BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Các thành viên của hội Viện ủy cộng thêm hai trưởng lão của Trưởng lão viện một lần nữa tập trung trong phòng luyện đan. Người nào cũng ngưng trọng nhìn Giang Khương đang nhàn nhã ngồi trên đỉnh Tế Thế Đỉnh đặt chính giữa phòng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo. Trước mặt hắn là hộp thuốc nghệ.   

Chuyện liên quan đến đỉnh chủ của Tế Thế Đỉnh, không một ai dám khinh thường. Cho nên sau khi nghe được tin tức, tất cả mọi người đều chạy đến.   

- Giang Khương, cậu nói có người động tay vào số dược liệu này?   

Lưu Mộc Dương nghiêm túc nhìn chằm chằm Giang Khương, trầm giọng nói.   

- Đúng.   

Khóe miệng Giang Khương nhếch lên, gật đầu một cái, ánh mắt nhẹ quét qua một vòng, khiến cho người nào đó có tật giật mình phải căng thẳng.   

Thấy Giang Khương gật đầu, ánh mắt Lưu Mộc Dương lạnh lại. Ông thân là người giám sát luật lệ của Thiên Y Viện, hơn nữa lần này Giang Khương luyện đan cũng nằm dưới sự giám sát của bộ phận của ông. Nếu như xảy ra vấn đề, đại diện cho việc bắt đầu có người coi thường uy nghiêm của phòng Giám sát, coi thường chức vụ người đứng đầu của ông.   

Nhìn biểu hiện của Giang Khương, tâm mọi người liền chùng xuống. Thông qua hiểu biết của mọi người về tính cách của Giang Khương, tiểu tử này dường như không phải là người quá thích dùng mấy thủ đoạn trẻ con. Nếu hắn nói có người động tay, hẳn cũng có năm phần trở lên.   

Dám làm chuyện này, cơ hồ chỉ có một người. Nhưng ông ta thật sự mạo hiểm động tay động chân sao? Nhưng, mặc dù trong lòng mọi người có ý niệm như vậy, cũng không ai biểu lộ ra. Dẫu sao cũng không có chứng cứ, sẽ không ai nói bậy nói bạ. Hơn nữa, tất cả mọi người đều không hy vọng chuyện như vậy phát sinh.   

Chỉ có lão đồng chí thiên phong đạo cốt, Thủ tịch trưởng lão dường như đang có điều suy nghĩ.   

- Giang Khương, giới luật của Thiên Y Viện sâm nghiêm, ai dám làm chuyện như vậy chứ?   

Chu Thế Dương không phụ lòng mong đợi của mọi người nhảy ra ngoài, chỉ vào Giang Khương, giễu cợt:   

- Cậu không luyện ra được đan dược, liền dám mượn cớ như thế? Đúng là ăn nói bừa bãi.   

Dứt lời, làm bộ đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, tức giận nói:   

- Bây giờ đã đến giờ, đan dược còn chưa luyện ra. Người đâu, mau bắt tiểu tử này lại, chuẩn bị cưỡng ép giải trừ nhận chủ.   

Thấy Chu Thế Dương vọt ra ngoài, Giang Khương cũng không sợ hãi, nhìn Chu Thế Dương nói:   

- Ông đang chột dạ?   

Lời vừa thốt ra, mặt Chu Thế Dương cứng đờ, chung quanh cũng trở nên tĩnh mịch.   

- Cậu…cậu ăn nói bậy bạ.   

Ngón tay Chu Thế Dương run run chỉ vào Giang Khương, tức giận nói.   

- Không chột dạ, vậy ông gấp gáp nhảy ra ngoài làm gì?   

Giang Khương nhìn chằm chằm Chu Thế Dương, không nhanh không chậm dời ánh mắt sang những thành viên khác, nói:   

- Ông không nhìn những thành viên khác sao? Ổn định bao nhiêu, phong độ bao nhiêu?   

Nói đến đây, Giang Khương cười hắc hắc:   

- Chỉ có một mình ông nhảy lên nhảy xuống chỗ này, dường như muốn giết người diệt khẩu. Chột dạ hay không thì quá rõ ràng rồi.   

- Cậu…cậu…   

Chu Thế Dương quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy tất cả mọi người đều quỷ dị nhìn ông ta, khiến gương mặt ông ta tái xanh, thiếu chút nữa không phun máu ra ngoài, hận không cho mình mấy cái tát. Lúc trước ông ta cũng không có xúc động như vậy, luôn ở bên cạnh châm ngòi nổ súng, tại sao hôm nay không có đầu óc, chưa gì đã nhảy ra?   

Nhìn gương mặt vặn vẹo của Chu Thế Dương, khóe miệng Giang Khương lại nhếch lên. Biến hóa vốn rất nhỏ trong mắt hắn đã nhanh chóng khôi phục bình thường. Trong đầu, một tin tức hiện lên:   

- Thiên phú Mê hoặc dừng lại, năng lượng tiêu hao 3%.   

Sắc mặt khó coi, viện trưởng Từ Khải Liễu hắng giọng ho khan một cái, nhìn Lưu Mộc Dương bên cạnh, nói:   

- Mộc Dương, anh hãy kiểm tra một chút.   

Lưu Mộc Dương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bước đến chỗ những hộp thuốc, đưa tay cầm lên từng hộp lắc lắc như Giang Khương, rồi đưa lên mũi ngửi, bỏ xuống rồi cầm hộp khác lên.   

Tất cả mọi người đều nhìn động tác của Lưu Mộc Dương, chờ Lưu Mộc Dương giải thích. Còn Chu Thế Dương thì dường như tức giận khó tiêu. Nhưng nhìn người này thỉnh thoảng lại nhìn động tác của Lưu Mộc Dương, liền biết trong lòng chỉ sợ đang đánh trống.   

Rất nhanh, Lưu Mộc Dương liền đem tất cả hộp dược liệu kiểm qua qua một lần, sau đó đứng dậy nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:   

- Tôi cũng không phát hiện được điều gì dị thường.   

- Giang Khương, cậu còn gì để nói nữa hay không?   

Chu Thế Dương thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đã có dũng khí đứng ra rửa sạch mối nhục này.   

- Đương nhiên là có.   

Đối với kết luận của Lưu Mộc Dương, Giang Khương cảm thấy cũng không ngoài suy đoán. Hắn từ từ đứng dậy, đưa tay cầm cái hộp đựng nghệ, nhẹ nhàng lắc lắc rồi nhìn Chu Thế Dương, nói:   

- Bên trong bột nghệ này có cho thêm chút bột Tế tân, Thiên y sư Chu Thế Dương nghĩ như thế nào?   

Giang Khương vừa nói xong, sắc mặt đang cười cợt của Chu Thế Dương đột nhiên thay đổi, ánh mắt lóe lên sự bối rối nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi thôi, sau đó khôi phục lại sự bình thường, lạnh giọng nói:   

- Vừa rồi thiên y sư Lưu Mộc Dương cũng đã kiểm tra, chẳng lẽ còn chưa tra ra sao? Đừng cố tình bẻ sang chuyện khác.   

Dứt lời, Chu Thế Dương đưa tay giằng lấy hộp thuốc, nhẹ nhàng lắc một cái rồi đưa lên mũi ngửi. Sau khi chỉ nghe được mùi nghệ, trong lòng trấn định hơn. Mặc dù không biết tại sao Giang Khương lại biết được trong nghệ có bột Tế tân, nhưng khi ông cho người trộn vào, lượng rất ít, căn bản không thể tra ra được.   

Lập tức cười nhạt, ném hộp thuốc xuống đất, trầm giọng nói:   

- Nghệ tuyệt đối không có vấn đề. Người đâu, mau bắt tiểu tử này lại cho ta.   

Lưu Mộc Dương đã phán định thuốc này không có vấn đề, cộng thêm Chu Thế Dương xác định một nửa, như vậy xem như đã có hai vị Thiên y sư xác định việc này.   

Cuối cùng, không ai có thể lật đổ phán định có liên quan đến bột nghệ có vấn đề nữa. Nhưng sắc mặt của La Thiên Minh bên cạnh bắt đầu biến đổi. Nếu Chu Thế Dương nói như vậy, ông còn có thể đứng ra phản bác, nhưng có Lưu Mộc Dương khẳng định trước đó, ông không có lý do gì để nghi ngờ, chỉ có thể nhìn Chu Thế Dương ra lệnh, sau đó hai tiên sinh ngoại viện bước đến vây quanh Giang Khương.   

Giang Khương chỉ cười lãnh đạm:   

- Thế nào? Chu Thế Dương thật sự nôn nóng muốn bịt miệng của tôi hay sao?   

- Câm miệng. Bắt nó lại cho tôi.   

Thấy Giang Khương vẫn còn bình tĩnh, trong lòng Chu Thế Dương cảm thấy không ổn, lập tức ra lệnh cho hai tiên sinh ngoại viện, yêu cầu hai người bắt ngay Giang Khương lại.   

Ông ta thân là thành viên hội Viện ủy, một trong năm vị Thiên y sư. Bây giờ lại trong tình huống hoàn toàn hợp lý, chỉ cần làm ra phán định, như vậy các thiên y sư khác nếu không có chứng cứ rõ ràng, sẽ không có lý do để phản đối ý kiến của ông ta.   

Chỉ cần bắt Giang Khương lại trước, cho dù không bắt được, nhưng nếu Giang Khương phản kháng, chuyện này sẽ không có mấy ai tin tưởng lời nói của hắn. Dẫu sao chuyện liên quan đến uy tín của hai vị Thiên y sư, tuyệt đối không có mấy ai dám nghi ngờ hai vị Thiên y sư.   

Sắc mặt của nhóm người Viện trưởng Từ Khải Liễu cũng âm trầm, nhưng không ai lên tiếng ngăn cản, chẳng qua là có chút thất vọng.   

Tuy nói bọn họ có chút tin tưởng lời nói của Giang Khương, nhưng thông qua phán định của Lưu Mộc Dương, bọn họ cũng cảm thấy có chút thất vọng. Dù sao tất cả mọi người đều biết rõ năng lực và thái độ nghiêm cẩn của Lưu Mộc Dương. Nếu ông đã phán định như vậy, tại sao Giang Khương lại xác định nghệ có vấn đề. Ngoại trừ lý do ngụy biện thì bọn họ không còn lý do nào khác để tin tưởng.   

Thấy hai vị tiên sinh ngoại viện tiến lên, Giang Khương cười nhẹ một tiếng, sau đó nhìn vẻ mặt đau khổ của lão sư, liền thở dài, quay người đá một cước lên Tế Thế Đỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi