc biệt cử gã đến Thiên Y viện là để rèn luyện. Vốn lão tưởng với năng lực và thiên phú của cháu trai mình, dù thế nào cũng có thể chiếm vị trí hàng đầu trong lứa thanh niên Thiên Y viện. Lão không thể ngờ ga lại bị một thằng nhãi ranh hôi sữa ép thành thế này, thậm chí ngay cả lão cũng chẳng làm được gì thằng nhãi này.   

Nghĩ tới đây, sắc mặt đồng chí lão Hồ lúc xanh lúc đỏ. Lão cắn răng nghiến lợi nói:   

- Thằng khốn kiếp, chờ đấy cho tao...   

Giang Khương liên tục nhảy mũi hai cái. Hắn cau mày xoa xoa lỗ mũi, nhìn hai đồng chí già sắc mặt cổ quái đang nhìn mình chằm chằm trước mặt, cười khan nói:   

- Xin lỗi, xin lỗi... Có lẽ do tôi vẫn chưa quen với không khí của ban Ngũ Kim lắm...   

- Không khí?   

Hai đồng chí già tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rồi lại nhìn xung quanh. Đây là một phòng làm việc, bốn vách tường sơn trắng, một chút mùi của lò lửa cũng không có, lấy đâu ra không khí?   

Một đồng chí già sắc mặt đen thui, đưa bàn tay sần sùi sờ cái càm nhẵn bóng của mình, nhìn Giang Khương, hừ giọng nói:   

- Cậu thanh niên... Sau này nên tiết chế một chút. Là thành viên của Thiên Y viện, thể chất sao có thể mẫn cảm yếu ớt như vậy? Nếu không ổn thì đi đổi chút thuốc ngừa cảm cúm. Chuyện này chẳng lẽ còn cần tôi phải dạy cậu?   

- A...   

Giang Khương sắc mặt lúng túng. Hắn không ngờ mình chỉ nhảy mũi hai cái đã bị hai vị đại sư luyện khí trước mặt hiểu lầm thành thể chất yếu ớt, sa sả dạy dỗ mình một phen. Hắn nghĩ lại mình đường đường cũng là Y sĩ nhất phẩm, vậy mà để mấy đồng chí già gà mờ của ban Ngũ Kim coi thường, đúng là xấu hổ chết đi được.   

- Đúng đấy... chàng trai trẻ tuổi, nhất định phải chú ý. Bình thường không những tu luyện nội khí mà còn phải tu luyện cả thể chất nữa...   

Một đồng chí khác tóc hoa râm bên cạnh lúc này cũng liên tục gật đầu, giống như người kia bắt đầu dạy dỗ Giang Khương.   

Lời nói của hai đồng chí già giống như hai thanh búa nhỏ đang gõ vào trái tim yếu ớt của Giang Khương, khiến bạn học Giang Khương choáng váng đầu hoa mắt. Hắn vội vàng lên tiếng cắt đứt sự quan tâm của hai đồng chí già với hậu bối trong viện, nói:  

- Hai vị trưởng ban... chuyện lần này, nhờ hai vị phí sức rồi, còn cả Trưởng ban Dương nữa... phải nhờ mọi người rồi!   

- Tôi nói này cậu nhóc, rốt cuộc là cái quái gì mà phải cần ba chúng tôi cùng ra tay, cậu không đùa đấy chứ?   

Đồng chí già nước da đen thui trợn mắt nhìn Giang Khương, vẻ mặt đầy khó tin hừ một tiếng nói:   

- Ba người chúng tôi mấy chục năm nay số lần cùng ra tay có thể đếm được trên đầu ngón tay chứ đừng có mà lấy thứ đồ chơi gì đó ra muốn chúng tôi làm... Nếu không cậu mất mặt được chứ chúng tôi không chịu được mất mặt đâu...   

Đồng chí già tóc hoa râm bên cạnh cũng liếc mắt nhìn Giang Khương. Chuyện quan tâm hậu bối là chuyện đương nhiên, nhưng nếu thật sự là chuyện sẽ làm bại hoại danh tiếng của họ thì họ sẽ không làm. Hơn nữa họ đã thành danh mấy chục năm. Những năm gần đây chuyện có thể phiền đến họ đích thân ra tay không còn nhiều lắm chứ đừng nói gì đến chuyện ba người phải cùng ra tay.   

Vốn chuyện như thế nào này, hai người bọn họ sẽ chẳng thèm để ý đến. Nhưng thằng nhãi trước mặt có thể thuyết phục Thiên y sư Lưu Mộc Dương đánh tiếng với họ, cho nên mới khiến hai người bọn họ coi trọng một chút. Dù sao Thiên y sư Lưu Mộc Dương cũng là nhân vật thứ hai của Thiên Y viện, bản thân cũng cực kỳ ngay thẳng, cho nên giờ hai người mới cùng đi tiếp đãi Giang Khương, xem thử rốt cuộc Giang Khương muốn làm trò gì.   

Khi bàn đến chuyện chính sự dĩ nhiên Giang Khương cũng vội vàng nghiêm túc trở lại. Giờ hắn không dám có gì sơ suất. Nắp đỉnh của Tể Thế Đỉnh nếu không có mấy vị này dốc lòng tương trợ thì chắc chắn không thể nào thành công.   

Lập tức, Giang Khương liền nhìn hai người, nghiêm nghị nói chậm rãi:   

- Lần này phải mời ba vị Trưởng ban ra tay vì đây là chuyện bất khả kháng. Hai vị biết Tể Thế Đỉnh chứ?   

Đợi sau khi Giang Khương nói xong những lời này, hai đồng chí già sớm đã trợn mắt hốc mồm, bốn con mắt trừng to như mắt trâu nhìn chằm chằm Giang Khương. Bàn tay to lớn của họ bình thường chưa bao giờ run rẩy lúc này cũng bắt đầu khẽ run lên.   

- Thằng nhóc... cậu nói thật chứ? Thật... thật sự... muốn luyện chế nắp đỉnh của Tể Thế Đỉnh?   

Đồng chí già da mặt đen thui nắm lấy tay Giang Khương, nhìn chằm chằm Giang Khương, run giọng nói:   

- Cậu biết chính xác cách luyện chế nắp đỉnh của Tể Thế Đỉnh à? Ngay cả phương pháp phối vật liệu hợp kim cũng biết sao?   

Đồng chí già tóc hoa râm bên cạnh mặt dù không kích động được như đồng chí già da mặt đen này nhưng cũng khó ức chế được căng thẳng và kích động trong lòng, nhìn Giang Khương, rất sợ Giang Khương khạc ra một từ phủ định.   

Kể ra năm đó, sau khi Tể Thế Đỉnh bị mất mấy chục năm, Thiên Y viện đã cử vô số lực lượng tinh nhuệ đi tìm tung tích Tể Thế Đỉnh nhưng không có thu hoạch gì. Để giải quyết thiếu hụt của vài loại thuốc cao cấp, các Thiên y sư đã dẫn dắt những Luyện đan sư toàn lực nghiên cứu, ban Ngũ Kim cũng không hề nhàn rỗi, bắt đầu toàn lực nghiên cứu luyện chế lò luyện đan mới, muốn luyện chế ra một thứ mới để thay thế.   

Lúc đó hai người cũng mới chỉ là học nghề, cũng được đứng bên cạnh cầm công cụ, đưa khăn lông. Nhưng ban Ngũ Kim vì chuyện này cố gắng mười năm, họ cũng từ học nghề trở thành kỹ sư chính thức, bắt đầu chính thức tham gia luyện chế lò luyện đan, nhưng gần hai mươi năm trôi qua, mặc dù ban Ngũ Kim luyện chế ra không ít lò luyện đan tốt, nhưng không cái nào có thể đáp ứng yêu cầu Tể Thế Đỉnh.   

Trong hai mươi năm này, ban Ngũ Kim vì chuyện này dốc hết tâm huyết, ngày đêm khó ngủ, tổng cộng đã có năm vị đại kỹ sư, vượt xa lúc bình thường...   

Về sau, các Thiên y sư và Luyện đan sư rốt cuộc cũng dùng những lò luyện đan mới của ban Ngũ Kim luyện chế, phối hợp với chỉnh sửa phương thuốc vài dược liệu, cuối cùng mới luyện ra được đan dược hiệu quả gần giống.   

Nhờ thế ban Ngũ Kim mới dừng điên cuồng luyện chế, nhưng trong lòng hai đồng chí già này vẫn còn sót lại vẻ mặt tiếc nuối trước khi qua đời của năm đại kỹ sư kia.   

Hôm nay, thằng nhóc trước mặt lại nói có phương pháp luyện chế và cách phối hợp kim của Tể Thế Đỉnh, sao có thể không khiến họ kích động được.   

Trong ánh mắt khao khát của hai người, Giang Khương gật đầu một cái, nói:   

- Đúng... Tôi có tài liệu luyện chế Tể Thế Đỉnh năm đó, nhưng những tài liệu này tôi không hiểu lắm, đành phải giao cho hai vị cùng Trưởng ban Lý nghiên cứu... duy chỉ có Phong Linh Trận Pháp sau cùng thì để tôi hoàn thành là được!"   

- Mau... Mau đem tới đây, mau đem tới đây...   

Đồng chí già gương mặt ngăm đen đưa cánh tay run run về phía Giang Khương nói.   

Giang Khương hiểu những người cuồng kỹ thuật này, hắn lập tức híp mắt cười lấy từ trong túi ra một usb, nói:   

- Trưởng ban Ngô... Vậy đành nhờ ngài cùng Trưởng ban Trương và Trưởng ban Lý vậy...   

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề...   

Hai đồng chí già liên tục gật đầu, cầm usb đứng dậy định đi. Giang Khương vội vàng kêu lên:   

- Ối... Hai vị trưởng ban chậm đã...   

- A... Còn có chuyện gì?   

Hai đồng chí già cầm usb không kìm được xoay đầu lại nhìn về phía Giang Khương hỏi.   

- Cái đó... vấn đề vật liệu, Trưởng ban giám sát nói rồi... tất cả có thể...   

Giang Khương chưa nói dứt lời liền thấy hai đồng chí già gương mặt coi thường, sau khi liếc Giang Khương một cái phất phất tay nói:   

- Chỉ chuyện này sao? Những thứ này mà sợ ban Ngũ Kim không có à?   

Vứt lại một câu tương đối coi thường như vậy, hai vị đồng chí già chạy ra ngoài như một làn khói, bỏ lại Giang Khương một mình nhìn bóng lưng của hai người ngây ngẩn người.   

- Mẹ kiếp... biết trước thế này mình phải mở miệng đòi Thiên y sư Lưu Mộc Dương làm gì, mấy vị của ban Ngũ Kim giờ e là hận không thể dốc hết mọi thứ vào nó...   

Giang Khương đưa tay bưng mặt, đúng là uổng cho mình thiếu Thiên y sư Lưu Mộc Dương một ân huệ.   

Sau khi giao những thứ này cho ban Ngũ Kim, Giang Khương cũng khá yên tâm. Ít hất những tài liệu này được chỉnh sửa lại từ những mảnh vụn ký ức của hắn cũng tương đối cặn kẽ. Nếu có những tư liệu này mà ban Ngũ Kim còn không làm ra được, thì Giang Khương e rằng mấy lò luyện đan của Thiên Y viện là do ban Ngũ Kim đi mua lại của người khác để lấy tiếng.   

Mấy vị Thiên y sư lờ mờ nghe được chút tin tức từ chỗ Thiên y sư Lưu Mộc Dương. Lúc này mọi người mới hiểu, Giang Khương dám đánh cược lớn như vậy là ỷ vào cái này. Điều này khiến mọi người càng thêm tò mò về Giang Khương. Giang Khương thậm chí ngay cả tài liệu đúc Tể Thế Đỉnh cũng biết, chẳng lẽ Giang Khương thật sự không hề có được truyền thừa đặc biệt gì từ Tể Thế Đỉnh đã trải qua nhiều đời chủ này sao?   

Có điều, không có ai đi hỏi gì Giang Khương. Dù sao mấy ngày nay bên ban Ngũ Kim cũng đang tập trung lực lượng ngày đêm không ngừng tiến hành nghiên cứu thứ này. Thời gian sẽ nhanh chóng chứng minh tất cả.   

Hồ Quang Dương cũng có được chút tin tức từ Thiên y sư Chu Thế Dương. Nhưng trong chuyện này, lão không quản được, cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể chờ xem kết quả cuối cùng. Dù sao, lão cũng không tin, trấn viện chi bảo được đúc ngàn năm trước mà Giang Khương có thể làm ra đơn giản như vậy. Hơn nữa lão cũng không tin Giang Khương thật sự có thể có vận khí tốt như vậy, ngay cả chuyện mười mấy vị chủ đỉnh trước cũng không gặp được mà hắn lại gặp được...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi